Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 370: Chương 370: Cơn Bão (3)




Vô Song thừa hiểu những kẻ ở đây có rất nhiều người không phải tộc trưởng các tộc không có quyền quyết định con đường cho tộc, có giữ lại bọn họ cũng chẳng có chút tác dụng nào có điều để bọn họ quay về tộc đưa tin thì lại là một việc khác, Vô Song không tin những tiểu tộc thậm chí đại tộc của Thú Vực không chịu đầu hàng, đương nhiên nếu kẻ nào muốn chết thì Vô Song cũng không níu kéo.

Mệnh lệnh của Vô Song vừa chấm dứt thì 10 vị đấu thánh của Thiên Yêu Hoàng Tộc đều tự mình nhường ra một con đường cho những kẻ trong vòng vây kia đi ra, mặt của kẻ nào lúc nào cũng trắng bệch đầy kinh sợ nhìn Vô Song, thực lực của Vô Song tạo cho họ một bóng ma đáng sợ vô cùng nhưng điều càng đáng sợ hơn chính là Thiên Yêu Hoàng Tộc phía sau Vô Song.

Bọn họ có ngu đi chăng nữa cũng phải nhận ra 10 vị đấu thánh của Thiên Yêu Hoàng Tộc không ngờ lại làm việc cho Vô Song, một mình Vô Song có thể cũng thôi đi bởi hắn chỉ có một người, rất nhiều người sẽ không tin Vô Song có tư cách chống lại cả Thú Vực nhưng nếu thêm Thiên Yêu Hoàng Tộc thì lại khác, Thiên Yêu Hoàng Tộc chính là vị vua chân chính của Thú Vực, lúc này trong lòng rất nhiều người thậm chí Thiên Yêu Hoàng Tộc lần này muốn diệt đi Cửu U Địa Minh Mãng Tộc, Thiên Yêu Hoàng Tộc muốn ra tay rồi.

Cửu U Địa Minh Mãng Tộc có thể tồn tại bởi Thiên Yêu Hoàng Tộc không dám tấn công bọn họ, đúng hơn là Thiên Yêu Hoàng Tộc chưa bao giờ coi Cửu U Địa Minh Mãng Tộc vào mắt nhưng lại luôn phải coi chừng Thái Hư Cổ Long Tộc, ai ai cũng nói Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản là hai cực của thế giới là hai cực của Thú Vực có điều sự thật không thể chối cãi Thiên Yêu Hoàng Tộc không phải đối thủ của Thái Hư Cổ Long Tộc.

Hoàng Mộ của Thiên Yêu Hoàng Tộc có thể nói là rất mạnh nhưng phải biết Hoàng Mộ thực chất đã là những cường giả từ thế hệ trước, bọn họ mạnh nhất khi có yêu khí của Hoàng Mộ ôn dưỡng chăm sóc, nói thẳng ra những cường giả như Cửu Cốt cùng Hoàng Điêu dùng để bảo vệ khu vực Hoàng Mộ thì dư sức nhưng muốn dùng để công phạt thì tuyệt đối là thiệt nhiều hơn được, Thiên Yêu Hoàng Tộc không thể tấn công Thái Hư Cổ Long, bọn họ chỉ có tư cách phòng ngự mà thôi.

Trong Cửu U Sâm Lâm lúc này chỉ còn lại tàn binh của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc còn đang hoang mang không biết rốt cuộc vì sẽ xảy ra với mình, chỉ một cái lật tay của đối phương thì hơn nghìn cao thủ của Cửu U Địa Minh Mãng căn bản không cách nào chống cự, đối thủ như vậy thì đánh bại kiểu gì ?, đối thủ như thế thì làm sao có thể chống lại.

Vô Song liếc mắt nhìn 10 vị đấu thánh của Thiên Yêu Hoàng Tộc, hắn không cần ra bất cứ mệnh lệnh gì cũng chẳng có hành động gì đặc biệt nhưng lại làm 10 vị đấu thánh của Thiên Yêu Hoàng Tộc toát mồ hôi, chỉ một ánh mắt của Vô Song không ngờ có thể làm bọn họ rung động từ tận linh hồn, rốt cuộc phải giết chết bao nhiêu người, giết chết bao nhiêu cao thủ thì mới có được sát khí kinh khủng bậc kia?, mới có được ánh mắt đáng sợ bậc kia.

