Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 456: Chương 456: Một Chỉ Tay (1)




Vô Song lúc này tương đối gấp, cảm giác thân thể của hắn hoàn toàn không tốt đẹp gì, cái gì quá đương nhiên cũng không hề hay ho cho lắm, năng lượng của Hư Vô Thôn Viêm lúc này chạy dọc kinh mạch của Vô Song khiến toàn bộ kinh mạch trong người hắn đau nhức vô cùng.

Tất nhiên nhục thân của Vô Song cũng cực kỳ mạnh mẽ, tình trạng của hắn hiện nay tuy không thích hợp để chiến đấu lắm nhưng cũng không quá thảm hại ít nhất hắn vẫn có thể chịu đựng thêm mười ngày nửa tháng cũng có chẳng có vấn đề gì cả.

Vừa tiến vào Thiên Mộ bản thân Vô Song lập tức nhìn thấy một bóng đen nhỏ nhắn đang nhìn mình, một con Hắc Miêu phi thường đáng yêu với cặp mắt đen nhánh to tròn nhìn Vô Song, đương nhiên Vô Song tuyệt đối sẽ không vì cái hình ảnh kia mà lại bắt chuyện với nó, con Hắc Miêu này thậm chí còn khó giết hơn cả Hư Vô Thôn Viêm gấp 10 lần.

Trái với Vô Song thì Hỏa Trĩ khi nhìn thấy chú mèo xinh đẹp lập tức hai mắt tỏa sáng, loài mèo thực sự có sức sát thương cực lớn với nữ nhân.

Ngay lúc Hỏa Trĩ muốn ôm Hắc Miêu vào lòng thì Vô Song liền kéo tay nàng lại, hắn nhếch miệng nhìn Hắc Miêu sau đó lại nhìn Hỏa Trĩ.

“Đừng đụng vào nó, bản thân nó là cửu tinh đấu thánh hậu kỳ đấy, nó mà nổi giận ta cũng không cứu nổi ngươi”.

Hỏa Trĩ nghe vậy cánh tay liền run lên, nàng đương nhiên không thể liên hệ Hắc Miêu trước mặt với một cửu tinh đấu thánh trong truyền thuyết được, cho dù là phụ thân nàng cũng chỉ là bát tinh đấu thánh mà thôi, cho dù phụ thân cố gắng rất nhiều cũng không có cách nào đột phát cửu tinh mà con mèo nhỏ trước mặt lại là tồn tại siêu cấp cửu tinh đấu thánh hậu kỳ.

Hắc Miêu như hiểu lời Vô Song nói, ánh mắt của nó đầy chán ghét nhìn Vô Song, quả thực nó không thích thú gì với Vô Song, không phải vì Họa Thần chủ nhân thì nó không ngại đánh tiếp cùng Vô Song một trận, Niết Bàn Hỏa của Vô Song luôn luôn làm nó chán ghét.

“Ngao”.

Một âm thanh khó chịu của Hắc Miêu vang lên sau đó như để chứng minh Vô Song sai con mèo nhỏ lóe lên một cái, Hỏa Trĩ còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy Hắc Miêu đang ở trong bộ ngực của mình, bộ ngực sữa no đủ của nàng ôm chặt lấy con mèo nhỏ.

Hỏa Trĩ khuôn mặt lập tức đỏ lên có điều với một con mèo xinh đẹp nàng cũng chẳng nỡ ném nó ra chưa kể còn là màn giới thiệu hùng hồn của Vô Song thì nàng lại càng không dám thất kính, ai mà biết được khi con mèo này nổi giận sẽ thế nào.

Vô Song nhìn thấy hành động của Hắc Miêu liền bật cười có điều hắn tất nhiên không đi chọc đối phương cũng chẳng dở hơi gì lại chấp một con mèo, tình hình lúc này của Vô Song quả thực cần sự yên tĩnh.

Hắn lập tức quay lại nhìn Hỏa Trĩ đang bất đắc dĩ sau đó mỉm cười.

“Nó đã thích ngươi như vậy thì tốt nhất nên ở cùng nó đi, nơi này rất nguy hiểm có nó ở bên cạnh ngươi ta cũng yên tâm phần nào chưa kể nếu ngươi làm nó vui vẻ thì liền là đại khí vận đại cơ hội với ngươi”.

