Edit: Kidoisme
“Đúng rồi anh, dữ dằn lên, ghét bỏ lên!”
“Dùng cái thái độ xem thường người ta nhất!!!”
“Bình thường anh sỉ vả em thế vào thì anh cứ bê nguyên vào, ủa sao anh im lặng rồi, anh ơi...”
Nghe Bỉnh Ương lải nhải mấy câu kỳ quái xong, Tạ Tắc Nghiêu không nhịn được nữa cúp điện thoại cái bộp.
Hắn nhìn về phía Mục Nhiên, bình tĩnh tự tin khoe chiến tích: “Là Bỉnh Ương.”
Mục Nhiên gật đầu, tò mò hỏi lại: “Cậu ấy có chuyện gì à?”
“Không có gì.” Tạ Tắc Nghiêu mở miệng khịa không cần nghĩ ngợi: “Nói lung tung bị người ta đấm.”
Mục Nhiên ngẩn người: “Cậu ấy dám đi khiêu khích người khác hả?”
Tạ Tắc Nghiêu tiếp tục bôi đen Bỉnh Ương: “Ừ, từ bé nó đã thế, hư đốn chẳng bao giờ chịu yên thân.”
Mục Nhiên vẫn cứ cảm thấy là lạ: “Lúc học đại học cậu ấy ngoan lắm.”
Là một đệ tử tiêu chuẩn.
Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh giải thích: “Biết người mà không biết mặt.”
“Trước mặt em nó một kiểu, sau lưng em nó một kiểu.”
“Anh không đi an ủi cậu ấy à?” Mục Nhiên chẳng rối rắm chuyện Bỉnh Ương ngoan hay không ngoan, cậu chậm rì rì hỏi: “Cậu ấy bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”
Tạ Tắc Nghiêu mặt lạnh, lãnh khốc vô tình: “Anh không phải bác sĩ càng không phải là mẹ nó, anh không cần đi.”
Nói xong, hắn giả vờ vô tình lướt qua đánh giá biểu hiện của Mục Nhiên.
Mục Nhiên giương mắt, vừa đúng lúc bắt được ánh nhìn của Tạ Tắc Nghiêu.
Cậu do dự một lát, thầm kín thở dài: “Anh.....”
Tạ Tắc Nghiêu sợ cậu xổ ra câu nào đáng sợ, vội vàng cướp lời: “Anh nói thật.”
Mục Nhiên không để ý, tiếp tục nói cho xong: “Anh tính chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?”
Tạ Tắc Nghiêu: “...............”
Mục Nhiên khẽ thở dài: “Thân thể Bỉnh Ương không tốt, giờ lại bị thương nữa cho nên cậu ấy càng yếu ớt hơn.”
“Anh không nên lạt mềm buộc chặt lúc này, anh phải nhân cơ hội nó chặt thắt cho nó thêm cái nơ con bướm.”
Tạ Tắc Nghiêu: “................”
Mục Nhiên vỗ vai hắn đầy quan tâm: “Anh đi chăm Bỉnh Ương đi, em bảo Đồng Đồng đưa đến đoàn phim.”
Nói xong cậu lôi điện thoại ra đang định gọi cho Tịch Đồng thì đã bị tin nhắn của Bỉnh Ương oanh tạc.
Bỉnh Ương: [Mục Nhiên!! Ôi má ơi!!!]
Bỉnh Ương: [Cái tên Tạ Tắc Nghiêu kia vừa mắng tôi!!!]
Bỉnh Ương: [Hắn đúng là cái đồ lạnh lùng vô cớ gây sự QAQ.]
Mục Nhiên: [Nãy tôi ở bên cạnh, tôi nghe thấy rồi.]
Bỉnh Ương: [Cậu nghe thấy? Cậu nghĩ thế nào, nói cho tôi biết đi!!!]
Nhìn đống dấu chấm than, Mục Nhiên vội vàng an ủi: [Anh cậu không có ý xấu.]
Bỉnh Ương: [...................Sao lại không có ý xấu?]
Bỉnh Ương: [Thực ra...tôi đã tính đến chuyện này từ lâu rồi.... Mối quan hệ của chúng tôi rồi sẽ có ngày phải kết thúc.]
Bỉnh Ương: [Xem ra hôm nay chính là ngày đó.]
