Hư Vô Thôn Viêm bản thân nó mạnh nhất là khả năng thôn phệ điều này cũng giống với Thôn Linh Tộc chủng tộc trời sinh ra cũng có khả năng cắn nuốt vạn vật, Hư Vô Thôn Viêm chỉ cần thôn phệ được Thôn Linh Tộc tộc trưởng Thôn Thiên tuyệt đối có thể hoàn thành một bước lột xác mới.
Sức mạnh của Hư Vô Thôn Viêm không thể không nói là nghịch thiên chỉ riêng việc nó có thể hóa hình thành người trưởng thành cũng đủ để chứng minh Hư Vô Thôn Viêm đã tiếp cận với sự hoàn hảo có điều tiếp cận là một việc còn đạt đến sự hoàn hảo lại là một việc khác, bản thân Hư Vô Thôn Viêm còn thiếu một chút nữa.
Đế Viêm năm xưa có thể từ thân dị hỏa đột phá đấu đế cảnh giới chính là vì Phần Quyết loại công pháp nghịch thiên nhất thiên hạ, loại công pháp cho phép hắn thôn phệ toàn bộ dị hỏa trong thiên hạ, chỉ bằng tác dụng nghịch thiên này thì Hư Vô Thôn Viêm mãi mãi không có cửa đuổi theo.
Hư Vô Thôn Viêm có thể thôn phệ vạn vật điều này đương nhiên là đúng có điều thôn phệ là một việc mà tiêu hóa được hay không lại là một việc khác, điều này bản thân Vô Song đã từng thử một lần, Hư Vô Thôn Viêm có thể dễ dàng nuốt Niết Bàn Hỏa của Vô Song nhưng nuốt xong nó căn bản không thể tiêu hóa được.
Điểm yếu này của mình bản thân Hư Vô Thôn Viêm tất nhiên cũng biết, nó là loại dị hỏa có linh trí cao nhất trong trời đất này thậm chí là đối thủ lớn nhất của Đà Xá Cổ Để năm xưa, nó biết năm đó nó thua Đế Viêm chính là ở khả năng tiêu hóa này.
Đế Viêm có thể nuốt dị hỏa sau đó liền lấy tinh túy của dị hỏa để tiến cấp còn Hư Vô Thôn Viêm cũng có thể nuốt dị hỏa nhưng nó mãi mãi không có cách nào tiêu hóa được.
Bản thân Hư Vô Thôn Viêm chưa bao giờ thiếu tin tưởng vào bản thân mình, nó biết chỉ cần một ngày nó khắc chế được điểm yếu duy nhất này thì nó liền có tư cách lột xác, liền có tư cách thôn phệ toàn bộ dị hỏa trong thiên hạ để rồi trở thành một cái đế viêm thứ hai cũng không phải là không thể, đáng tiếc Hư Vô Thôn Viêm chưa bao giờ đi được đến bước này.
Ngàn năm trước bản thân Hư Vô Thôn Viêm đã có một quyết định cực kỳ quan trọng, Hư Vô Thôn Viêm nếu kết hợp cùng với Thôn Thiên cả hai chưa chắc đã không thể thoát ra ngoài bình an có điều Hư Vô Thôn Viêm thực sự không chống lại nổi cám dỗ của Thôn Linh Tộc chính vì vậy bản thân nó đã thử một lần, bản thân nó liền thử cắn nuốt Thôn Thiên.
Kết quả của lần đó khiến Hư Vô Thôn Viêm từ đó đến nay chưa một lần không hối tiếc, lực thôn phệ của Hư Vô Thôn Viêm gần như mạnh lên gấp đôi thậm chí máu huyết của Viễn Cổ Bát Tộc thứ mà ngày xưa nó không cách nào hấp thu nổi hiện nay nó cũng có thể, điều làm Hư Vô Thôn Viêm hối hận chính là việc nó không dám liều thêm một lần, ngàn năm trước nếu nó không cắm đầu sớm bỏ chạy mà ở lại cố gắng nuốt toàn bộ linh hồn của Thôn Thiên thì bây giờ Hư Vô Thôn Viêm hắn cũng không phải làm chân sai vặt cho Hồn Thiên Đế.
