Cửu U Địa Minh Mãng Tộc lúc này vẫn chưa hết được sự bàng hoang, bên trong tộc bị một nguồn không khí cực kỳ nặng nề bao phủ, cái sức ép vô hình ép thẳng lên toàn bộ người dân Cửu U Địa Minh Mãng Tộc thậm chí có thể coi là đè nén lên toàn bộ Thú Vực, Vô Song cho tất cả ba ngày thời gian suy nghĩ, lúc này thời gian chỉ còn vèn vẹn hai ngày mà thôi.
Từ Cửu U Hoàng Tuyền để đi đến tộc địa của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc tuyệt đối không xa xôi gì, rất nhanh thân hình của Yêu Minh cùng Vô Song đã xuất hiện trên bầu trời Cửu U Địa Minh Mãng Tộc thậm chí Vô Song căn bản không thèm dấu đi khí tức của mình, hiên ngang mà đứng, ngạo nghễ mà đi.
Về phần Yêu Minh thì không thể được như thế, không biết đã trải qua bao nhiêu nam Yêu Minh mới có thể quay lại nơi đây, Cửu U Địa Minh Mãng Tộc đáng nhẽ ra đã là của hắn, hắn đáng nhẽ đã là tộc trưởng của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc nếu không phải bị chính đường đệ của mình Yêu Khiêu Thiến đâm sau lưng.
Tất nhiên theo lời Vô Song thì Yêu Khiếu Thiên thậm chí là Đại Trưởng Lão của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc cũng đã chết, về phần Cửu U Địa Minh Mãng Tộc đã nhận Vô Song làm chủ, việc này làm cho Yêu Minh rất khó tin, Cửu U Địa Minh Mãng là thực lực bực nào, bọn họ hùng bá Thú Vực không biết bao nhiêu năm nhưng không ngò trong miệng Vô Song lại không đáng chút giá trị nào.
Yêu Minh bị Vô Song hạ Yêu Cấm đương nhiên cũng có thế thoáng nhận ra huyết mạch của Vô Song, cho dù hắn không rõ Vô Song là loại yêu thú nào nhưng tuyệt đối không phải xà tộc, bắt Cửu U Địa Minh Mãng Tộc thần phục một kẻ không có chút huyết mạch nào của xà tộc thì Yêu Minh không tin lắm.
Đột nhiên ánh mắt Yêu Minh rất nhanh nhéo lại bởi trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh nữ nhân trong bộ áo tím đầy mộng ảo, phần eo thon lộ ra trong mắt tất cả mọi người, chiếc áo mỏng ngắn tay cùng tấm màng che mặt cũng màu tím, sau lưng nàng bốn thân ảnh toàn thân mặc bạch y đang cung kính theo sau.
Người đến đây đúng là Thanh Lân, thực sự Thanh Lân không có hứng thú gì với ngôi vị Cửu U Địa Minh Mãng tộc trưởng, nàng được người ta gọi là Yêu Vương có điều vị trí này căn bản Thanh Lân không muốn, mới chỉ có một ngày trôi qua mà bản thân Thanh Lân đã mệt mỏi không chịu được, Thanh Lân quả thực không có tố chất cảu một người đứng đầu, Thanh Lân hợp nhất chính là thành cận vệ nghe lệnh người khác.
Bản thân Thanh Lân có chút hiền lành, có chút ngây thơ khờ khạo thêm sự rụt rè từ tận trong bản tính, ngôi vị Yêu Vương căn bản không thích hợp với nàng.
Ánh mắt Thanh Lân vừa nhìn thấy Tiêu Viêm lập tức biến thành vui vẻ, Thanh Lân cung kính cúi đầu “Thanh Lân bái kiến công tử”, sau đó ánh mắt Thanh Lân khẽ liếc qua người Vô Song sau đó thầm giật mình “Thải Lân tỷ tỷ không đi cùng công tử sao ?”.
Không ngạc nhiên khi Thanh Lân thấy lạ bởi Thải Lân luôn đi theo Vô Song như hình với bóng, hai người nếu không được ở cùng nhau thì thôi nhưng đã ở cùng nhau tuyệt đối rất ít khi tách nhau ra.
Vô Song mỉm cười không đáp Thanh Lân chỉ khẽ xoa đầu nàng “Thế nào ngôi vị Yêu Vương ngồi có quen không ?”.
Thanh Lân nghe đến đây lập tức lắc đầu “Công tử cho Thanh Lân về bên công tử đi, Thanh Lân thực sự không thích hợp làm Yêu Vương, một ngày có không biết bao nhiêu là việc, Thanh Lân không muốn làm”.
Vô Song mỉm cười sau đó liếc mắt nhìn Yêu Minh sau lưng mình “Sau này mọi việc của Thiên Yêu Hoàng Tộc đều là ngươi giải quyết với tư cách phó tộc trưởng hiểu chứ ?”.