Mục Nhiên càng nhìn tin nhắn càng cảm thấy kỳ quái.
Kết thúc cái gì cơ?
Chưa đợi cậu nghĩ xong, Bỉnh Ương lại nhắn tin tới.
Bỉnh Ương: [Dù sao tôi đã hạ quyết tâm rồi, về sau tôi sẽ cách hắn thật xa, tự chăm lo cho cuộc sống tươi đẹp của mình!]
Mục Nhiên sắp xếp từ ngữ một lát rồi tiếp tục an ủi: [Đánh là thương, mắng là yêu.]
[Anh trai cậu mắng cậu tức là anh ấy thương cậu.]
Bỉnh Ương: [............]
Bỉnh Ương: [Hắn mắng cậu bao giờ chưa?]
Mục Nhiên: [Chưa.]
Bỉnh Ương: [Đấy!]
Mục Nhiên: [Thì hắn có thương tôi đâu?]
Bỉnh Ương: [...........]
Bỉnh Ương lập tức cap màn hình gửi cho Tạ Tắc Nghiêu.
Giây tiếp theo cậu ta bị Tạ Tắc Nghiêu block.
[Tin nhắn đã gửi nhưng đối phương từ chối nhận]
Bỉnh Ương: “..............”
Mục Nhiên đợi một lát không chờ đến Bỉnh Ương trả lời tin nhắn đã quay sang hỏi Tạ Tắc Nghiêu: “Anh không đi xem cậu ấy hả?”
“Cậu ấy có khả năng...” Mục Nhiên do dự, quyết định khoa trương miêu tả: “Đang khóc.”
Tạ Tắc Nghiêu cầm chìa khóa xe trên bàn lên: “Anh đưa em đến đoàn phim.”
Mục Nhiên gạt đi, tiếp tục nói: “Nghĩ đến việc cậu ấy rơi nước mắt... anh thực sự không buồn à?”
“.................”
Tạ Tắc Nghiêu: “Anh vui muốn chết.”
Mục Nhiên vừa đứng lên bỗng dừng bước, bừng tỉnh ra.
“Đúng rồi, chỉ có mình anh mới có thể làm cậu ấy khóc.”
Tạ Tắc Nghiêu: “.................”
Sắp đến thời gian đoàn làm phim hẹn, Mục Nhiên cũng chả rối rắm nữa để Tạ Tắc Nghiêu đưa mình đến phim trường.
Phim trường nằm trong thành phố, các diễn viên hầu hết đều ngồi xe bảo mẫu cho nên chiếc xe Bugatti của Tạ Tắc Nghiêu trông hơi lạc quẻ, không ít diễn viên quần chúng đến tụm lại với nhau, sôi nổi đánh giá hắn.
“Người anh xem, cái xe kia giá bao nhiêu?”
“Để tôi lên tra Baidu.”
“Móa, Baidu cũng không có giá.”
Mục Nhiên xuống xe, đối diện với vô số ánh mắt tìm tòi.
Cậu gật nhẹ đầu với bọn họ, đi thẳng vào bên trong phim trường.
“Anh em biết cậu diễn viên kia không?”
“Không biết, chắc là thiếu gia nhà giàu.”
“Tại sao?”
“Không thấy cậu ấy có tài xế riêng à?”
....
Nhóm diễn viên quần chúng nói chuyện khá to thu hút sự chú ý của Phàn Phái.
Gã nhìn chiếc Bugatti đang dần biến mất chỗ ngã tư rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Kia là xe của Mục Nhiên hả? Nếu thế thì cậu ta phải tự lái chứ?”
“Lại nói cái xe kia quen lắm, tôi thấy qua ở đâu rồi thì phải.”
“Hay Mục Nhiên có kim chủ?”
Nghe gã nói vậy, Lục Liên Trà bĩu môi: “Anh ấy không có kim chủ đâu, người ta là sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học danh tiếng.”
Phàn Phái mãi mà không hiểu nổi cái tính sùng bái sinh viên tài cao của cậu ta, gã đánh giá Mục Nhiên vài lần, hạ giọng nói: “Tôi hỏi thăm rồi, trong nước không có hào môn nào họ Mục, hơn nữa chẳng ai rõ thế lực phía sau Mục Nhiên, chỉ nghe đồn nhà cậu ta cực kỳ giàu thôi...”
