Trăm vạn năm qua lại một lần Vô Song có mặt ở đây, lại một lần nữa hắn tiến vào đối mặt với Thiên Đạo.
Trăm vạn năm trước Vô Song nếu muốn đương nhiên có thể diệt sát Thiên Đạo giới này, đối với hắn Thiên Đạo căn bản không thể nào là đối thủ của mình, nếu không phải Vô Song muốn để cho mình trăm vạn năm sau quay lại thì Thiên Đạo cũng chẳng thể sống được lâu thế này.
Thiên Đạo đương nhiên cũng chia mạnh hay yếu, Thiên Đạo tồn tại trong hai dạng trạng thái được phân thành Vô Cực Thiên cùng Hữu Cực Thiên.
Hữu Cực Thiên thường thường sẽ mạnh hơn Vô Cực Thiên nhưng nói về giá trị thì có một trăm cái Hữu Cực Thiên cũng không so sánh nổi với một cái Vô Cực Thiên.
Vô Song sống không đủ lâu và hắn cũng không đủ mạnh để nắm được hết bí mật của trời đất này, hắn không cách nào kiểm tra những thứ quá xa xôi những thứ mà không cách nào chứng thực được, bản thân Vô Song là hậu nhân, thân là hậu nhân vốn có những thứ không thể chứng minh mà chỉ có thể chấp nhận.
Lý thuyết về Hữu Cực và Vô Cực Thiên cũng là như vậy, không cách nào chứng thực chỉ có thể chấp nhận.
Hữu Cực Thiên có thể hiểu là Thiên Đạo hữu hạn, loại Thiên Đạo ngay từ khi sinh ra đã cực kỳ mạnh mẽ nhưng lại không có cách nào tiếp tục phát triển bởi Hữu Cực Thiên là nô bộc của kẻ khác tạo ra.
Cũng giống như Yêu Giới của Vô Song nơi sinh sống của một nửa cư dân Đấu Khí Đại Lục cũng là một mảnh Hữu Cực Thiên sơ khai, một thế giới do chí cường giả tạo ra, Thiên Đạo của những thế giới như vậy căn bản không có chút giá trị sử dụng nào tất nhiên Yêu Giới của Vô Song để có thể tự thành một thế giới riêng biệt cũng không phải là việc một sớm một chiều.
Nếu Hữu Cực Thiên là do chí cường giả tạo ra thì Vô Cực Thiên lại khác, theo truyền thuyết thuở khai thiên lập địa tồn tại hỗn độn chi khí cực kì nồng đậm, từ hỗn độn mới bắt đầu sinh ra vạn vật, Vô Cực Thiên chính là từ hỗn độn chi khí thai nén mà ra, là loại Thiên Đạo từ khi sinh ra đã không có chủ nhân chưởng khống, loại Thiên Đạo này phải mất vô số năm tháng mới bắt đầu có ý thức của mình sau đó lại không biết đến năm nào tháng nào mới bắt đầu ổn định thân thể tiếp theo mới đến nắm giữ sức mạnh và Thiên Đạo phép tắc của chính mình, để một Vô Cực Thiên trưởng thành phải mất không biết bao nhiêu thời gian.
Cách đơn giản và chính xác nhất để phân định đâu là Vô Cực Thiên đâu là Hữu Cực Thiên chính là tấn công nó, nếu Thiên Đạo của một giới là Hữu Cực Thiên thì nó sẽ mang theo hình ảnh của chủ nhân gia đối chiến, chủ nhân của nó càng mạnh thì Hữu Cực Thiên càng mạnh, quan trọng hơn Hữu Cực Thiên không thể giới hạn sức mạnh của một kẻ mạnh hơn chủ nhân nó.
Vô Cực Thiên thì khác, Vô Cực Thiên chiến đấu bằng Thiên Đạo Chi Nhãn hay còn được biết là Hữu Luân Nhãn cùng Tả Luân Nhãn, quan trọng nhất Vô Cực Thiên có thể giới hạn thực lực của kẻ đến tấn công nó như cách mà Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục giới hạn chính Vô Song vậy.
Nếu Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục là Hữu Cực Thiên bản thân Vô Song căn bản không mất công tính kế nó làm gì thậm chí cũng chẳng dỗi hơi trọng sinh lại một thế này, giết Thiên Đạo – Hữu Cực Thiên ngoại trừ việc tốn sức ra thì không có bất cứ lợi lộc gì.