Yêu Minh nghe vậy lập tức cung kính lên tiếng “Vâng thưa công tử”, chính Yêu Minh cũng không biết mình vừa nói gì nữa, bản thân Yêu Minh lúc trước còn đang cảm thấy khó tin với lời nói của Vô Song có điều hiện nay trong hắn chỉ còn bàng hoàng cùng kinh hãi, đằng sau Thanh Lân không phải ai xa lạ mà chính là ba vị trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng, nhị trưởng lão, tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão.
Hình dáng của Yêu Minh so với lúc trước có chút thay đổi đương nhiên họ không lập tức nhận ra nhưng Yêu Minh làm sao có thể không nhận ra ba người này, ba người này năm xưa là những người ủng hộ hắn lên ngôi vị tộc trưởng nhiệt tình nhất.
Nghe thấy âm thanh của Yêu Minh cũng làm ba vị trưởng lão lập tức mở tròn mắt nhìn vào thân ảnh có chút thảm thương sau lưng Vô Song, một người trong đó thốt lên.
“Âm thanh này, khí tức này chẳng nhẽ là Yêu Minh tộc trưởng ?”.
“Không phải tộc trưởng do tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma đã không còn tồn tại rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây lúc này ?”.
Yêu Minh thấy có người nhận ra mình liền cười khổ “Không có gì nhầm lẫn cả, ta đúng là Yêu Minh, năm đó bị chính đại trưởng lão cùng Yêu Khiếu Thiên hãm hãi sau đó phong ấn bên trong Cửu U Hoàng Tuyền, cũng may mắn có công tử ra tay trợ giúp”.
Vừa nói Yêu Minh trên tay Yêu Minh vừa xuất hiên một đạo quang mang đen nhánh to chừng nửa trượng sau đó rất nhanh biến ảo thành một thanh quyền trượng quỷ dị có hình dạng như hai con độc xà quấn quanh. Trên đỉnh quyền trượng là hai cái đầu rắn dữ tợn đang tranh đoạt viên châu màu đen tỏa ra hàn quang nhàn nhạt.
Thứ này chính là thần khí của Cửu U Địa Minh Mãng Tộc, thứ này chính là thứ đại vị cho chức danh tộc trưởng Cửu U Địa Minh Mãng danh chính ngôn thuận “Các ngươi nhận ra thứ này chứ ?”.
“Cửu U minh trượng? Là Cửu U minh trượng đã biến mất mấy trăm năm.”
“Đây chính tín vật biểu tượng cho tộc trưởng a.”
Nhìn thấy quyền trượng màu đen kia, cả ba vị trưởng lão đều biến sắc, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng.
Trên thanh quyền trượng kia, bọn họ có thể cảm nhận được một luồng uy áp huyết mạch mạnh mẽ. Tương truyền bên trong xà châu của Cửu U quyền trượng ẩn chứa huyết mạch tinh thuần nhất của Cửu U Vương tộc, nếu hiện giờ Cửu U Địa Minh Mãng tộc có thể có được huyết mạch này, không thể nghi ngờ là sẽ kéo giãn tốc độ pha loãng huyết mạch.
Chính vì cây quyền trượng này biến mất mấy trăm năm mới khiến suốt mấy trăm năm nay Cửu U Địa Minh Mãng Tộc liên tục xuống dốc, thứ này không khác gì là vật cứu cánh đối với toàn bộ Cửu U Địa Minh Mãng Tộc cả.
Vô Song tất nhiên không để ý đến mấy thứ này, hắn nhếch miệng “thú vị, Cửu U Minh Trượng không ngờ lại là vật đại diện cho tộc trưởng, có điều Yêu Minh hình như lúc này ngươi không phải là tộc trưởng ?”.
Một câu nói này của Vô Song làm thân hình Yêu Minh lập tức run lên, đừng nói là Yêu Minh mà cả ba vị trưởng lão đứng đầu Cửu U Địa Minh Mãng Tộc, có điều cho dù không muốn nhưng Yêu Minh không cách nào trái lời Vô Song, hắn không ngờ cung kính cúi đầu hai tay đưa về phía trước “Yêu Minh xin giao lại thứ này cho tộc trưởng”.
Thanh Lân bản năng nghi hoặc nhìn Yêu Minh rồi lại nhìn cây Cửu U Minh Trượng có điều nàng cũng rất nhanh nắm lấy, cho dù nàng không hiểu tác dụng của vật này có điều nếu công tử muốn nàng cầm thì nàng sẽ cầm, căn bản không cần lý do.
Có thêm Yêu Minh làm phó tộc trưởng cùng Cửu U Minh Trượng trong tay Thanh Lân thì cũng đại diện cho Vô Song triệt để nắm được Cửu U Minh Tượng, hàng phục Cửu U Minh Tượng thực sự dễ hơn Thiên Yêu Hoàng Tộc quá nhiều.