Bản thân Hư Vô Thôn Viêm có thể nói là ở duới một người nhưng lại ở trên vạn người có điều khi càng mạnh thì tầm mắt càng cao, Hư Vô Thôn Viêm từ đâu đã không còn chấp nhận việc đứng dưới một người nữa rồi, nó căn bản không muốn đứng dưới Hồn Thiên Đế chỉ là có tâm nhưng vô lực, Hồn Thiên Đế căn bản quá mạnh, Hồn Thiên Đế vốn không phải là tồn tại mà Hư Vô Thôn Viêm có thể vượt qua.
Cách duy nhất khiến Hư Vô Thôn Viêm có thể tự mở ra một con đường của mình để nó có thể vượt qua Hồn Thiên Đế thì bắt buộc phải bước theo con đường của Đế Viêm năm xưa có điều khả năng thôn phệ của nó cũng chỉ đến như vậy, nếu không thể đoạt được nốt phần hồn còn lại của Thôn Thiên thì Hư Vô Thôn Viêm mãi mãi chỉ có thể dậm chân tại chỗ có điều hiện nay lại cảm nhận được khí thế của đối phương Hư Vô Thôn Viêm sao có thể bình tĩnh ?, nó sao có thể không điên cuồng.
Ngàn năm trước Hư Vô Thôn Viêm thiếu một chút điên cuồng, thiếu một chút liều mạng nhưng ngàn năm sau nó tuyệt đối không mắc vào vết xe đổ cũ, nó dám điên cuồng, nó dám liều mạng một lần.
Hư Vô Thôn Viêm rất sợ chết nhưng những kẻ sợ chết khi trở nên điên cuồng liền phi thường đáng sợ, trong mắt nó lúc này chỉ còn một mình luồng khí tức của Thôn Thiên thậm chí trong lòng Hư Vô Thôn Viêm còn đang chậm rãi hiện lên một tia sát khí bản thân nó không biết có nên thủ tiêu Hồn Sát hay không.
May cho Hồn Sát là Hư Vô Thôn Viêm bản thân nó còn chưa đến mức triệt để điên cuồng, Hư Vô Thôn Viêm vẫn đủ thông minh để biết kể cả có thể hấp thụ được Thôn Thiên thì nó vẫn cần phải có một khoảng thời gian nhất định để đi tìm kiếm dị hỏa cùng thôn phệ các loại dị hỏa khác, tạm thời nó vẫn chưa thể đối đầu cùng Hồn Thiên Đế.
Nghĩ đến đây Hư Vô Thôn Viêm căn bản không quan tâm đến Hồn Sát, thân hình của nó lập tức lao vút đi trong không trung, thực lực cửu tinh đấu thánh toàn lực phi hành căn bản không thể nào Hồn Sát có thể theo kịp, điều này làm Hồn Sát ngơ ngác vô cùng, trong mắt hắn Hư Vô Thôn Viêm vốn không thể nào hành động như vậy.
Tất nhiên không đuổi kịp thì không đuổi kịp, Hồn Sát vẫn cứ phải cắn răng chạy theo khí tức mà Hư Vô Thôn Viêm để lại có điều khi vừa di chuyển được một đoạn thì Hồn Sát thân hình cứng đờ, ánh mắt hung tàn của hắn xuất hiện vẻ ngạc nhiên đầy khó hiểu, Hư Vô Thôn Viêm lần này đến cả khí tức cũng không để lại cứ như muốn hoàn toàn cắt đuôi hắn ta vậy.
Hồn Sát lặng người trên không trung sau đó liên tục lắc đầu khó hiểu.
“Hư Vô Thôn Viêm đại nhân không biết có đại sự gì mà phải gấp như vậy”.
...............
Hư Vô Thôn Viêm ánh mắt lúc này càng ngày càng ngưng trọng, càng ngày càng tập trung chỉ là lúc này đột nhiên thân hình nó liền dừng lại, Hư Vô Thôn Viêm vậy mà không thể phát hiện ra mục tiêu, khí tức của Thôn Thiên đã cực kì gần vậy mà cuối cùng lại không thể bắt được, cảm giác này làm Hư Vô Thôn Viêm đầy hoang mang.