Cả 10 người đều không dám nói một câu, thân hình lập tức gập lại cúi đầu trước Vô Song sau đó toàn bộ trở về Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Bản thân 10 người này chủ yếu đến từ họ Hoàng cùng họ Cửu, đây chính là hai họ có nhiều ý kiến nhất với thân phận của Vô Song nhưng sau một cuộc chiến này bản thân Vô Song cũng muốn tự hỏi rốt cuộc có bao nhiêu kẻ còn dám xàm ngôn về hắn ?, Vô Song đương nhiên không quan tâm cái nhìn của thế gian đối với hắn, ma đầu cũng được mà chúa cứu thế thì cũng vậy, hắn không đẻ trong mắt. Thứ mà Vô Song quan tâm chỉ là cái nhìn của thuộc hạ đối với mình, Vô Song không cần thuộc hạ mạnh như rồng như hổ, hắn chỉ cần thuộc hạ biết nghe lời, hắn chỉ cần thuộc hạ trung thành mà thôi.

Vô Song không quan tâm Thiên Yêu Hoàng Tộc có bao nhiêu đấu thánh bao nhiêu đấu tôn nhưng sự kiên nhẫn của hắn cũng có hạn, thuộc hạ của Vô Song bắt buộc phải trung thành với hắn, duy lệnh là tử, nếu Thiên Yêu Hoàng Tộc sau này còn có kẻ nào dám hoài nghi về Vô Song thì Vô Song không ngại làm thêm vài vụ đại đồ sát, thế lực của mình còn không thể quản được thì sao dám nghĩ đến việc thống nhất thiên hạ ?.

Thú Vực nói riêng cùng Yêu Thú trên toàn bộ Đấu Khí Đại Lục nói chung so sánh với các thế lực khác như Viễn Cổ Bát Tộc thì thực sự là không cùng đẳng cấp, không phải vì thực lực không đủ mà chính vì không có kỷ luật, một đạo quân không có kỷ luật, một đạo quân mười người mười ý thì căn bản lấy gì đi so sánh với kẻ khác ?, lấy gì để chiến đấu?, những kẻ như thế Vô Song không cần.

Cuộc chiến này không chỉ là để dọa toàn bộ Thú Vực mà hắn đánh chính là để toàn bộ Thiên Yêu Hoàng Tộc nhìn thấy.

10 vị đấu thánh của Thiên Yêu Hoàng Tộc trước khi xuất trận đều đã nghĩ đến một trận thảm chiến, bọn họ mạnh hơn 10 đấu thánh của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc nhiều nhưng lại không có ai đủ sức làm đối thủ của Yêu Khiếu Thiên hơn nữa còn quân đoàn khổng lồ của Cửu U Địa Minh Mãng, cho dù biết có Yêu Hoàng đích thân tham chiến nhưng có nhiều kẻ tuyệt đối không coi trọng vị Yêu Hoàng này có điều sự thật hiện ra trước mặt, trong mắt Vô Song hắn chưa bao giờ cần bọn họ trợ giúp, bọn họ trong mắt hắn chỉ là gánh nặng không hơn..

Sau khi cả 10 vị đấu thánh của Thiên Yêu Hoàng Tộc rời đi Vô Song mới khẽ mỉm cười sau đó lại ngồi xuống vương tọa của Yêu Khiếu Thiên mang đến, bên cạnh hắn chẳng biết bao giờ đã là Thanh Lân cùng Thải Lân, giọng nói lạnh lùng của Vô Song vang lên, lần này chính là nói với toàn bộ Cửu U Địa Minh Mãng Tộc “Hàng hoặc chết ?”.

