Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 17: Chương 17




Edit: Kidoisme

Tịch Đồng bị thái độ có cũng được không có cũng được của Mục Nhiên chọc giận, buồn bực tự rót cho mình một ly.

Cậu ta vừa rót rượu vừa hung hăng giã miếng tỏi trong bát.

“Cậu cứ thả cho thằng đó đi, hôm nay cậu ta tạo tin đồn với bạn trai cậu không biết chừng hôm sau sẽ bò lên giường hắn...!”

Mục Nhiên liếc miếng tỏi giã, nhẹ giọng hỏi: “Trước cậu với Lục Liên Trà có ân oán gì à?”

Tịch Đồng buột miệng đáp: “Không có!”

“Chỉ là tôi thẳng thắn, ghét mấy đứa cứ thích cáo mượn oai hùm thôi.”

Mục Nhiên gật đầu phụ họa: “Dạ, ngài quả thực là thẳng nam chính trực.”

Tịch Đồng còn đang định nói gì thì đột nhiên có người ngồi xuống cạnh cậu ta cười hì hì bảo: “Đồng Đồng, chỗ thẩm mỹ viện cậu đề cử cho tôi đỉnh lắm.”

“Mau xem mặt tôi này.”

Tịch Đồng nghiêng đầu ngắm nghía, nháy mắt bị dời đi sự chú ý: “Đệt, nếp nhăn của cậu biến mất rồi!”

“Cậu làm loại nào đấy?”

“Loại mới nhất nhà họ ấy, gọi là....”

Đối với mấy chuyện làm đẹp chăm sóc da Mục Nhiên dốt đặc cán mai, bình thường cậu lười dùng luôn cả sữa rửa mặt, cùng lắm mùa đông đi siêu thị mua đồ ăn sẽ nhân tiện mua luôn hộp kem dưỡng ẩm mật ong Dabao SOD, nhiều lúc Tịch Đồng ngứa mắt quá phải cứu cậu bằng một đống chai lọ đủ màu.

Mục Nhiên không tham dự cuộc trò chuyện của bọn họ, cậu cầm cái ly nhấp một ngụm, động tác hơi dừng lại.

Cúi đầu ngó qua, hình như là lấy nhầm ly của Tịch Đồng.

Là rượu gạo.

Nhưng rượu gạo vừa thơm vừa ngọt lại không nặng mùi cồn, Mục Nhiên thấy Tịch Đồng không nhìn mình, vội vàng nhấp thêm ngụm nữa.

Di động trên bàn rung lên, tin nhắn nhảy ra.

Tạ Tắc Nghiêu: [Em quay xong chưa?]

Mục Nhiên: [Xong rồi, đang ăn khuya.]

Tạ Tắc Nghiêu: [Ở đâu? Anh đến đón.]

Mục Nhiên share định vị cho hắn, sau đó lén uống thêm chút rượu.

Một tiếng sau, Mục Nhiên đứng ở ven đường cùng với gương mặt đỏ bừng.

Da cậu rất trắng, dưới ánh đèn vàng chiếu vào trông rất giống mang hai quả đào lên mặt.

Tịch Đồng híp mắt nguy hiểm: “Cậu uống rượu à?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Không...”

Tịch Đồng: “Vậy sao mặt như đít khỉ thế kia?”

Mục Nhiên chậm rì rì đáp: “Bị gió thổi lạnh.”

Dứt lời đúng là có gió mạnh, Tịch Đồng hắt xì một tiếng.

Cậu ta khịt mũi nói: “Tôi cứ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng đâu đây.”

Mục Nhiên phối hợp hít theo vài hơi rồi bất đắc dĩ đổ tội: “Trên người cậu có mùi.”

“Thế à?” Tịch Đồng nửa tin nửa ngờ lôi cổ áo lên ngửi.

Một lát sau, chiếc Bugatti dừng trước mặt hai người.

Mục Nhiên ngoan ngoãn cúi chào Tịch Đồng rồi bước nhanh lên xe.

Hương rượu nhàn nhạt bay vào mũi Tạ Tắc Nghiêu, hắn nghiêng đầu hỏi Mục Nhiên: “Uống rượu?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Không.”

