Edit: Kidoisme
Vương Cự ngồi trên ghế đạo diễn, im lặng nhìn màn phối hợp diễn của hai diễn viên nhà mình.
Buổi chiều hôm nay truyền thông Tất hỏa đưa thiết bị mới đến, trong đó bao gồm cả dàn loa đài thu âm mới toanh toành toành, hiệu quả cực kỳ ấn tượng.
Đến nỗi Vương Cự hoàn toàn có thể nghe thấy cái lưỡi Lục Liên Trà va chạm với hàm trên của cậu ta phát ra tiếng 'đi' vang vọng khắp núi rừng.
Trừ kịch bản ra thì biểu cảm của Lục Liên Trà cũng rất khoa trương.
Trái ngược với Mục Nhiên lúc nào cũng làm ra cái mặt cá chết, mỗi một cảnh biểu cảm của Lục Liên Trà có thể đạt tới cảnh giới một mặt/ giây.
Cực kỳ nhanh chóng.
Vương Cự cạn lời nhìn màn hình, thở dài ngao ngán.
Tiểu Kỷ nhỏ giọng an ủi: “Đạo diễn Vương, chúng ta đang quay phim kiếm hiệp cẩu huyết mà.”
“Biểu cảm như thế ổn rồi.”
Vương Cự lại thở dài, anh ta muốn quay phim cẩu huyết chứ không phải quay hí kịch.
Tự mình an ủi mình một lát, Vương Cự đi đến bên cạnh Lục Liên Trà uyển chuyển hỏi nhỏ: “Liên Trà này, lần đầu cậu đóng phim có gì không biết cứ hỏi.”
Lục Liên Trà: “Hỏi ai ạ?”
Vương Cự: “Hỏi ai thì hỏi, tốt nhất là tìm tiền bối giàu kinh nghiệm.”
Nghe thấy thế, Lục Liên Trà vui tươi hớn hở mua bốn cốc trà sữa tung tăng chạy đến chỗ Mục Nhiên.
“Mục Nhiên ơi, Vương đạo bảo em tìm anh học quay phim.”
Mục Nhiên ngạc nhiên nhướn mày, gì đây? Chủ nhiệm lớp kêu thằng học ngu dạy thằng học bét làm bài?
“Cậu hiểu lầm à?”
“Không đâu~” Lục Liên Trà lắc đầu: “Đạo diễn nói em tìm người có kinh nghiệm, lại còn nhiều năm trong nghề, chắc chắn là nói anh rồi!”
Mục Nhiên chớp mắt, trong đầu vận chuyển hết đống kinh nghiệm của mình.
Thực ra cậu không ngại chuyện này, nhưng mà Tịch Đồng...
Mục Nhiên quay đầu nhìn Tịch Đồng, Tịch Đồng nhận cốc trà sữa trợ lý Lục Liên Trà đưa qua, bình tĩnh đến mức kỳ lạ.
Bắt sóng được ánh mắt của Mục Nhiên, Tịch Đồng gật đầu.
Tuy Tịch Đồng đúng là người hay giận dỗi nhưng cậu sẽ không bao giờ làm trễ việc chính.
Lúc này cậu ta ngồi cạnh Mục Nhiên chủ yếu là để canh cậu, phòng trường hợp Mục Nhiên nói nhăng nói cuội bị Lục Liên Trà nắm được thóp.
Mục Nhiên hút ngụm trà sữa đầy trân châu rồi nói với Lục Liên Trà: “Cậu muốn hỏi gì?”
Lục Liên Trà vén sợi tóc mái ra sau tai, cười hì hì: “Lần đầu em đóng phim có rất nhiều chuyện không hiểu mà lại chả biết nói từ đâu.”
“Cảnh lúc nãy em đóng có chỗ nào cần phải sửa không anh?”
Mục Nhiên ăn ngay trả lời thật: “Đứng trên góc độ chuyên nghiệp mà nói cậu diễn rất ổn.”
Lục Liên Trà vui vẻ: “Thật hả?”
Mục Nhiên gật đầu: “Biểu cảm của cậu rất phù hợp với thể loại phim của chúng ta.”
Lục Liên Trà không hiểu lắm: “Thể loại gì cơ?”
Mục Nhiên: “Hí kịch.”
Lục Liên Trà: “................”
Nụ cười cứng đờ trên mặt cậu ta: “Ý anh là... mình đang quay hí kịch?”
Mục Nhiên gật đầu.
Lục Liên Trà há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao lại là hí kịch được! Em đọc cốt truyện thấy ngược luyến tình thâm, thần tiên thoát tục...”
“Đáng nhẽ phải là phim kiếm hiệp huyền huyễn chứ?”
“Em cảm thấy bộ này rất đặc biệt.”