Ba chữ lạnh lùng từ miệng hắn xuất hiện làm hàng nghìn người ở đây run rẩy, Cửu U Địa Minh Mãng Tộc không được như Thiên Yêu Hoàng Tộc, bọn họ từ rất lâu rất lâu trước đã mất đi sự cao ngạo của chính chủng tộc mình, huyết mạch của Thiên Yêu Hoàng Tộc còn thuần khiết nhưng huyết mạch của Cửu U Địa Minh Mãng đã pha đầy tạp chất, Cửu U Địa Minh Mãng Tộc từ lâu đã không còn là một tộc thuần huyết nữa, đây chính là thứ làm cho Cửu U Địa Minh Mãng mãi mãi chỉ đi phía sau Thái Hư Cổ Long cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Thiên Yêu Hoàng Tộc vì để bảo vệ huyết mạch của tộc mình bọn họ quyết tâm không thể để bất cứ cái xác nào của tộc nhân lưu lạc bên ngoài bắt buộc phải mang về trong tộc, dãy Thiên Yêu Sơn trực tiếp ngăn cản Thiên Yêu Hoàng Tộc vói Thú Vực còn về phần Thái Hư Cổ Long Tộc còn chuyển hẳn nơi sinh sống lên Long Đảo, bọn họ còn ngăn cách tuyệt đối thế giới bên ngoài để đảm bảo độ thuần huyết. Trong Đấu Khí Đại Lục trình độ của huyết mạch phi thường quan trọng, chẳng phải ngẫu nhiên mà Viễn Cổ Bát Tộc đều lựa chọn sống trong không gian riêng thay vì chiếm lấy Trung Châu, bọn họ không cần mảnh đất đó, tất cả chính là để bảo vệ huyết mạch trong tộc.

............

Nhìn ánh mắt rực đỏ của Vô Song bất cứ ai cũng phải rùng mình có điều muốn bọn họ thần phục Vô Song cũng không dễ chút nào, ánh mắt của rất nhiều người hiện ra một tia sợ hãi nhưng lại xen lẫn sự thù hận, bản thân Vô Song đâu phải là người của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc ?, nếu hắn lựa chọn cho mình một con rối lên làm tộc trưởng thì bọn họ còn có thể khẽ gật đầu nhưng nếu muốn Cửu U Địa Minh Mãng Tộc gọi hắn làm chủ thực sự không dễ chút nào.

Vô Song phát hiện được ánh mắt của những người nơi đây, hắn chỉ khẽ cong miệng lên “Thanh Lân, làm đi”.

Thanh Lân nghe đến đây liền ngọt ngào mỉm cười “Vâng thưa công tử”.

Không một ai rõ tại sao Vô Song lại gọi Thanh Lân ra, lúc trước rất nhiều người suy nghĩ Thanh Lân chỉ là hầu gái của Vô Song, cho dù thực lực của nàng là nhất tinh đấu thánh không hề thua kém bất cứ ai hiện nay của Cửu U Địa Minh Mãng có điều trước mặt Vô Song cùng Thải Lân có mấy ai quan tâm đến Thanh Lân.

Việc tiếp theo tuyệt đối làm tất cả thành viên Cửu U Địa Minh Mãng khóc thét, một bên mắt của Thanh Lân bị che lại cuối cùng cũng được tháo ra, một con mắt màu bích lục cực kỳ yêu dị, ánh mắt đó vừa hiện lên toàn bộ Cửu U Địa Minh Mãng Tộc cuối cùng đã hiểu rốt cuộc tại sao Thanh Lân lại đến nơi này.

Bích Xà Tam Hoa Đồng của Thanh Lân mở ra, con mắt tà dị này đảo qua một vị trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc sau đó toàn bộ thân hình vị trưởng lão này liên tục run lên sau đó hai mắt trắng rã, thần thức lập tức tan biến, khuôn mặt già nua trắng bệch, thực lực của ông ta từ nhất tinh đấu thánh sơ kỳ tụt thẳng xuống bán thánh còn Thanh Lân từ nhất tinh đấu thánh sơ kỳ không ngờ lại tiến thẳng vào nhất tinh đấu thánh trung kỳ, sự việc còn chưa chấm hết khi mà vị trưởng lão này lập tức đứng lên cung kính đi sau lưng Thanh Lân, ông ta trở thành khôi lỗi của Thanh Lân, linh hồn bị giam cầm vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Đây là sự đáng sợ của Bích xà Tam Hoa Đồng, con mắt này khắc tinh toàn bộ xà hệ yêu thú, nếu không phải những siêu cấp yêu thú có huyết mạch tinh thuần từ thời viễn cổ thì hoàn toàn không có xà hệ yêu thú nào có tư cách chống lại ánh mắt kia.

