Tiếng chuông báo động vang lên làm toàn bộ Dược Tộc rung chuyển, không biết đã bao nhiêu năm qua Dược Tộc vẫn chưa nghe thấy tiếng chuông này, càng đáng nói hơn là thời điểm lúc này lại phi thường căng thẳng, cho dù sự việc Thạch Tộc cùng Linh Tộc bị diệt đã bắt đầu lắng xuống nhưng đấy là với các thế lực không liên quan, đối với Dược Tộc – Viêm Tộc cùng Lôi Tộc mà nói thì bọn họ hiện nay luôn luôn bị vây vào trạng thái đề phòng.
Cũng may Dược Tộc thân là đại tộc bọn họ có phong phạm của đại tộc, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không cầu cứu Viêm Tộc cùng Lôi Tộc, cho dù ba bên là liên minh đi chăng nữa.
Vô Song đương nhiên cũng khoogn để ý đến cái gọi là chương báo động đó, hắn cứ như vậy dạo bước trong hư không, rất nhanh bằng tốc độ của hắn đã thấy một ngọn núi khổng lồ hiện ra, ngọn núi được che phủ trong từng mảng sương mù mở mờ ảo ảo. Phía trên cự sơn có thể thấy thấp thoáng những hàng đại điện cùng với những công trình kiến trúc khác nhau, kèm theo đó là vô số cột khói tràn ngập mùi đan hương nồng đậm từ từ bốc lên không trung.
Ngọn núi này quả thực không tệ, đủ hùng vĩ cũng đủ mang theo không khí tang thương cổ lão quả thực phù hợp với thân phận Dược Tộc có điều bước chân của Vô Song cũng bị người ta mạnh mẽ ngăn lại, trước mặt hắn là hàng chục thân ảnh đấu tôn lơ lửng trên không trung dẫn đầu thậm chí còn có ba vị đấu thánh cường giả.
Ánh mắt của bọn họ nhìn Vô Song như nhìn cường địch có điều khi quan sát thật kỹ Vô Song thì rất nhiều người lại nhíu mày, bọn họ không thể phát hiện ra một chút khí tức nào của Vô Song, cũng như đám thủ vệ ở ngoài kia nhìn Vô Song cực kì vô hại vậy.
Mang theo tâm tình thưởng ngoạn núi non Vô Song một lần nữa tiến về phía trước, ánh mắt của hắn coi những vệ binh của Dược Tộc, coi độ hộ vệ mạnh nhất Dược Tộc như những chú hề vô dụng vậy.
Hai tay chắp ra phía sau ngạo nghễ đầy tự tin bước tiếp, thầy Vô Song động đương nhiên vệ binh của Dược Tộc sao có thể để hắn tiến lên chỉ là một lần nữa không ai cản nổi bước chân của hắn.
Không cần động cũng chẳng cần ra tay, trên người Vô Song hiện ra một áp lực vô hình, một áp lức khủng khiếp đáng sợ tuyệt luân, lúc này hắn đi đến đâu không ngờ lại khiến Dược Tộc cường giả quỳ xuống đến đó, thân hình liên tục run lên, mồ hôi rơi như mưa ánh mắt đầy hoảng sợ.
Toàn bộ đấu tôn đều không có tư cách chịu đựng được khí thế của Vô Song phải biết ba chữ Quyền Lực Bang mà Vô Song viết có thể làm bán thánh cường giả thổ huyết mà lùi lại, lúc này hắn đích thân mang theo 10 thành thực lực đến đây, uy áp của hắn cũng là xuất ra toàn bộ thì đấu tôn cường giả làm sao có thể cản.
Không chỉ là đấu tôn mà ba vị đấu thánh Dược Tộc trước mặt hắn cũng không có tư cách đứng trước mặt Vô Song, nhìn ba người thân thể đang run lên liên hồi cắn chặt hàm răng làm Vô Song cảm thấy thú vị sau đó hắn mở miệng “Quỳ xuống đi”.
Chỉ ba chữ đơn giản sau đó Vô Song tiếp tục đi thẳng, khi hắn vừa mở miệng quả thực ba vị đấu thánh cường giả bị ép quỳ xuống, căn bản không có sức phản kháng.
Hình ảnh lúc này nhìn cực kỳ quỷ dị, rõ ràng Dược Tộc vệ đội đến đây tìm hư thực của Vô Song, rõ ràng bọn họ đến ngăn cản Vô Song nhưng lúc này toàn bộ liền xếp thành hai hàng quỳ xuống cứ như đang chào đón nhà vua trở về vậy.
Vô Song lúc này trong mắt đấm cường giả Dược Tộc chính là quái vật, là yêu nghiệt.
Vô Song khi vượt qua toàn bộ Dược Tộc thủ vệ bỗng ngước mắt lên trời nhìn xoáy vào hư không sau đó mỉm cười “Có thể không bị khí thế của ta làm ảnh hưởng thực lực nhất định không tệ, xưng tên đi”.
Vô Song vừa dứt lời trên không trung một thân ảnh hiện ra, ánh mắt người này đầy kinh dị nhìn Vô Song, cho dù khoảng cách của hắn cùng Vô Song tuyệt đối không phải là nhỏ nhưng cũng cảm thấy áp lực Vô Song đè thẳng lên ngực mình, khó thở vô cùng.
“Lão phu Dược Tộc đại trưởng lão Dược Vạn Quy, không biết các hạ là ?”.
Dược Vạn Quy lúc này một thân quần áo trắng, mái tóc cũng cũng đã sớm phai màu khiến cho người khác có cảm giác cao thâm mặc khách, điều duy nhất làm người khác phản cảm về Dược Vạn Quy chính là ánh mắt của ông ta rất bé, đôi môi lại mỏng điển hình của một kẻ nhỏ nhen.
Dược Vạn Quy bình thường thực sự kênh kiệu vô cùng nhưng trong Dược Tộc cũng không phải ai ai cũng dám cãi lời ông ta, ông ta có vốn để mà kênh kiệu, bản thân là bát phẩm luyện dược sư đỉnh phong nửa bước cửu phẩm, thực lực càng là tứ tinh đấu thánh tuyệt đối không hề yếu phải biết cho dù là Dược Tộc số lượng cửu phẩm luyện dược sư cũng không thể nhiều hơn một bàn tay.
Một người như Dược Vạn Quy lúc này cũng phải khom người trước mặt Vô Song đủ để thấy khí thế Vô Song mạnh như thế nào, đủ để thấy Vô Song lúc này đáng sợ đến mức nào, quả thật trong mắt Vô Song tứ tinh đấu thánh chưa tính là gì.
Vô Song nhìn Dược Vạn Quy đang chắp tay trước mặt mình ánh mắt liền híp lại, sau đó bước lên một bước.
Một bước này của hắn liền không hề tầm thường, một bước mang theo thiên địa đại thế, một bước dẫm xuống làm vô số khe nứt không gian xuất hiện, một bước dẫm xuống như mang theo khí thể của cả thiên địa, một bước này làm Dược Vạn Quy lùi lại ba bước thổ huyết không ngừng.