Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 510: Chương 510: Kết Thúc Cũng Là Khởi Đầu (2)




Thời gian Vô Song ở trong Thiên Đạo không gian cực kỳ dài nhưng mảnh Thiên Đạo không gian này vốn không nằm trong phạm trù Đấu Khí Đại Lục, lúc này ở bên ngoài mảnh đại lục kia vẫn cứ là một bầu trời tối đen như mực, vẫn cứ là toàn cảnh chiến trường giữa Cổ Tộc cùng Hồn Tộc, thời gian của nó vẫn bị Thiên Đạo đóng băng, vẫn cứ dừng lại ở cảnh cuối cùng khi Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế quyết đấu.

Vô Song đã hoàn thành xong mọi việc tại thế giới này, cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết, hắn không thể tiếp tục ở lại nơi này, Đấu Khí Đại Lục không còn bất cứ thứ gì để hắn níu kéo, để hắn hướng đến.

Mảnh không gian của Thiên Đạo sau khi mất đi chủ nhân cũng bắt đầu biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, khi mảnh không gian này biến mất tổng cộng có tám viên thủy tinh biến thành tám điểm sáng thoát đi rất nhanh như muốn biến vào mảnh không gian vô tận.

Nhìn tám điểm sáng này chuẩn bị biến mất ánh mắt của Vô Song liền xuất hiện một tia mỉa mai.

“Để các ngươi chạy đi thì sau này bản đế lấy gì ra xin lỗi cô nhóc kia, quay lại đây cho ta”.

Một bàn tay mở ra, bàn tay của hắn xuất hiện một thứ hấp lực kinh khủng khiếp, áp lực mạnh đến mức khiến cả không gian trở nên vặn vẹo sau đó trực tiếp bị biến thành một lỗ đen khổng lồ, lỗ đen vừa hiện liền tham lam hấp thu toàn bộ tám điểm sáng xa xa kia, toàn bộ tám viên thủy tinh cho dù cố gắng thế nào cũng không cách nào thoát khỏi bàn tay của Vô Song.

Thu thập đủ tám viên thủy tinh thân hình của Vô Song hoàn toàn biến mất, hắn biến mất như chưa từng xuất hiện, hắn biến mất như trong lịch sử chưa bao giờ xuất hiện nhân vật này, hắn biến nhất để thế giới này lại một lần nữa trở nên lặng im.

. . . . . . . . . . . . . .

“Hàng ngàn năm trù tính của Hồn tộc ta . . . cuối cùng lại bại trong tay ngươi, Tiêu Viêm, ta không cam lòng . . . ta... không . . . cam . . . lòng . . !”

Một âm thanh vang vọng toàn bộ hư không, một tâm thanh mang theo một luồng kinh thiên lực lượng nhưng lại là tàn lực, như đốm tàn tro cuối cùng bùng cháy để rồi mãi mãi tắt lịm.

Âm thanh này bất cứ ai ở đây cũng có thể nhận ra, âm thanh ngập tràn sự tanh nồng của máu, âm thanh của Huyết Đế - Hồn Thiên Đế.

Dưới vô số ánh mắt trợn trừng, trận pháp hóa thành tầng tầng lớp lớp tơ lửa, quấn quanh thân thể Hồn Thiên Đế. Cứ mỗi lớp tơ quấn vào lập tức hòa tan thành một lớp màn sáng linh hồn

Lớp lớp màn sáng đông kết lại, tạo thành một cái kén lửa cực kỳ to lớn, sau đó từ từ rơi xuống Dị Hỏa Quảng Trường rồi dần dần bị chính cái quảng trường này nuốt chửng.

Lúc này trên Dị Hỏa Quảng Trường xuất hiện những đạo hoa văn rực lửa.

Trên mặt đất, vô số người nhìn chiếc kén lửa bị trói buộc và chôn kín trong Dị Hỏa Quảng Trường mà toàn thân không kềm được run lên lẩy bẩy.

Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ cảm nhận được sức mạnh của đấu đế, lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy đấu đế ra tay thậm chí không chỉ một vị là cũng là lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu năm rốt cuộc có đấu đế ngã xuống.

“ Thành công rồi sao ? . . . Hắn . . . hắn vậy mà có thể đánh bại Hồn Thiên Đế ?”.

Trên chiến trường tịch mịch bỗng chốc có âm thanh hét ầm lên, âm thanh của sự vui sướng, âm thanh này vừa xuất hiện lập tức như một vụ nổ ném vào không gian tĩnh lặng, dần dần biến thành tiếng hoan hô gào thét chấn động cả trời đất Trung Châu.

Dưới cái âm thanh khổng lồ đó đám Cổ Nguyên vẫn sững sờ ngây ngốc nhìn Dị Hỏa Quảng Trường đang lơ lửng trên cao. Đến tận lúc này Cổ Nguyên vẫn không tin đây là sự thực, đến tận lúc này hắn vẫn không ngờ Cổ Tộc vậy mà chưa bị diệt, Cổ Tộc vậy mà vẫn cứ dành phần thắng cuối cùng.