Lục Liên Trà vuốt tóc: “Anh không biết dạo này top trending đều là 'chủ tịch giả nghèo và cái kết' à?”
“Chờ anh đi bịa đặt mấy tin đồn vớ vẩn về người ta xong rồi Mục Nhiên sẽ lôi hết các bằng tốt nghiệp, luận văn, gia thế vả bốp bốp bốp vào mặt anh.”
“Anh Phàn, em khẳng định đến lúc đó mặt anh sẽ bị đánh béo lên hai lần.”
Vào phim trường xong, Phàn Phái châm điếu thuốc đứng một bên trộm ngắm Mục Nhiên.
Cũng đúng, nếu có kim chủ thì cần gì đóng mấy loại phim này....
“Mẹ kiếp cái thằng mập kia lại nhìn cậu.” Tịch Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Gã ta cùng trà xanh con khẳng định lại chuẩn bị bày mưu tính kế.”
Mục Nhiên nhìn về phía hai người cách đó không xa, Lục Liên Trà còn vẫy tay cười tươi với cậu.
Mục Nhiên nghĩ nghĩ: “Chắc là định béo chết tôi ấy mà.”
Tịch Đồng: “................”
Cậu ta đứng cạnh Mục Nhiên, nhẹ nhàng nói vào tai cậu: “Phàn Phái nổi danh là người dẫn mối trong giới, kể cả là nam hay nữ.” . Đam Mỹ Hay
“Cậu cách xa gã ra một chút, bằng không cái mạng nhỏ này của tôi không giữ nổi mất.”
“Đặc biệt là lúc không có tôi bên cạnh....” Tịch Đồng dừng một chút bỗng nhớ ra mình quên chuyện cực kỳ quan trọng: “Sao cậu bay đến đây hay vậy?”
Mục Nhiên không muốn lái xe, không thích lái xe và bình thường đều bảo cậu ta đến đón.
Mục Nhiên: “Tạ Tắc Nghiêu đưa đi.”
Tịch Đồng ngạc nhiên: “Hắn, hắn đưa cậu tới á? Trời.... tôi còn tưởng hắn phải giấu cậu kỹ trong nhà cơ.”
“Tôi chịu.” Mục Nhiên lắc đầu, tiếp tục kể: “Hôm nay ở công ty tôi có gặp Vương Hoắc, thế là quyết định tham gia chương trình [Happy life 2] làm khách mời một tập.”
Tịch Đồng khó tin: “Tạ tổng còn cho cậu đi quay gameshow?”
Mục Nhiên gật đầu: “Ừ, anh ấy hỏi Vương Hoắc trước.”
Mồm Tịch Đồng há to đến độ có thể nhét vừa cốc café: “Tại sao???”
Tạ tổng trông đâu có vẻ là người thích thay đổi ý kiến?
Mục Nhiên nghĩ một lát rồi tìm lý do hộ hắn: “Chắc anh ấy muốn dỗ dành tôi....”
Tịch Đồng hết hồn vội vàng hỏi: “Hai người cãi nhau hả?”
“Không cãi.” Mục Nhiên giải thích: “Dù sao cũng phải có lý do để tôi thành tiện thụ chứ.”
“Hắn đối xử tốt với tôi để làm tôi cảm động, từ đó không bao giờ có thể rời xa hắn.”
Tịch Đồng: “...................”
Cậu ta không nhịn được hỏi: “Ý cậu là cậu biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng sao cậu cứ phải đi theo cái giả thiết si tình tiện thụ làm gì?”
Đổi đời không sướng hơn à?
Mục Nhiên: “Từ bé tôi đã có máu tiện.”
Tịch Đồng: “.......................” K.O
Người phụ trách Tiểu Kỷ chạy đến chỗ hai người nhắc nhở Mục Nhiên thay quần áo.
“Chào thầy Mục, hôm nay thầy có cảnh phối hợp với thầy Lục ạ.” - Tiểu Kỷ rất tận tâm nhắc nhở.
Mục Nhiên nói cảm ơn, thay xong quần áo cậu kiếm chỗ nào ngồi cho đỡ mệt.