Tiếp theo Vô Song phất tay cho cả ba vị trưởng lão lui xuống rồi lạnh giọng “Yêu Minh, dẫn ta cùng Yêu Vương đến chỗ của Hoàng Tuyền Yêu Thánh đi”.
Yêu Minh hiện nay làm gì còn lại chút cảm xúc gì thậm chí chút ý nghĩa kháng cự cũng không có, đến cả Cửu U Minh Trượng hắn cũng đã giao ra cho Vô Song đã chứng minh sau này Cửu U Địa Minh Mãng Tộc mãi mãi không bao giờ quay lại duwosi quyền Yêu Minh hắn.
..............
Ba người Vô Song, Yêu Minh cùng Thanh Lân di chuyển rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt cả ba người đã xuất hiện trong một tế đàn cổ, Vô Song cùng Thanh Lân di chuyển thẳng lên đỉnh tế đần còn Yêu Minh ở dưới làm dõi theo bóng lưng hai người đồng thời chịu trách nhiệm ngăn cản tất cả mọi người tiến vào nơi đây.
Trên đỉnh tế đàn có một tòa bia đá vàng nhạt to lớn không khác gì một ngọn núi, trên đó có một luồng khí tức cổ xưa bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, trên tấm bia đá có vô số văn tự cổ mà không ai có thể xem hiểu nhưng đặc biệt nhất trên tấm bia đá có một lỗ thủng, một dấu ngón tay ấn vào sâu cả mét, chỉ nhìn ngón tay này không ngờ lại khiến Vô Song khẽ trầm ngâm, đây đương nhiên là ngón tay của Hoàng Tuyền Yêu Thánh năm xưa và đứng trước một dấu ấn này khiến Vô Song nhận ra khoảng cách của mình với đỉnh cấp cường giả trong thiên hạ.
Vô Song còn yếu hơn đám người Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên không chỉ một bậc, chỉ cần nhìn một ngón tay kia Vô Song cũng biết hắn làm không nổi, ánh mắt Vô Song chậm rãi dừng lại nơi khối đá khổng lồ, trong đầu Vô Song rất nhanh sắp xếp lại toàn bộ thông tin trong đầu, Vô Song chưa từng một lần nhìn thấy Cở Nguyên cùng Hồn Thiên Đế toàn lực ra tay, hắn từ trước đến nay chỉ ước lượng thực lực hai kẻ này nhưng hôm nay hắn mới nhìn thấy dấu tích thực sự của cửu tinh đấu thánh đỉnh phong toàn lực ra tay.
Thanh Lân ở phía sau Vô Song không hiểu tại sao nhẹ dùng tay kéo lấy áo của Vô Song, nàng nhoẻn miệng cười “Công tử, người đang lo lắng thứ gì”.
Vô Song khẽ khựng lại nhìn Thanh Lân, ánh mắt có chút chớp động “Thanh Lân, nếu trước mặt ta là một đối thủ ta không thể đánh bại thì ta phải làm gì”.
Thanh Lân lần đầu tiên thấy biểu cảm nghiêm túc như vậy của Vô Song, nhưng không ngờ Thanh Lân lại thản nhiên mỉm cười, một nụ cười cực kỳ đẹp “Công tử hơn bọn hắn ở thời gian, chỉ cần công tử có thời gian nhất định có thể đánh bại mọi kẻ địch, thiên phú của công tử chính là vô địch thiên hạ, nếu không thể đánh bại đối phương thì công tử cứ tiếp tục tu luyện, Thanh Lân nói không biết có đúng không ?”.
Vô Song thở dài khẽ lắc đầu “Tiếc là ta cũng không có thời gian”.
Trong ánh mắt Vô Song hiện ra một tia nuối tiếc, bản thân Vô Song cảm thấy mình có chút buồn cười khi đi hỏi Thanh Lân việc này, Thanh Lân làm gì có khả năng suy nghĩ những việc xa xôi như vậy, Thanh Lân của hắn còn là một cô bé ngốc nghếch đầy hồn nhiên.
Cảm thấy ánh mắt của Vô Song mang theo một tia thất vọng rất nhỏ khiến ánh mắt Thanh Lân xuất hiện một vẻ đượm buồn, Thanh Lân biết bên cạnh công tử không thiếu nữ nhân xinh đẹp, tất cả bọn họ đều hơn hẳn nàng, cho dù nàng cố gắng như thế nào đi nữa, cho dù nàng vì Vô Song, vì Yêu Cung làm rất nhiều việc mà nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến thì Thanh Lân vẫn không thể trở thành một người quan trọng của Vô Song, ngay cả khi bên cạnh Vô Song không có Thải Lan thì nàng cũng chỉ có thể bất lực đứng cách xa hắn một đoạn mà thôi, nàng rất hồn nhiên, nàng rất ngây thơ nhưng nàng cũng không phải là một bình hoa, bản thân Thanh Lân đương nhiên có suy nghĩ của chính mình.