Vô Song tiếp tục mỉm cười “Sau này nàng ta là tân tấn yêu vương của Cửu U Địa Minh Mãng không biết các ngươi có ý kiến gì không ?, đương nhiên nếu có ý kiến cũng không sao, ta tuyệt đối không để ý đâu”.

Lúc này làm gì có ai dám lên tiếng, nếu đồng ý thì cũng thôi đi nhưng không đồng ý thì lập tức biến thành khôi lỗi cho Thanh Lân, người sống mà đâu khác gì đã chết, cho dù đồng ý hay không đồng ý kết cục vẫn phải nghe lệnh Thanh Lân hoàn toàn không khác nhau quan trọng hơn Thanh Lân nắm Bích Xà Tam Hoa Đồng trong tay thì nàng đương nhiên cũng là xà hệ yêu thú, việc này ít ra cũng có chút huyết mạch liên quan đến Cửu U Địa Minh Mãng Tộc.

Chín vij đấu thánh còn lại của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc đồng thời cúi đầu cung kính, thân hình ai cũng run rẩy đầy sợ hãi “Tham kiến Yêu Vương”.

“Tham kiến Yêu Vương”

“Tham kiến Yêu Vương”.

Từng tiếng hét vang vọng toàn bộ Cửu U Sâm Lâm, ngày hôm nay Cửu U Địa Minh Mãng tộc hoàn toàn thất bại, Cửu U Địa Minh Mãng Tộc triệt để thần phục Vô Song, ngày hôm nay Thanh Lân trở thành tân nhiệm Yêu Vương của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc.

............

Trời dần về chiều, Vô Song cùng Thải Lân nắm lấy tay nhau nhẹ bước trên bầu trời, ánh mắt của Thải Lân có chút đăm chiêu nhìn Vô Song “Ở nơi này có nó tồn tại thật sao ?”.

Vô Song khẽ gật đầu, bàn tay hắn càng nắm chặt bàn tay mềm của Thải Lân hơn, nơi hai người xuất hiện chính là Cửu U Địa Minh Mãng Tộc – Cửu U Hoàng Tuyền.

Từ sau sự việc Cửu Phượng làm Vô Song cảm thấy lo lắng hơn rất nhiều, bản thân Vô Song phải cẩn thận hơn rất nhiều, Vô Song quên mất rằng cho dù hắn nghịch thiên mức nào, cho dù hắn mạnh thế nào thì hắn vẫn còn có chỗ cố kỵ, đây chính là những người ở bên cạnh Vô Song.

Nếu lần đó Cửu Phượng không lựa chọn bắt sống mẹ hắn mà lại đi giết nàng chỉ sợ Vô Song tuyệt đối không chịu được, đương nhiên không phải là Vô Song không tính đến việc này chỉ có điều bản thân hắn mạnh lên quá nhanh, tốc độ phát triển của Vô Song khiến không một người nào bên cạnh hắn có thể theo kịp.

Nếu không có lần tiến vào Thiên Mộ sao đó tiến vào Nguyên Tố Thế Giới thì để đạt được địa vị như hiện nay Vô Song cần ít nhất 4 đến 5 năm không ngừng cố gắng nữa, trong thời gian 4 đến 5 năm hoàn toàn đủ cho Thải Lân, Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên thậm chí cả Tử Nghiên có thể trở thành trợ lực cho Vô Song, trong thời gian đó bọn họ hoàn toàn có thể trở thành cao giai đấu thánh chỉ là thời gian vốn không chờ người, bản thân hắn phát triển quá nhanh cũng không phải là việc tốt.

Cũng may cho Vô Song là Tiểu Y Tiên cùng Thải Lân rất đặc biệt, bản thân Tiểu Y Tiên mang theo Ách Nan Độc Thể, chỉ cần nàng có đủ lượng độc dược thì có thể thoải mái đột phá còn Thải Lân bản thân lại là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, nàng chỉ cần có đủ nguồn năng lượng thích hợp thì cũng hoàn toàn có thể đột phá đấu thánh, nơi thích hợp nhất cho Thải Lân không đâu hơn Cửu U Hoàng Tuyền.

Điều duy nhất bản thân Vô Song không muốn chỉ là lần này hắn phải xa Thải Lân rất lâu rất lâu, đây là lý do suốt đêm qua Thải Lân cùng Vô Song chỉ nhè nhẹ dựa vào nhau, cả hai người đều biết lần này chia tay không biết bao giờ mới có thể gặp lại.