Tạ Tắc Nghiêu: “Anh là ai?”

Mục Nhiên: “Công chính.”

Mí mắt Tạ Tắc Nghiêu giật giật, quả nhiên say rồi.

Tửu lượng của Mục Nhiên không tốt, chỉ cần động tới bia rượu là sẽ say nên Tạ Tắc Nghiêu thường xuyên không cho cậu chạm vào.

Hắn vươn tay thắt dây an toàn cho Mục Nhiên, sợ cậu chóng mặt nên đi khá chậm: “Gì nữa?”

Mục Nhiên nghiêm túc nghĩ ngợi: “Anh là Tạ Tắc Nghiêu.”

Thấy con ma men này vẫn còn chút tỉnh táo, Tạ Tắc Nghiêu quyết định hỏi vấn đề hắn vẫn thắc mắc mấy ngày hôm nay: “Nhiên Nhiên, sao lại là quyển tiểu thuyết [Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa]?”

Mục Nhiên ngẩng đầu, chậm rì rì đáp: “Vì tác giả bảo thế.”

Tạ Tắc Nghiêu: “.................”

Xe không hợp đi tốc độ chậm cho nên hơi rung nhẹ.

Mục Nhiên ờm một tiếng, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tạ Tắc Nghiêu: “Em hơi say xe.”

Tạ Tắc Nghiêu mở cửa thông gió: “Muốn nôn hay muốn uống nước?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Không phải say xe kiểu đó.”

“Là kiểu mà lúc em ngồi xe anh, em chóng mặt trong vui sướng, quay cuồng trong mơ hồ...”

“.............”

Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Em ngủ đi, ngủ một giấc là có thể về đến nhà.”

“Nhà?” Mục Nhiên khoa trương ồ một tiếng: “Không về, 100 vạn anh cho em còn chưa tiêu hết, em phải đi tiêu!”

“..............”

Không đợi Tạ Tắc Nghiêu đáp lại, Mục Nhiên đã vươn tay tự sờ mặt mình: “Đáng chết! Sao mặt lại nóng? Bị bệnh rồi?!”

“Đáng chết! Đừng có mà diễn trò!”

“Em sẽ không bao giờ khiêu chiến đến điểm mấu chốt của anh!”

.........

Không cần Tạ Tắc Nghiêu phối hợp Mục Nhiên cũng có thể tự biên tự diễn lên vở kịch này.

Lúc hai người đến chung cư, Mục Nhiên ngồi yên ở ghế phụ vẫn không nhúc nhích.

Tạ Tắc Nghiêu mở cửa xe, khom lưng bế người lên.

Mục Nhiên dựa vào vai hắn, sâu kín thủ thỉ: “Anh ôm chặt em đi, ôm cái kiểu mà muốn khảm em vào thân thể...”

Tạ Tắc Nghiêu: “........................”

Ôm kiểu gì?

Tiểu thuyết cẩu huyết đúng là hại người rất nặng.

Thang máy chung cư cần vân tay mới mở được, Tạ Tắc Nghiêu không thể rút tay ra khỏi người Mục Nhiên, hắn thấp giọng dỗ: “Nhiên Nhiên, vươn tay sờ đi.”

Mục Nhiên nấc cái ợ: “Em không đi đâu, em đảm bảo em không làm gì cả.”

“Chàng trai, 'em' là người duy nhất dám nói chuyện như vậy với 'anh'.”

“ 'Em' thật thú vị.”

.........

Tạ Tắc Nghiêu ngoài trầm mặc ra cũng chỉ biết trầm mặc, hắn miễn cưỡng duỗi tay cho vừa cái khóa.

Sau khi vào nhà, Tạ tổng giày cũng chưa kịp cởi đã phải vác con ma men lên giường đi ngủ.

Xổng ra một giây thôi Mục Nhiên đã tự bọc mình thành cái kén.

Cậu ngáp dài ngáp ngắn, hốc mắt đỏ bừng, chớp chớp đáng thương nhìn Tạ Tắc Nghiêu: “Nước mắt em rơi.”

“Trò chơi kết thúc.”