Hư Vô Thôn Viêm không phải tiểu tử mới ra đời, bản thân nó chỉ là nhất thời bị che mắt mà thôi, lúc này Hư Vô Thôn Viêm đương phải nghĩ ra trong sự việc này có biến, ngay lập tức toàn thân khí thế nó thu lại, ánh mắt như muốn xoáy thẳng vào mảnh hư không này, đương nhiên Hư Vô Thôn Viêm cũng không sợ, bản thân nó liền là một trong những cao thủ mạnh nhất thiên hạ này, nó vốn không việc gì phải sợ.
Hư Vô Thôn Viêm không hoài nghi trên đời có người đánh bại được nó có điều giết chết nó thì không thể, chỉ cần nó có tâm đề phòng, chỉ cần nó khăng khăng muốn bỏ chạy thì cho dù là Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên cũng không tài nào có thể giết nổi nó, đây là sự tự tin và cũng là bản lĩnh vô số năm qua Hư Vô Thôn Viêm học được.
Đáng tiếc ngày hôm nay Hư Vô Thôn Viêm bắt buộc phải nằm xuống bởi ngày hôm nay nó liền gặp phải khắc tinh.
Quả của hiện nay là nhân của ngàn năm trước, một vòng nhân quả khép kín, đã là nhân quả thì không thể tránh được.
Ánh mắt Hư Vô Thôn Viêm càng ngày càng híp lại, từng ngón tay dài nắm chặt với nhau vang lên những âm thanh răng rắc thoạt nhìn giống hệt âm thanh xương cốt rung động, đương nhiên Hư Vô Thôn Viêm không phải là người, bản thân nó được tạo nên hoàn toàn bở dị hỏa, nó vốn không có cơ thể thực chất.
Xung quanh mảnh không gian yên tĩnh này dần dần xuất hiện những ngọn hắc hỏa, hắc hỏa rất tàn độc, rất tham lam và cũng cực kỳ đói khát, nơi hắc hỏa lan đến thế gian không còn mạng sống, toàn bộ nơi Hư Vô Thôn Viêm đi qua mọi vật đều không tồn tại, mọi vật đều trở thành hư vô.
Lúc này một bộ xương trắng nhỏ phiêu phù trong không trung, bộ xương kia không có một chút khí tức sinh vật sống nào có điều khi bộ xương hiện thân cũng là lúc Hư Vô Thôn Viêm rung lên, có thể Thôn Thiên này và Thôn Thiên ngàn năm trước không hề giống nhau có điều khí tức của hắn thì ngàn năm qua không thay đổi đặc biệt bên trong cơ thể Hư Vô Thôn Viêm còn có một phần là của Thôn Thiên, nó không nhận ra đối phương mới là lạ.
Nhìn thấy con mồi của mình rốt cuộc chịu xuất hiện Hư Vô Thôn Viêm liền bật cười, nụ cười phi thường tự tin.
“Thôn Thiên không ngờ ngươi vẫn còn sống quả thực làm bản tọa mừng đến không còn từ nào để diễn tả có điều sống lay lắt qua ngày thế này hình như không hợp với tác phong của ngươi, nhìn người thảm hại như vậy bản tọa không ngại tiễn ngươi đi một đoạn đường”.
Đối mặt với sự tự tin cùng lời trâm chọc của Hư Vô Thôn Viêm bản thân Thôn Thiên liền bật cười, tiếng cười của hắn làm da đầu người khác run lên, tiếng cười mang theo vô biên vô tận sát khí, tiếng cười mang theo nỗi uất hận cảu Thôn Thiên cả ngàn năm qua.
Thông thường mà nói người làm Thôn Thiên bị trọng thương đến mức bỏ cả thân thể, người khiến Thôn Thiên hắn bị phong ấn ngàn năm không phải là Hư Vô Thôn Viêm mà là hai người Đường Hỏa cùng Tiêu Đế chỉ là bản thân Thôn Thiên chưa từng trách hai người họ.