Mục Nhiên uống thêm hai ngụm trà sữa sau đó ném cái cốc vào thùng rác, không nhịn được hỏi Lục Liên Trà: “Người đại diện của cậu không nói gì à?”
“Có nói gì đâu.” Lục Liên Trà bĩu môi: “Anh Phàn ném cho em một đống kịch bản, bảo em thích quay bộ nào thì quay.”
“Lúc em chọn bộ này ấy hả, anh ấy trông vui lắm.”
Mục Nhiên ngạc nhiên, thường thì trong công việc người đại diện phải là người đi đầu chuẩn bị công việc, rõ ràng bộ hí kịch này được quay bởi đạo diễn chuyên về dòng phim máu chó.
Trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ấy vậy mà người đại diện Lục Liên Trà còn vui cho được?
Động tác hút trân châu của Tịch Đồng hơi dừng lại, cậu ta nhìn chằm chằm Lục Liên Trà một lúc rồi hỏi: “Người đại diện bình thường sẽ không vui vì mấy chuyện này.”
Lục Liên Trà ngạc nhiên không ngờ Tịch Đồng chủ động bắt chuyện với mình, một lúc lâu sau mới đáp: “Đúng rồi.”
“Cho nên em mới bảo anh Phàn không ổn đó.”
Sắc mặt Tịch Đồng hơi đổi, cậu ta cảm thấy mình vừa bị điên.
Lục Liên Trà theo Phàn Phái nhiều năm như thế chẳng nhẽ không biết gã ta là loại người gì?
“Em khẳng định anh Phàn chả đọc mấy kịch bản đó đâu.” Lục Liên Trà thở dài nhỏ giọng nói với hai người: “Bật mí nhé, anh Phàn chưa tốt nghiệp cấp 2, anh ấy chưa hoàn thành 9 năm học cơ bản...”
“Mà anh ấy lại ghét học lắm, cho nên hay lấy cớ này trốn chuyện xem kịch bản cho em.”
Tịch Đồng: “.................”
Mẹ nó, cái thằng trà xanh con này khẳng định là đang diễn kịch.
Mục Nhiên nhìn Lục Liên Trà. Đôi mắt cậu ta rất dài, tuy tổng thể gương mặt thiên về mềm mại nhưng nếu nhìn kỹ dễ khiến người ta có cảm giác đây là mẫu người tinh ranh.
Mục Nhiên nhìn đường eyeliner của cậu ta, chậm rì rì nói: “Chuyện xem kịch bản là trách nhiệm của người đại diện.”
“Không liên quan gì đến bằng cấp.”
Lục Liên Trà gật đầu: “Ừ, anh nói không sai.”
“Nhưng anh Phàn đến quyển sách giáo khoa cũng chưa học xong, bảo anh ấy đọc kịch bản thì làm khó anh ấy quá.”
Mục Nhiên trầm mặc, nói cũng đúng.
Lục Liên Trà lôi cái gương cầm tay từ trong túi ra soi: “Chủ yếu năm đó anh ấy đưa em vào giới giải trí, bọn em mới ký với nhau được hai năm...”
“Haiz.... Cái kiểu người ngây thơ lương thiện pha thêm chút xinh đẹp như em ấy hả, giới giải trí này không có nhiều đâu...”
Mục Nhiên: “...............”
Tịch Đồng: “..............”
Một lúc sau Phàn Phái quay trở lại, cười cười với bọn Mục Nhiên: “Xấu hổ quá, tôi có chuyện muốn nói với Liên Trà.”
Nói xong gã lôi Lục Liên Trà ra một góc tức giận nói: “Sao cậu cứ thích dính lấy hai cái tên kia vậy?”
Lục Liên Trà xoa xoa tay: “Đạo diễn Vương kêu em tìm Mục Nhiên nhờ anh ấy dạy diễn phim.”
“Tìm Mục Nhiên dạy?” Phàn Phái tí thì phun ra một ngụm máu: “Nếu cậu muốn tăng kỹ thuật diễn thì để tôi tìm giáo viên cho!”
“Ứ cần.” Lục Liên Trà lắc đầu: “Mục Nhiên tốt lắm.”
“Người thì đẹp như hoa, giọng nói lại dễ nghe, đặc biệt kỹ thuật diễn của anh ấy cao hơn em nhiều.”
Phàn Phái trợn mắt: “Thế cậu còn muốn diễn không?”
Lục Liên Trà chớp mắt, vô tội đáp: “Có chứ, em muốn thử. Nếu diễn xong mà thấy không thích hợp thì sau này em không diễn nữa.”
Phàn Phái suýt thì tăng xông máu não, nghiến răng nghiến lợi rít gào: “Không làm diễn viên thì cậu định làm gì? Làm diễn viên thì mới có nhiều cơ hội đứng trước công chúng, nếu ăn may cẩn thận còn hot lên nhanh!”