Năng suất làm việc của Vương Hoắc thuộc hàng siêu cấp vũ trụ, buổi chiều nói rót tiền, buổi tối đống đạo cụ đã lên tầm cao mới, còn có tâm mua rất nhiều đồ ăn đồ uống bổ sung sức lực cho cả đoàn.
Mục Nhiên vừa ăn được hai miếng bánh quy thì Lục Liên Trà đột nhiên chạy tới chỗ cậu nói nhỏ: “Mục Nhiên, lát nữa đối diễn cùng nhau cố gắng lên nha.”
Mục Nhiên gật đầu, liếc mắt nhìn Tịch Đồng.
Không ngờ Tịch Đồng không những không trợn trắng mắt rồi lộ ra gương mặt châm chọc như mọi khi mà khóe miệng còn nhếch lên độ cung nhất định, ý là tôi đây rất vui.
Chờ Lục Liên Trà đi chỗ khác, Mục Nhiên không nhịn được hỏi cậu ta: “Cậu làm hòa với Lục Liên Trà rồi à?”
“Quỷ gì vậy?” Tịch Đồng ghét bỏ đáp.
“Thế sao cậu còn cười?” Mục Nhiên khó hiểu.
Tịch Đồng nhếch miệng, ăn ngay nói thật: “Cậu thử nghĩ mà xem, nếu trước kỳ thi cậu nhìn thấy thằng hạng bét nói với thằng học ngu rằng hai chúng ta phải cùng nhau đạt hạng nhất, cậu sẽ có cảm giác gì?”
“Chắc là cảm giác buồn cười chăng?”
Mục Nhiên: “.................”
Cậu bảo thằng nào hạng bét cơ?
Tôi diễn không tốt không có nghĩa tôi hạng bét, cảm ơn.
Nhưng đến khi bắt đầu quay Mục Nhiên mới hiểu được 'thằng hạng bét' trong miệng Tịch Đồng không phải là cậu, mà là Lục Liên Trà.
Trình tự quay phim không ấn định theo kịch bản mà là do lệnh của đạo diễn, quay lúc nào thì quay.
Mặc dù mới trong giai đoạn đầu nhưng hai người đã quay cảnh gần tập cuối.
Nam chính là minh chủ võ lâm xông vào sào huyệt của ma giáo, một mình giết sạch thuộc hạ của ma giáo cuối cùng đánh tay đôi với giáo chủ.
“Action!”
Lục Liên Trà đi đến phiến đá, rút kiếm chĩa vào Mục Nhiên.
Cậu ta hừ một tiếng, hờn dỗi nói: “Tiểu Hoa là cô nương lương thiện, đơn thuần nhất mà ta từng thấy đó.”
“Mau trả Tiểu Hoa lại cho ta đi!”
Đi ~ Đi ~ Đi...
Chữ “đi” của cậu ta cứ thế, cứ thế vang vọng khắp trường quay....
Mục Nhiên dưới ánh sáng đạo đức nghề nghiệp, nỗ lực nở nụ cười tà mị ba phần châm biếm ba phần lạnh lùng bốn phần không để ý, tập đọc từng chữ một: “Trên người nàng đã nhiễm hương vị của ta, cả đời này nàng đừng hòng thoát được!”
“Nàng là người của ta!!!”
Vừa dứt lời Mục Nhiên lướt đến trước mặt Lục Liên Trà.
Lục Liên Trà nhanh chân tránh né, tay cầm kiếm chỉ trỏ: “Tiếp chiêu!”
“Ha!”
“Hả!”
“Hà!”
............
Cuối cùng, trận chiến kết thúc trong tiếng hò hét của Lục Liên Trà.
Tuy Mục Nhiên không có lời thoại nhưng thần kinh vận động của cậu kém, mệt bở hơi tai nhìn về phía Lục Liên Trà cách đó không xa.
Tịch Đồng theo cậu nhìn qua, thấy Lục Liên Trà cười như được mùa.
Cậu ta tấm tắc bảo: “Không hổ danh là nam chính.”
Mục Nhiên nghiêng đầu khó hiểu.
Tịch Đồng nhếch miệng tổng kết: “Đến kỹ thuật diễn cũng phải tệ hơn nam ba một chút mới xứng với thân phận cao quý của cậu ta.”