Bọn họ là kẻ thù, trên chiến trường đương nhiên là không từ thủ đoạn nào giải quyết nhau, thất bại chỉ là không bằng người cho dù lý do thế nào cho dù thất bại ra sao thì cũng vẫn là không bằng người. Thôn Thiên bản thân hắn cũng là loại người hung tàn không việc ác nào không làm có điều từ trước đến nay hắn không hề bán đứng đồng minh của mình lần nào.
Sự việc của Thôn Thiên thật ra mà nói phi thường giống Tiêu Huyền, bản thân Tiêu Huyền là tộc trưởng Tiêu Tộc đương nhiên cũng không phải là nhân vật bình thường, để có thể đi lên độ cao như vậy con đường hắn phải trải qua tuyệt đối được xây dựng lên bởi vô số xương cốt và máu tươi của cường giả chỉ là hắn quả thực đã thua, quả thực đã thua thảm Hồn Thiên Đế, cho dù Tiêu Huyền mạnh hơn Hồn Thiên Đế, cho dù Tiêu Tộc mạnh hơn Hồn Tộc nhưng thua vẫn cứ là thua, thua Hồn Thiên Đế bản thân Tiêu Huyền chưa bao giờ không phục, tài không bằng người thì không có điều gì để bào chữa, thứ làm Tiêu Huyền không cam tâm chính là việc bị đồng đội phản bội, hắn có chết cũng không cam tâm.
Thôn Thiên chân đạp hư không, đối mặt một Hư Vô Thôn Viêm thì Thôn Thiên quá yếu, yếu đến mức đáng thương nhưng hắn vẫn cứ hiên ngang mà đứng, ánh mắt trống rỗng bỗng dưng xuất hiện hai luồng hỏa diễm màu trắng không khác gì ngọn lửa từ nơi địa ngục xa xôi vọng về.
“Hư Vô ơi là Hư Vô, uổng cho ngươi năm đó cắn lén lão phu một lần nhưng rốt cuộc sau ngàn năm ngươi cũng không thể đạt được đến trình độ của lão phu ngàn năm trước, rác rưởi thì cũng chỉ là rác rưởi, đom đóm sao có thể so với nhật nguyệt”.
Hư Vô nào thèm quan tâm tới lời nói cay nghiệt của Thôn Thiên, bản thân Hư Vô Thôn Viêm cùng Thôn Linh Tộc đã định trước bắt buộc phải có một bên ngã xuống, chỉ có thể triệt để tiêu diệt bên còn lại thì mới có thể tiếp tục về phía trước, không phải Thôn Linh Tộc ngã xuống thì cũng là Hư Vô Thôn Viêm.
Tất nhiên hiện nay trong mắt Hư Vô Thôn Viêm lại xuất hiện một tia nghi hoặc, bản thân nó cũng đủ hiểu Thôn Thiên, đủ để biết nhân vật này tuyệt đối không đi một mình, tất nhiên cũng có trường hợp may mắn khi Thôn Thiên không nhận ra khí tức của Hư Vô Thôn Viêm nhưng đến lúc này khi đối thủ cũ dám hiện ra trước mặt mình thì Hư Vô Thôn Viêm đương nhiên phải cẩn trọng.
Toàn bộ mảnh không gian này bắt đầu bị Hư Vô Thôn Viêm thiêu đốt, ánh mắt nó không ngần ngại quan sát bốn phương tám hướng, cả ngươi kéo căng như dây đàn nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra được khí tức của bất cứ một đối thủ nào khác ngoài Thôn Thiên.
Lần này cuối cùng trên khuôn mặt của Hư Vô Thôn Viêm cũng xuất hiện một nự cười tự ngạo, một nụ cười mang theo kinh người sát khí.
“Thôn Thiên, ngươi muốn nói gì là việc của ngươi nhưng người chiến thắng cuối cùng vẫn cứ là bản tọa, ta không biết ngươi rốt cuộc lấy đâu ra cái tự tin để quyết đấu cùng bản tọa ?, lấy đâu ra cái tự tin để hiện thân ở đây ?”.