Thải Lân khẽ thở ra một hơi sau đó nhoẻn miệng cười, nụ cười của nàng rất đẹp, một nụ cười khiến bản thân Vô Song một lần nữa phải ngỡ ngàng “Thế nào ngươi không nỡ xa bản vương sao ?”.

Vô Song nghe đến đây liền bật cười sau đó trong ánh mắt không thể nào tin của Thải Lân không ngờ Vô Song lại ngoan ngoãn gật đầu “ừ, ta thực sự không nỡ xa nàng”.

Một câu nói của Vô Song làm Thải Lân run lên, ánh mắt nàng chớp động nhìn Vô Song sau đó như không cầm được nước mắt, một hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng “Em không muốn làm cái bình hoa, em không muốn nhìn anh một mình một người lao vào Thiên Yêu Hoàng Tộc, em không muốn khi nhận được tin mẹ bị bắt đi mà chỉ có thể im lặng đợi anh về, em không muốn tất cả mọi việc đều để anh gánh vác, em không muốn đời đời chỉ làm một nữ nhân như vậy, đó không phải là Thải Lân này”.

“Ước mơ đầu tiên của em là đột phá đấu tông, việc này là anh giúp.”.

“Ước mơ thứ hai của em là thống nhất Gia Mã Đế Quốc, là cho toàn bộ Xà Nhân tộc có một nơi sống an ổn, việc này là anh giúp”.

“Sau khi trở thành đấu tông cường giả thì em lại mong mỏi mình thành đấu tôn, việc này cũng là anh giúp”.

“Em thực sự không muốn xa anh nhưng nếu nơi đây chính là nó thì hãy để cho em đi được không, em không thích cảm giác đứng bất lực phía sau anh, ngoại trừ dùng mắt dõi theo thì hoàn toàn không có tư cách làm gì, em muốn làm một nữ nhân đúng nghĩa, cũng muốn chia sẻ mọi thứ với anh, Yêu Hậu sao có thể chỉ ngồi phía sau run rẩy cầu nguyện ?”.

Thải Lân càng nói nước mắt của nàng trào ra càng nhiều, bản thân nàng đã muốn nói điều này lâu rồi, nàng đã chôn dấu nó đủ rồi, nàng không phải là loại nữ nhân muốn nam nhân vì mình gánh cả bầu trời mà nàng sẽ cùng hắn chia sẻ cả bầu trời này, khi hắn mệt mỏi thì nàng sẽ vì hắn mà ra mặt, nàng là nữ vương của Xà Nhân Tộc, nàng rất bá đạo, nàng mong muốn có một ngày đạp không mà đi, nàng mong muốn có một ngày có thể đứng trước toàn bộ thiên hạ rồi nói “Kẻ nào dám động vào nam nhân của ta ?”.

Ước mơ cho dù rất buồn cười nhưng đó chính là ước mơ của nàng...

Vô Song không muốn nghe nữa, hắn dùng miệng chặn lấy miệng của nàng, bàn tay khẽ lau đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, hai người cứ như vậy ôm nhau lơ lửng giữa không trung, Thải Lân có thể cảm nhận cái ôm rất chặt của Vô Song còn về Vô Song hắn có thể thấy nữ nhân của mình đang run rẩy từng đợt.

.............

Thân hình Vô Song cùng Thải Lân không biết dừng lại trên bầu trời bao lâu cuối cùng cả hai người đều biến mất, rất nhanh xuất hiện trước mặt hai người là một vực sâu khong đáy, một vực sâu tăm tối với hàn khí kinh người, đương nhiên bản thân Vô Song vốn không sợ hàn khí còn về Thải Lân nàng lấy hàn khí tu luyện chưa kể bản thân Thải Lân còn nắm giữ tử hỏa của Cốt Linh Lãnh Hỏa, nàng cũng hoàn toàn không sợ hàn khí.

Lần này không ngờ Thải Lân lại là người bước về phía trước, thân hình của nàng không hề dừng lại mà lao xuống bên trong Cửu U Hoàng Tuyền sau đó mới là Vô Song bước theo.

