Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 509: Chương 509: Tiểu Kết Cục (1)




Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18 Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên, cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt, chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu deKOH92f giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười, hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . . .

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng – Hỗn Độn Chi Khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.