Hồn Thiên Đế làm người vốn không chịu thua ai ngoại trừ một mình Tiêu Huyền, Hồn Thiên Đế cả đời cũng chỉ bại trong tay Tiêu Huyền, Hồn Thiên Đế phục nhất là Tiêu Huyền và muốn vượt qua nhất cũng vẫn là Tiêu Huyền.
Sự việc năm đó Hồn Thiên Đế nhân lúc Tiêu Huyền bị trọng thương mà nhân cơ hội một lần hành động diệt luôn Tiêu gia chỉ là Hồn Thiên Đế chưa bao giờ công nhận trận này mình thắng Tiêu Huyền, hắn phải dồn lực toàn tộc tấn công một kẻ trọng thương, chỉ cần nghĩ đến thôi Hồn Thiên Đế đã cảm thấy không vui có điều sự thực vẫn là sự thực, bản thân Hồn Thiên Đế tin tưởng Tiêu Huyền là chết trong tay hắn, đây là lần duy nhất Hồn Thiên Đế có thể đánh bại Tiêu Huyền.
Hồn Thiên Đế luôn cực kỳ chấp nhất với cảnh giới đấu đ, một phần bởi vì hắn tham luyến sức mạnh đỉnh cao nhưng một phần cũng chính vì để vượt qua Tiều Huyền, Hồn Thiên Đế hắn muốn làm được việc mà Tiêu Huyền không làm được, hắn muốn làm được việc mà Tiêu Huyền đến cả lúc chết cũng không làm nổi, chỉ có như vậy Hồn Thiên Đế mới có thể vượt lên Tiêu Huyền, mới có thể trở thành người chiến thắng.
Bản thân Hồn Thiên Đế rất ít khi thất thố cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra cho người khác quan sát có điều khi xem lại một lần nữa hình ảnh Lục Đạo Luân Hồi Viêm của Vô Song truyền về lại khiến toàn thân Hồn Thiên Đế run lên nắm tay hắn dần dần nắm chặt lại, ánh mắt càng ngày càng nghiêm trọng.
Hồn Thiên Đế cuối cùng không xem nửa, một chưởng của ông ta đánh thẳng về phía trước, một chưởng đập nát toàn bộ luồng hỏa diễm màu đen mà Vô Song gọi ra, chưởng kình còn chưa tán nện thẳng vào ngực Vô Song hất bay cả thân thể Vô Song về phía sau.
Vô Song có thể né một chưởng này nhưng hắn sẽ không né, chấp nhận chịu một chưởng của Hồn Thiên Đế cả người bị hất bay đu nhưng cũng rất nhanh ổn định lại được cơ thể, thân hình Vô Song lóe lên rồi lại xuất hiện ở vị trí cũ, bàn tay khẽ phủi ngực áo đồng thời khóe miệng lại cong lên một nụ cười “Ta biết tộc trưởng đại nhân nóng giận nhưng cũng đừng trút lên người ta chứ”.
Hồn Thiên Đế lạnh lùng liếc nhìn Vô Song, trên người hắn từng luồng từng luồng sát khí như ẩn như hiện lóe lên “Làm sao ta biết hình ảnh của ngươi là thật hay giả, Lục Đạo Luân Hồi Viêm mang theo một tia luân hồi lực lượng có điều hình như năng lực của nó không có cường đại đến mức cho bản tọa xem được cả sự việc năm đó”.
Vô Song suy nghĩ một chút rồi bờ vai hắn rung lên, một đôi cánh lửa hiện ra trên lưng, một đôi cánh bá đạo vô cùng, khi mà đôi cánh của Vô Song xuất hiện cả một vùng bầu trời tối đen bị biến thành màu đỏ, cho dù Hồn Thiên Đế cũng phải lập tức vận khởi đấu khí mới cso thể làm nhiệt lượng của đôi cánh Vô Song không ảnh hưởng đến hắn.
Niết Bàn Hỏa lần đầu tiên xuất hiện trong mắt Hồn Thiên Đế, đừng nói là Hồn Thiên Đế bất ngờ mà lúc này bên trong tai hắn vang lên một âm thanh, âm thanh hết sức quen thuộc.