“ Chúng ta . . . vậy mà . . . .”.

“Hồn Thiên Đế . . . hắn dĩ nhiên thất bại ?”.

Giọng nói của Cổ Nguyên biến thành sự thều thào thậm chí không thể tin tưởng, hắn nhìn cái thân ảnh nam tử đứng trên không trung kia, một nam tử với sắc mặt trắng bệch đầy mệt mỏi cả người gần như không có một chút đấu khí nào nhưng khí thế cao đến dọa người, khí thế khiến hắn căn bản không có bất cứ ý định nào chống lại, đôi mắt của Cổ Nguyên xuất hiện một tia rung động không cách nào nói thành lời.

Mãi một lúc sau, nét ngây dại trên những khuôn mặt đó rốt cuộc hóa thành vui mừng điên dại , Cổ Nguyên tâm tình kích động như thủy triều, nhịn không được cười rống lên. Chỉ có lúc sắp mất đi tất cả mới biết quý trọng những gì đã có, ít nhất câu nói này Cổ Nguyên là người hiểu rõ nhất.

“Tiêu Viêm . . . ca ca”.

Huân Nhi bịt miệng nhìn Dị Hỏa Quảng Trường, từng hàng nước mắt như bạch ngọc lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ, mãi sau nàng mới điên cuồng lao vọt lên bầu trời.

Khi nàng xuất hiện trên hư không cũng không quan tâm đến những cột lửa xung quanh mà chăm chăm nhìn vào cột lửa rực rỡ nhất nơi trung tâm quảng trường. Ở nơi đó là bóng người của Viêm Đế - Tiêu Viêm , cường giả mạnh nhất đại lục này.

. . . . . . . . .

Tiêu Viêm đứng giữa Dị Hỏa Quảng Trường, hai tay của hắn bắt đầu run rẩy, cả người của hắn trở thành vô lực tuy nhiên khuôn mặt lại đầy mừng rỡ, đầu óc của hắn có rất nhiều điểm mơ hồ nhưng hắn biết hắn thành công rồi, Hồn Thiên Đế rốt cuộc cũng phải chết, thù của Tiêu Tộc hắn đã có thể báo, mối thù ngàn năm rốt cuộc cũng trả xong.

Đúng lúc này một thân ảnh xinh đẹp lao thẳng vào trong lồng ngực Tiêu Viêm, thân ảnh Huân Nhi cứ như vậy ngoan ngoãn nằm chọn trong ngực hắn, nàng khóc rất nhiều, nước mắt lã chã rơi, thân thể mềm mại không ngừng run lên.

Huân Nhi không nói, Tiêu Viêm cũng không nói, hắn chỉ có thể nhẹ ôm nàng vào lòng, lúc này tất cả mọi lời nói đều là thừa thãi, chỉ cần một cái ôm đã đủ nói lên tất cả.

Ánh mắt Tiêu Viêm lúc này như có như không nhìn về phía cột lửa nơi trung tâm quảng trường, phía bên dưới nó phong ấn linh hồn một vị Đấu Đế, trong bóng tối vạn kiếp, người nọ sẽ bị Dị hỏa luyện hóa dần dần...

Đại chiến quá tàn khốc, và may mắn thay, hắn là người thắng cuối cùng...

Nhìn Trung Châu bị trăm thương ngàn tích tàn phá tan hoang xơ xác, Tiêu Viêm mỉm cười, một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng chưa từng có từ sâu tận linh hồn hắn nhè nhẹ lan ra.

“Rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi rồi . . .”

Trên Dị Hỏa Quảng Trường , Tiêu Viêm ôm lấy Huân Nhi, chậm rãi nhắm mắt.

Đủ các loại lý do, nỗ lực sau bao nhiêu năm như vậy, bất quá, tựa hồ thành quả đạt được, đúng là vẫn rất tốt đẹp.

“Viêm Đế . . . Tiêu Viêm . . .”

Tiêu Viêm hé miệng cười, thì thầm:

“Tổ tiên Tiêu Huyền, chuyện người làm chưa xong, con đã thay người làm được rồi . . .”

Tiêu Viêm trước khi hoàn toàn ngất đi, ánh mắt của hắn không hiểu tại sao như có như không nhìn về một phương trời xa lạ, một cái nhìn đầy mông lung cùng mơ hồ.

. . . . . . . . . . .

Ơ nơi Tiêu Viêm nhìn về là thân ảnh của hai cường giả, một nam một nữ.

Nữ nhân chắc chắn là Phượng Khinh Huyền còn nam nhân còn có ai khác ngoài Vô Song ?.

Khinh Huyền mắt phượng nhìn xuống không gian bên dưới, nhìn xuống đám người đang hò hét hai chữ “Viêm Đế” mà xì mũi coi thường, ánh mắt khẽ đảo qua Vô Song đang thản nhiên đứng gần đó.

“Ngươi để hắn nhận hết như vậy à ?, cơ hội làm anh hùng lại chắp tay tặng cho kẻ khác, đệ tử của ta từ lúc nào trở nên tốt bụng thế ?”.

Vô Song nghe vậy chỉ mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.