Tạ Tắc Nghiêu vội vàng vào nhà tắm lấy khăn cho cậu: “Lau đi.”

Cậu chớp mắt nhìn chằm chằm hắn: “Đáng chết, rõ ràng người khác cởi sạch đứng trước mặt tôi còn không có cảm giác mà chỉ cần cậu ta liếc qua một ánh mắt, trái tim tôi đã đập liên hồi!”

“Chẳng nhẽ 'anh' yêu 'em' sao?”

Tạ Tắc Nghiêu gật đầu hôn lên đôi môi Mục Nhiên: “Ừ, yêu em.”

“Không!” Mục Nhiên lắc đầu: “Em chỉ là một món đồ chơi!”

Tạ Tắc Nghiêu: “Em không phải.”

Mục Nhiên: “Thế sao anh bọc em thành kén!”

“Anh rõ ràng coi em là công cụ tiết || dục.”

“.......................”

Nói lung ta lung tung đến hơn nửa đêm, Mục Nhiên mệt như mèo mắc nước, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Tạ Tắc Nghiêu nằm trên giường ngắm sườn mặt Mục Nhiên, thật lâu sau không động đậy.

Có vẻ như Nhiên Nhiên nhà hắn thực sự rất thích đóng phim...

-Ngày hôm sau -

Mục Nhiên ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, thân thể cực ký khó chịu, cổ họng còn hơi cảm thấy buồn nôn.

Cậu lần trần trong toilet hơn nửa tiếng mới chậm rì rì bước ra ngoài.

Tạ Tắc Nghiêu ngồi ở phòng khách, trước mặt còn có cái laptop.

“Canh giải rượu ở đằng kia, em uống đi.” . ngôn tình sủng

Mục Nhiên ngoan ngoãn làm theo, uống xong dạ dày tốt lên trông thấy, cậu đặt cái bát xuống hỏi: “Hôm qua Đồng Đồng đưa em về à?”

Đầu ngón tay Tạ Tắc Nghiêu gõ xuống bàn, nhàn nhạt nói: “Anh đón em.”

Mục Nhiên ồ một tiếng.

Hắn đóng laptop, dựa lưng vào ghế sopha nghiêng đầu nhìn gương mặt Mục Nhiên: “Hôm qua em uống say nói rất nhiều chuyện.”

Lòng Mục Nhiên đột nhiên khẩn trương hẳn lên, vội vàng hỏi: “Em nói gì?”

“Em nói.....” Tạ Tắc Nghiêu giả vờ dừng một lát rồi bâng quơ lên tiếng: “Em nói em với anh ở bên nhau là để đổi thận cho Bỉnh Ương.”

“Em còn nói em chỉ là quả thận di động của nó.”

Mục Nhiên: “!!!”

Tạ Tắc Nghiêu nâng cốc café lên nhấp một ngụm, tiếp tục bảo: “Có thể em không biết, nhà anh từ đời tổ tiên đến giờ đều nổi tiếng về năng suất làm việc của thận.”

“Tuy Bỉnh Ương chỉ là em họ anh nhưng nó chưa đến mức phải đổi thận.”

Mục Nhiên xoay người nhìn chằm chằm Tạ Tắc Nghiêu: “Em tin, em tin chứ.”

“Bỉnh Ương rất khỏe mạnh.” Nói xong cậu còn bổ sung thêm một câu: “Em không sợ anh muốn lấy thận của em, em sẽ đưa.”

“Dù sao em chỉ mất đi quả thận, còn thứ Bỉnh Ương mất đi chính là tình yêu!” (*)

(*) lái câu văn của Quỳnh Dao.

Tạ Tắc Nghiêu: “..................”

Mục Nhiên ngủ nửa ngày, sáng đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

Cậu đói bụng nhìn quanh nhà một vòng: “Dì Trương không đến hả?”

Tạ Tắc Nghiêu gật đầu: “Ừ, mình ra ngoài ăn.”

Nhà họ Tạ đầu tư vào kha khá nhà hàng cho nên hắn lúc nào cũng có phòng riêng khi đến đây ăn.

Vừa vào cửa chủ quán đã tự mình đưa hai người đến bàn.