Nói xong Vô Song thản nhiên cởi bỏ đồ hóa trang, nói thật phải đóng giả người khác cũng không hợp với sở thích của Vô Song cho lắm, hắn vẫn cứ thích thời trang mặt nạ vô diện của mình hơn.

Khi Vô Song thay đổi trang phục bản thân Hỏa Trĩ liền mở to mắt không thể nào tin tưởng nhìn hắn, nàng căn bản không ngờ được đây lại là diện mạo của Vô Song, Hỏa Trĩ tất nhiên đoán ra được Viêm Phương không phải dung mạo thật sự của Vô Song, nàng cho dù không quan tâm quá nhiều đến Viêm Phương nhưng cũng có thể coi là quen biết dù sao tổ phụ của đối phương cũng là Viêm Tộc nguyên lão, nàng biết chắc Viêm Phương không phải là Tịnh Liên Yêu Thánh vị cường giả sống cách đây cả ngàn năm.

Trong mắt nàng Tịnh Liên Yêu Thánh đóng giả làm Viêm Phương tiến vào Viêm tộc là hoàn toàn có thể nhưng Tịnh Liên Yêu Thánh chính là Viêm Phương thì không thể nào, khi nàng thấy Vô Song bỏ lớp dịch dung tất nhiên không quá bất ngờ bởi đã có chuẩn bị từ trước chỉ là nàng tuyệt đối không ngờ Vô Song lại trẻ đến thế, nhìn vào khuôn mặt với hai mắt đang nhắm lại của hắn còn trẻ hơn cả nàng .

Cũng chẳng để Hỏa Trĩ thoát ra được khỏi sự rung động, Vô Song nhẹ nhàng dặt lại chiếc mặt nạ vô diện bị hở miệng của mình về vị trí vốn thuộc về nó sau đó rất nhanh biến mất, hắn thủy chung không tiếp tục coi chừng Hỏa Trĩ nữa, hắn với nàng vốn không có tình cảm đương nhiên Vô Song không cần quá quan tâm đến biểu hiện trên khuôn mặt nàng, về phần an toàn của Hỏa Trĩ thì càng không lại lo lắng, bên cạnh nàng là nhân vật cấp trùm cuối của Thiên Mộ thì còn gì phải lo.

Nhìn theo bóng lưng của Vô Song rất nhanh biến mất Hỏa Trĩ trong mắt có chút thất thần, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, một cảm giác phi thường khó hiểu, tim của nàng trong phút chốc loạn nhịp, nàng biết giữa hai người không phải là tình yêu, nàng là một nữ nhân thiên tài của Viêm Tộc tất nhiên có lý trí của mình, nàng biết giữa nàng cùng Vô Song vốn không tồn tại hai chữ tình cảm chỉ là bản thân nàng cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ kia trái tim của nàng lại đập liên hồi, nàng đến cả cảm xúc cũng không tài nào làm chủ được.

Lúc này từ sau lưng Hỏa Trĩ có một bóng hình hiện ra, một mùi hương thơm ngát khiến cả Hỏa Trĩ cũng có một tia như say như mê, ánh mắt Hỏa Trĩ không thể nào tưởng tượng nổi quay lại phía sau, nàng nhìn thấy một nữ nhân tuyệt đẹp, một vẻ đẹp không cách nào miêu tả bằng lời.

Hỏa Trĩ là thiên chi kiều nữ của Viêm Tộc, bản thân nàng đương nhiên đã gặp rất nhiều mỹ nữ hơn nữa bản thân Hỏa Trĩ cũng chưa bao giờ tự ti về nhan sắc của nàng, nữ nhân có khuôn mặt đẹp nhất mà nàng biết là Cổ Huân Nhi của Cổ Tộc có điều cho dù là Cổ Huân Nhi đứng trước mặt nữ nhân này cũng phải cúi đầu chịu phục, điều kì lạ ở đây là Hỏa Trĩ không nhìn thấy dung nhan của đối phương, người nữ nhân dùng một tấm lụa mỏng che mặt có điều không hiểu tại sao nàng vẫn bị chết lặng bởi cái vẻ đẹp đó.

Hỏa Trĩ như bị đóng đinh nhìn Họa Thần, cho dù nàng là nữ nhân nhưng cũng không thể nào che dấu được sự rung động trước đối phương, về phần Họa Thần trong ánh mắt đẹp có một tia hồi tưởng, giọng nói ngọt ngào của nàng vang lên, giọng nói như có tác dụng lắm mê đắm linh hồn người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.