Thôn Thiên đương nhiên biết ông ta đang làm gì hơn nữa nói về sự tự tin thì Thôn Thiên có thừa, thân hình của Thôn Thiên liền run lên, trên người của ông ta xuất hiện từng luồng từng luồng khí trắng toát, một nụ cười quỷ dị đối đáp lại với Hư Vô Thôn Viêm.
“Khặc khặc, bản tọa ngày xưa là nhân vật cùng một cấp bậc với đám người Tiêu Huyền – Hồn Thiên Đế còn ngươi mãi mãi chỉ là chó canh cổng cho Hồn Thiên Đế, lão phu cũng tự hỏi tại sao ngươi lại có cái tự tin dám một mình đến gặp lão phu ?, ngươi lấy đâu ra cái tự tin có thể đâm lão phu một nhát mà lão phu lại không thể làm gì ngươi ?”.
Thôn Thiên là một tồn tại đặc biệt, thân thể của hắn sau khi lột xác ra cũng chỉ có thể so sánh với lục tinh đấu thánh về phần linh hồn lực bị tổn thương nghiêm trọng, bằng cái bản thể này muốn đánh nhau với Hư Vô Thôn Viêm chỉ sợ không chịu nổi quá ba chiêu nhưng cũng chẳng phải ngẫu nhiên khi mà Vô Song chấp nhận để Thôn Thiên đến dụ Hư Vô Thôn Viêm.
Hư Vô Thôn Viêm rất mạnh, kể cả Vô Song toàn lực rat ay thì cũng chỉ có thể tự tin đánh bại được nó còn giết nó thì không thể, loại dị hỏa cường đại thứ hai trong dị hỏa bảng này sao có thể coi thường, căn bản là một dạng quái vật siêu cấp khó chết, đừng nói là Vô Song cho dù là Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên muốn giết Hư Vô Thôn Viêm cũng không thể.
Mục tiêu của Vô Song vốn là Hư Vô Thôn Viêm, hắn tạo ra bao nhiêu kế hoạch bao nhiêu nước đi cũng chỉ là vì Hư Vô Thôn Viêm, hắn đã bỏ một lượng công sức lớn như vậy mà hôm nay không thể giết nổi Hư Vô Thôn Viêm thì thực sự là quá thất bại thậm chí nếu lần này ra tay mà vẫn để Hư Vô Thôn Viêm thoát được thì sau này muốn có thêm cơ hội nữa căn bản là không có, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, chỉ được phép thành công không được phép thất bại.
Thôn Thiên cũng không hề nói thêm bất cứ thứ gì, hai bàn tay toàn xương đưa ra liên tục tạo thành vô số thủ ấn kì dị.
Hư Vô Thôn Viêm nhìn tốc độ kết ấn của Thôn Thiên lập tức biến sắc, trong mắt sát cơ đại thịnh, Hư Vô Thôn Viêm vốn không biết Thôn Thiên đang làm gì nhưng bản tâm nó lại nhận ra loại ấn chú kia tuyệt đối không hề đơn giản thậm chí làm cho nó vạn kiếp bất phục.
Hư Vô Thôn Viêm đã quên một điều quan trọng, một điều mà đáng nhẽ ra bản thân nó không được phép quên đó chính là sức mạnh kinh khủng của Thôn Linh Tộc ngàn năm trước, không phải ngẫu nhiên mà Thôn Linh Tộc là thế lực duy nhất trong thiên hạ khiến Hồn Tộc cùng Tiêu Tộc phải tạm thời bắt tay nhau cộng đồng cùng diệt sát, ngàn năm trước chỉ bàn về thực lực Thôn Linh Tộc có thể yếu hơn Tiêu Tộc nhưng tuyệt không kém Hồn Tộc hay Cổ Tộc là bao.
Thôn Linh Tộc đại diện cho hắc ám, thứ bóng tối nuốt chửng tất cả, không một ai biết tộc này xuất thân từ đâu cũng như được tạo ra như thế nào nhưng bọn họ tuyệt đối là một mối họa trong trời đất, năm đó nếu không phải Viễn Cổ Bát Tộc cộng đồng ra tay chỉ sợ Thôn Linh Tộc sẽ phát triển đến một bước không thể tưởng tượng.