Lục Liên Trà vỗ vai gã an ủi: “Không sao, không làm diễn viên thì em làm idol.”
“Anh thấy đấy, cả cái giới giải trí đầy idol không có bản hit nào như em.”
Lục Liên Trà nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc kết luận: “Người ta gọi đó là: Nhập gia tùy tục.”
Phàn Phái: “...............”
Hôm nay là ngày đầu tiên đoàn làm phim quay vào buổi tối, xong xuôi thì đã hơn 11h. Đạo diễn Vương Cự vui lắm, hớn ha hớn hở mời mọi người đến khách sạn ăn bữa liên hoan.
Anh ta vung tay: “Mọi người muốn ăn cái gì thì gọi cái đấy nha!”
“Yeah! Đạo diễn Vương ngầu đét!”
“Vỗ tay cho đạo diễn Vương!!!”
Mục Nhiên chả khách khí lắm, cậu gọi hết cái menu mỗi món một phần.
Quá ba tuần rượu, mọi người cũng dừng đũa bắt đầu tâm sự.
Có người tò mò hỏi: “Đạo diễn Vương gần đây làm ăn được hay sao mà lại mời bọn tôi ăn cơm?”
“Ừ, tôi cũng muốn hỏi. Tôi đi theo đạo diễn Vương bộ này là bộ thứ ba rồi mà đây là lần đầu tiên tôi moi được tiền từ túi ngài ấy.”
Tiểu Kỷ buông chén, hai má hây hây hồng đáp hộ: “Công ty chúng ta đột nhiên cấp vốn.”
“Mấy người không nhận ra à, thiết bị quay các thứ hôm nay đều đổi mới hết.”
“Vì sao đột nhiên lại đầu tư cho chúng ta?”
“Không biết.” Tiểu Kỷ lắc đầu lại làm thêm chén nữa: “Nghe nói mai còn có xe cứu thương trực 24/7 bên ngoài, tránh đoàn phim xảy ra chuyện.”
“Hình như là bên Diệu Tinh mượn người.”
“Diệu Tinh....” Nháy mắt bàn ăn đều im lặng, dùng ánh mắt có ý tứ liếc nam chính Lục Liên Trà.
Chưa ai quên được mấy tin đồn gần đây giữa tổng tài Diệu Tinh với cậu ta.
Mọi người bắt đầu nghĩ vớ nghĩ vẩn.
“Tôi nghe nói bạn đời của tổng tài Diệu Tinh là đàn ông.”
“Đúng không, tôi cũng nghe nói qua. Nếu là Liên Trà thì chắc cũng không sai nhỉ?”
“Xem ra chúng ta nhờ phúc của Liên Trà mới có thể được ăn bữa này...”
“Thế ly rượu này anh kính Liên Trà nhé!”
.........
Lục Liên Trà bị điểm danh, mờ mịt hỏi lại: “Sao lại kính tôi?”
Người đàn ông đầu đinh nâng chén cười ha hả: “Liên Trà, không nhờ có em thì tổng tài Diệu Tinh nào có chú ý đến cái đoàn phim nhỏ của tụi này.”
Lục Liên Trà: “Hở? Nhưng tôi với Tạ tổng chẳng liên quan.”
Lục Liên Trà càng giải thích mọi người càng tưởng cậu ta giấu đầu hở đuôi, sôi nổi lè lưỡi: “Vâng, vâng, chúng tôi hiểu lầm.”
Đang trong lúc Mục Nhiên đắm chìm vào đồ ăn ngon, Tịch Đồng đột nhiên điên cuồng huých vào khuỷu tay cậu.
“Nghe thấy chưa?”
Mục Nhiên há mồm cho miếng thịt vào nhai, không quên bớt chút thời gian gật đầu nói có.
Tịch Đồng tiến đến bên cạnh cậu dùng âm lượng đủ để hai người nghe thấy: “Sao cậu còn ăn nữa!”
“Thấy mọi người đều nói người yêu của Tạ Tắc Nghiêu là Lục Liên Trà không?!”
Mục Nhiên ăn xong miếng thịt cuối cùng rồi cầm cốc nước lên uống, chậm rãi trả lời: “Người yêu Tạ tổng với Mục Nhiên có quan hệ gì đâu.”
Tịch Đồng: “.............”
Mục Nhiên: “Tôi chẳng qua chỉ là kẻ thay thế.”
Tịch Đồng hận rèn sắt không thành thép: “Kể cả như thế thì cậu vẫn là thế thân, còn cái thằng trà xanh con có là cái beep gì?”
Mục Nhiên gắp miếng tỏi đặt vào bát cậu ta: “Đồng Đồng, làm người phải biết mình biết ta, đừng quá đua đòi...”
Tịch Đồng: “................”