Thiên Đạo – Vô Cực Thiên thì khác, kẻ dám giết Thiên Đạo Vô Cực Thiên sẽ phải bỏ ra một cái giá phi thường phi thường lớn nhưng thứ nhận lại tuyệt đối cũng không nhỏ.
. . . . . . . . . . . . . .
Tạm gác lại Vô Cực Thiên cùng Hữu Cực Thiên thì Thiên Đạo cũng chia đẳng cấp, đẳng cấp của Thiên Đạo cũng không khác gì đẳng cấp của vị diện cho lắm, trong ánh mắt của Vô Song thì Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục cũng như thực lực của cái thế giới này thuộc về trung cấp thế giới, loại thế giới này chỉ cần vượt qua Sinh Tử Cảnh thì mọi việc căn bản phi thường dễ dàng.
Vô Song bước một bước về phía trước sau đó cả thân hình của hắn dần dần trở thành vô hình vô sắc rồi cũng biến mất khỏi mảnh không gian này.
Nơi Vô Song xuất hiện trở lại là một mảnh kiến trúc phi thường khác lạ so với mảnh không gian chỉ một màu đen của Tả Luân Nhãn lúc trước, một lâu đài nguy nga tráng lệ, một lâu đài xây theo kiến trúc cổ với màu phấn hồng làm chủ đạo.
Nhìn lại tòa lâu đài này Vô Song không thể không mỉm dOzE8AYd cười, ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua cửa chính đóng im ỉm, một cánh cửa màu hồng với hình đầu mèo chếm đến hơn một nửa diện tích.
Vô Song tất nhiên không có hứng thú đứng bên ngoài, hắn tiến lại gần đến cửa sau đó bàn tay khẽ chạm một luồng lực lượng kinh khủng từ cơ thể hắn lập tức khiến cánh cổng mở ra, âm thanh cót két vang lên phá tan sự yên tĩnh của không gian xung quanh.
Cửa vừa mở ra thì vô số luồng sát khí khóa chặt Vô Song, chỉ trong một thoáng chốc hàng trăm thân ảnh lao thẳng về phía hắn, toàn bộ đều mặc giáp sắt cùng con ngựa khổng lồ mang theo hai màu đỏ đen cực kỳ bắt mắt, khí thế của đám kỵ binh này cực kỳ kinh người, trường mâu nhọn hoắt chỉ thẳng về phía Vô Song.
Binh đoàn kỵ binh này phi thường hung hãn và cũng phi thường mạnh mẽ, nếu đặt ở ngoài Đấu Khí Đại Lục thì Vô Song hoàn toàn tin một chi đội kỵ binh như vậy thừa sức diệt sạch bất cứ tộc nào trong Viễn Cổ Bát Tộc nhưng nếu muốn đối phó với Vô Song hắn thì lại có chút không đủ dùng.
Vô Song đến động cũng không thèm động, hắn chỉ thản nhiên đi về trước, hắn đi đến đâu thì một vòng hắc khí xuất hiện đến đấy, hắc khí như một thanh ma kiếm khát máu quét qua toàn bộ chiến trường, cho dù kỵ binh mạnh mẽ thế nào, khí thế ra sao cũng không thể nào chịu được hắc khí quét qua, nơi Vô Song đi qua tuyệt đối là địa ngục.
Kỵ binh liên tục ngã xuống nhưng không hề có ý định dừng lại, bọn chúng quả thực rất giống thiêu thân lao đầu vào lửa cho dù biết chết vẫn cứ phải làm, những kỵ binh này không phải sinh mệnh bình thường cũng không phải tàn hồn cường giả nhưng bọn chúng ít nhất cũng được Vô Song có chút tán thưởng, vì ý nguyện của mình, vì nhiệm vụ của mình cho dù chết có làm sao ?.
Vô Song cũng không biết hắn đi được bao xa, hắn cũng không thể nào đếm được trên đường hắn đi qua có bao nhiêu kỵ binh lao tới và có bao nhiêu kẻ bị biến thành hư vô.
“Định dùng thủ đoạn này đến bao giờ nữa ?, vẫn không chịu ra gặp bản đế hay để bản đế tự động ra tay ?”.
Âm thanh lạnh lùng của Vô Song vang lên, âm thanh vang vọng cả tòa lâu đài, khi âm thanh của Vô Song xuất hiện bất giác lại làm đoàn kỵ binh như vô cùng vô tận kia bắt đầu dừng lại, chủ nhân thực sự của nơi này quả thực rất sợ Vô Song, nó bị Vô Song dùng một lời nói dọa sợ.