Thôn Linh Tộc nổi tiếng nhất là khả năng thôn phệ vạn vật nhưng không ai biết thứ làm Thôn Linh Tộc tự hào chính là một chữ ‘Linh”, Thôn Linh Tộc có hứng nhất chính là linh của vạn vật chứ không phải là những loại năng lượng trong thiên hạ này, cỏ cây có linh, động vật có linh, con người có linh mà dị hỏa lại càng có linh, vạn vật trong đất trời đều tồn tại linh chỉ là nó mạnh hay nó yếu mà thôi.
Thôn Linh Tộc tất nhiên không phải là nhân loại cũng không phải là yêu thú, truyền thuyết bọn họ là một thể dị biệt, là một loại linh tà ác sinh ra trong đất trời này, một loại linh chuyên thôn phệ những linh khác, đương nhiên truyền thuyết chỉ là truyền thuyết còn sự thực thế nào không một ai biết, nhưng có rất nhiều cường giả trong thiên hạ nghiên cứu về linh hồn lực một dạng biến thể khác của linh lại có thể phần nào chấp nhận được giả thuyết này bởi bình thường linh luôn cần một vật chứa có điều khi linh càng mạnh thì chúng liền có khả năng rời khỏi vật chứa, có khả năng tự động chiến đấu, trong Đấu Khí Đại Lục không thiếu cao thủ sử dụng linh hồn lực sau khi bị hủy nhục thân thì vẫn có thể mạnh mẽ sống tiếp, tiêu biển trong số này phải kể đến Dược Trần – Dược Tôn Giả.
Lại nói về Thôn Linh Tộc, bản thân Thôn Thiên cũng chẳng biết cái truyền thuyết mà người ta nói là thật hay giả, những thứ được gọi là truyền thuyết này bản thân Thôn Thiên vốn rất ít khi quan tâm có điều Thôn Thiên nói riêng và Thôn Linh Tộc nói chung quả thực có những đặc điểm về linh không lẫn đi đâu được.
Thôn Linh Tộc không có trái tim thậm chí đại não cũng không có, Thôn Thiên bị một cây trường mâu đâm thủng ngực trong hơn ngàn năm vẫn không chết liền có thể coi như là ví dụ, vào ngàn năm trước chỉ có duy nhất hai cách diệt sát Thôn Linh Tộc nhanh nhất, cách đầu tiên là dùng hỏa hệ đấu khí hoặc dị hỏa đốt cháy bọn chúng thành hư vô, cách thứ hai liền là dùng siêu cường sức mạnh đánh vào giữa trán Thôn Linh Tộc.
Có thể nói ở vị trí giữa trán chính là điểm yếu nhất của cường giả Thôn Linh Tộc, đây chính là linh khu nơi cất chứa linh hồn của Thôn Linh Tộc, khi linh khu bị thương tổn thậm chí bị hủy diệt thì Thôn Linh Tộc nhẹ thì thực lực rớt xuống tận cùng còn nặng thì chết ngay lập tức.
Thôn Thiên hiện nay hoàn toàn có thể coi là một dạng bị tổn thương linh khu cực kỳ nặng, không phải là thực lực của hắn ta siêu cấp mạnh mẽ không kém đám người Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế chỉ sợ đã vong mạng từ lâu có điều cũng chính nhờ linh khu này mà Thôn Thiên có khả năng đánh bại Hư Vô Thôn Viêm, có khả năng dồn Hư Vô Thôn Viêm vào đường cùng.
……………
Hư Vô Thôn Viêm có nhanh cũng không nhanh bằng Thôn Thiên, những thủ ấn cực kỳ quỷ dị, ở giữa xương sọ của Thôn Thiên lúc này lập tức nứt ra để lộ một mảnh không gian ngập tràn bóng tối, đây chính là toàn bộ Linh Khu của Thôn Thiên được mở ra trong mắt Hư Vô Thôn Viêm.