“Vẫn món cũ phải không ạ?”

Tạ Tắc Nghiêu gật đầu: “Phiền ông.”

“Phiền gì đâu, nếu không nhờ có ngài quán cơm nhà chúng tôi đã đóng cửa từ thuở nào rồi.”

Ông chủ cười ha hả kêu phục vụ chuẩn bị đồ ăn.

“Sao mấy ông bảo hết bàn?! Người kia còn vào kìa!”

“Bọn họ là bạn của ông chủ.”

“Bạn hay không bạn cái quái gì, vị này chính là Lý tổng.....”

“Thưa ngài, nếu ngài còn tiếp tục giữ thái độ như này nữa thì chúng tôi xin phép được gọi bảo vệ,“

Phàn Phái mắng chán rồi híp mắt nhìn về phía chỗ ngoặt.

Gã thực sự cảm thấy cậu thanh niên có cái bím tóc kia thực sự rất quen mắt.

Mục Nhiên ngồi vào chỗ, trên màn đã có vài đĩa Salad.

Ăn hết một đĩa, điện thoại của Mục Nhiên reo ầm ĩ, hình như là tin tức từ Weibo.

[Hot! Khách mời thường tiên của [Happy life 2] vậy mà lại là cậu ta!!!]

Mục Nhiên click luôn vào cái quảng cáo, tin tức của chương trình nhảy ra.

[Happy life: #Happy life# Mùa hai đã được khởi động! Hoan nghênh thành viên mới của chúng ta @Lục Liên Trà của mọi người nè.]

Cả trang chủ cũng làm một bài post riêng chúc mừng cậu ta gia nhập.

[A a a a! Anh Trà của chúng ta!!!]

[Fan Trà đã đến!]

[Chờ mong anh!]

[Tôi chỉ muốn biết là còn dàn khách mời cũ hay không thôi!!]

.....

Mục Nhiên vừa đọc xong thì góc phải đã có 99+ thông báo.

Tất cả đều là bình luận.

Cậu rất ít khi đăng Weibo, hầu hết là share bài của đoàn phim [Sủng ái thời loạn thế].

Bên dưới Weibo có rất nhiều người bình luận.

Lục Liên Trà: [Em lấy lại được điện thoại rồi, tạ ơn trời đất.]

Lục Liên Trà: [Giờ em follow anh, anh nhớ tương tác với em đấy.]

Mục Nhiên trả lời ok sau đó thoát ra theo dõi lại Lục Liên Trà.

Vài giây sau Wechat lại vang lên tiếng tin nhắn.

Lục Liên Trà: [Nay em được bên “Happy life” post bài riêng!]

Lục Liên Trà: [Em còn nhìn lén được danh sách khách mời tuần đầu!]

Lục Liên Trà: [Anh đoán điii xem có ai!!!]

Lục Liên Trà: [Là anh!!!!!!!!]

Mục Nhiên trả lời bằng cái nhãn dán chớp mắt. Một giây sau Lục Liên Trà lại oanh tạc khung chat, tốc độ tay còn nhanh hơn cả Tịch Đồng.

Lục Liên Trà: [Anh vui không, kích động đến mức chưa nói lên lời không!!!]

Lục Liên Trà: [Ít nhiều em cũng nói đi nói lại vào tai đạo diễn đề cử anh á!!!]

Lục Liên Trà: [Nên anh mời em đi ăn cơm đi ~]

Lục Liên Trà: [Ăn cái món 'ngũ vị tạp trần' lần trước anh kể ấy!]

Mục Nhiên nhìn chằm chằm dòng chữ 'ngũ vị tạp trần' nhớ lại hoàn cảnh lần trước mình ăn bữa cơm với Lục Liên Trà.

Chết, hình như cậu dạy nhầm người ta rồi....

Mục Nhiên trả lời: [OK.]

Do dự một lát, cậu uyển chuyển đánh dòng chữ ý đồ ám chỉ Lục Liên Trà dùng sai.

[Tôi sẽ làm cậu vui sướng khi có được mùa màng bội thu.]

Lục Liên Trà: [!!! Thật á, anh định giới thiệu anh top đỉnh cao nào cho em à?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.