Khi Vô Song chuản bị nhắm mắt dùng linh hồn lực tiến vào phiến đá cổ đại đột nhiên giọng nói của Thanh Lân vang lên, một giọng nói làm Vô Song khựng lại “Thanh Lân không biết đối thủ của công tử là ai nhưng Thanh Lân biết hắn chắc chắn không phải là vô địch, nếu hắn là vô địch thì công tử tuyệt đối không nhắm vào hắn”.
“Những ngày sống ở Thú Vực bản thân Thanh Lân cũng hiểu được việc này, lúc đầu Thanh Lân nào dám tìm đấu tôn cường giả gây phiền phức, Thanh Lân chỉ dám tìm đến đấu tôn, Thanh Lân chỉ dám leo từng bước từng bước một đến mục tiêu của chính mình bởi Thanh Lân biết có nhiêu việc muốn gấp cũng không được, có nhiều việc bản thân Thanh Lân phải chờ đợi, chờ đợi không phải là nhu nhược mà nó là một loại dũng khí”.
“Sau này Thanh Lâm mạnh lên một chút, sau này Thanh Lân có chút kinh nghiệm sinh tồn ở cái nơi này Thanh Lân mới nhận ra, những thứ tưởng như không thể đụng vào kia thực sự lại rất gần rất gần, những tồn tại cao cao tại thượng kia cũng không phải là vô địch”.
“Đối đầu với một con dã thú có ba phương án, phương án thứ nhất lại gần nó, làm quen với nó, lấy sự tín nhiệm của nó sau đó từ từ chặt đứt vây cánh của nó, tiếp theo đâm nó một đao. Cách thứ hai là tìm cho nó một đối thủ ngang tài ngang sức sau đó ta làm ngư ông đắc lợi, cách thứ ba là loạn chỉ cần càng loạn thì càng tốt, càng loạn thì cơ hội ra tay càng lớn, càng có cơ hội ra tay thì càng dễ giết đối phương”.
Thanh Lân vừa dứt lời cũng là lúc Vô Song quay đầu trở lại, hắn bật cười sau đó thay vì xoa đầu Thanh Lân như thường ngày Vô Song khẽ dùng tay vuốt lên làn da trắng mịn của nàng, ánh mắt xuất hiện một tia rực sáng “Thanh Lân của công tử lớn thật rồi”.
Thanh Lân nói rất đúng, cứng quá dễ gãy, cửu tinh đấu thánh không phải là vô địch, muốn giết chết những kẻ như thế không cần thiết Vô Song hắn phải trực tiếp ra tay, Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên là hai thái cực của thế giới này nhưng đừng quên bản thân Vô Song còn có một quân kỳ binh.
Cảm nhận bàn tay thô ráp của công tử vuốt lên khuôn mặt mình Thanh Lân im lặng mỉm cười, ánh mắt nàng xuất hiện một niềm vui không tên, nàng thực sự thích cảm giác này, thích cảm giác công tử nhìn thẳng vào mắt mình, thích công tử khen ngợi nàng.
Sau một thoáng dừng lại trên tế đàn cổ cuối cùng Vô Song đưa tay ra chạm vào tấm bia đá khổng lồ trung tâm tế đàn, ánh mắt hắn nhắm lại, linh hồn lực tiên cấp đỉnh phong tràn ra không giữ lại bất cứ thứ gì, linh hồn lực của hắn tiến thẳng vào bên trong tấm bia đá.
Một tiếng phượng minh vang vọng hư không sau đó một hư ảnh Phượng Hoàng màu trắng đục hiện ra giữa không trung, ánh mắt cao ngạo quan sát thiên hạ này, hư ảnh Phượng Hoàng chính là bản hể linh hồn của Vô Song lúc này.
Con Phượng Hoàng đầy bá đạo lao thẳng vào bên trong tấm bia đá, sau đó xuyên thẳng qua tấm bia đá một cách đầy quỷ dị, bên trong tấm bia đá không ngờ lại có một mảnh thiên địa khác, một mảnh thiên địa ngập tràn sấm chớp trên bầu trời, từng tia sấm sét to như cột đình như bị thứ gì đó điều khiển đánh thẳng về phía Vô Song có điều thân là Bất Tử Phượng Hoàng bản thân Vô Song còn không cần tránh, nơi nào bị sấm sét đánh vào lập tức hổi phục như cũ, hư ảnh Phượng Hoàng bay bằng tốc độ kinh khủng lao thẳng về phía trung tâm tấm bia đá.