Cửu U Hoàng Tuyền giống hệt một cái hố thông tới địa ngục, kể cả bằng tốc độ của Vô Song toàn lực phi hành cũng phải mất 3 phút mới có thể tiến được xuống đáy, phải biết Vô Song toàn lực gia tốc trong thời gian 3 phút đồng hồ tuyệt đối có thể đi xuyên một quốc gia.

Bên dưới Cửu U Hoàng Tuyền đặc biệt nhất là một hồ nước có màu vàng sẫm, nhưng nếu quan sát kỹ lại có thể thấy từng tia máu tươi xen lẫn bên trong đồng thời từng đợt hàn khí kinh người từ dưới hồ bốc lên, những hàn khí này chỉ sợ thừa sức hóa đá đấu tôn cường giả, nếu không phải bản thân Thải Lân đặc dị thì Vô Song cũng không dám cho nàng tới đây.

Thải Lân cùng Vô Song bốn mắt nhìn nhau sau đó một tay Vô Song đưa ra tiếp tục ôm lấy eo Thải Lân, hai người không chờ đợi gì lao thẳng xuống mặt nước hồ lạnh giá, một đôi cánh Phượng Hoàng bá đạo hiện lên, thân hình Vô Song xoay tròn liên tục tạo thành một mũi tên lửa, rất nhanh Vô Song cùng Thải Lân lao thẳng xuống đáy hồ, trên người hắn hơi thở của thần thú viễn cổ không ngừng lan tràn khiến vô số mãng xà sống trong đáy hồ không một con nào dám lại gần Vô Song, áp chế huyết mạch căn bản là quá kinh khủng.

Cửu Thải Thôn Thiên Mãng ngay cả trong thời kỳ đỉnh phong của mình cũng không có cách nào làm đối thủ của Bất Tử Phượng Hoàng huống hồ gì tộc nhân của nó, cho dù cái hồ này sâu kinh khủng nhưng một đường Vô Song cùng Thải Lân đi xuống tuyệt đối không có nguy hiểm gì.

Cuối cùng trước mặt Vô Song có một tia sáng hất lại, hắn rốt cuộc đã mang Thải Lân xuống đấy Cửu U Hoàng Tuyền, một mảnh đất tương đối lớn được phủ đầy cát cùng sỏi, chính Vô Song cũng không thể ngờ ẩn trong hồ nước này lại có một mảnh thế giới khác biệt như thế, căn bản cứ như hai thế giới vậy.

Vừa mới xuất hiện ở đây bản thân Vô Song liền nhíu mày, hắn rất nhanh phát hiện được khí tức sinh mệnh tồn tại ở chỗ này, nếu bản thân Vô Song không nhầm thì người này không ai khác chính là Yêu Minh đại ca của Yêu Khiếu Thiên.

Thải Lân lại tuyệt đối không phát hiện được hơi thở của Yêu Minh, ánh mắt nàng xuất hiện một tia vui vẻ nhìn mảnh thiên địa này, ánh mắt chớp động “Nơi này quả nhiên là thiên đường của Thất Thải Thôn Thiên Mãn, không ngờ trong thiên địa này vẫn còn một nơi như thế tồn tại”.

Thải Lân đang nói thì Vô Song khẽ mỉm cười sau đó một ngón tay khẽ che miệng nàng làm động tác giữ im lăng, tiếp theo năm ngón tay của Vô Song cong ra, lực hút khổng lồ trên tay hắn làm bề mặt cát đá kia nhất thời bị bóc ra một cái trảo ấn.

Khi cát đá lay động, một cái xích sắt khổng lồ xuất hiện trong ánh mắt của Vô Song, nhìn thấy cái xích sắt này Vô Song liền mỉm cười, bàn tay lập tức phát lực làm chiếc xích sắt kia bị kéo ra ngoài. Lực tay của Vô Song lớn kinh khủng, một lần hành động không ngờ làm toàn bộ bề mặt cát đá xung quanh chấn động, tiếp theo lại thêm ba chiếc xích sắt khác chồi lên từ trong nước bùn.

Ở trung tâm của bốn sợi xích này chính là một chỗ nước bùn dày đặc, Vô Song khẽ phất tay lập tức đánh tan chúng, khi đất bùn tán đi thân ảnh của một người dần dần xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.