Toàn bộ Hồn Tộc không có một ai có tư cách truyền âm cho Hồn Thiên Đế ngoại trừ Hư Vô Thôn Viêm, Hư Vô Thôn Viêm không phải là người Hồn Tộc nhưng nó còn quan trong hơn bất cứ tộc nhân Hồn Tộc nào, Hư Vô Thôn Viêm là kẻ duy nhất có khả năng can thiệp vào mọi quyết định của Hồn Thiên Đế, là kẻ duy nhất có thể làm Hồn Thiên Đế phải suy nghĩ lại, cao thủ mạnh nhất thiên hạ lúc này đương nhiên là Hồn Thiên Đế tuy nhiên Hồn Thiên Đế không có khả năng một mình gánh cả Hồn Tộc trên vai, hắn không có khả năng đảm bảo cho Hồn Tộc mãi mãi bất bại, vĩnh viễn truyền thừa.
Sức một người cho dù mạnh đến mấy nếu không thể trở thành đấu đế cũng chỉ là Tiêu Huyền thứ hai, Tiêu Huyền năm đó cũng không chống lại được cả thiên hạ, muốn Hồn Tộc kéo dài truyền thừa, muốn Hồn Tộc đứng ở vị trí bất bại thì chắc chắn phải nhờ Hư Vô Thôn Viêm, nói không ngoa nếu Hồn Thiên Đế chết thì Hồn Tộc chỉ phải phong tộc ngàn năm, ngàn năm sau sẽ lại trở thành một đệ nhất đại tộc nhưng Hư Vô Thôn Viêm mà chết thì ngàn năm sau Hồn Tộc cũng bắt đầu xuống dốc không phanh.
Giọng nói của Hư Vô Thôn Viêm có chút hoảng sợ xen lẫn một tia bất an “Thiên Đế, ngọn lửa của hắn thực sự đáng sợ vô cùng, ngọn lửa này đạt đến phẩm chất cao đến dọa người, ngọn lửa này không ngờ không thua kém gì bản thể của ta”.
Hồn Thiên Đế nghe đến đây liền giật mình, Hư Vô Thôn Viêm thân là đệ nhị dị hỏa trong thiên hạ, chỉ cần Đế Viêm không ra thì tuyệt đối không có ai có tư cách sánh ngang với Hư Vô Thôn Viêm, phải biết trong nguyên tác nếu không phải Hư Vô Thôn Viêm bị Hồn Thiên Đế ám hại chỉ sợ cũng không thất bại, đến cả Tịnh Liên Yêu Hỏa của Tiêu Viêm kết hợp với vô số dị hỏa khác mà muốn đánh bại tử hỏa của Hư Vô Thôn Viêm cũng phải mướt mồ hôi, nên nhớ tử hỏa chẳng là gì so với Hư Vô Thôn Viêm chân chính.
Hồn Thiên Đế cũng rất nhanh bình ổn tâm tình, hắn liếc mắt nhìn đôi cánh rực lửa của Vô Song sau đó trầm giọng “Ngọn lửa sau lưng ngươi rốt cuộc là gì, thứ này tuyệt đối không phải là dị hỏa, trong dị hỏa bảng không tồn tại ngọn hỏa diễm này”.
Vô Song không nói gì, cả người rất nhanh lùi lại phía sau, thân thể lập tức giải khai toàn bộ chiến lực, trước mặt Hồn Thiên Đế vậy mà Vô Song dĩ nhiên hóa thành bản thể Phượng Hoàng, bàn tay hắn cũng xuất hiện một cây trường cung rực lưa, một cây cung vừa xuất hiện vậy mà vang lên tiếng Phượng Minh, một tiếng hót rung động cửu thiên.
Phượng Hoàng Tộc chính là bá chủ bầu trời, ngày hôm nay bá chủ trở về, bản thân Vô Song cũng muốn thử xem rốt cuộc liệu sát chiêu mạnh nhất của mình có thể làm Hồn Thiên Đế bị thương đến mức nào, nghĩ là làm không cần suy nghĩ, dây cung của Vô Song kéo căng ra, hắn gầm lên.
“Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn, Tứ Tiễn Hợp Nhất, Thiên Hạ Vô Song”.
Bốn mũi tên này là cực hạn mà Vô Song có thể đánh ra lúc này thậm chí miễn cưỡng vô cùng, bốn mũi tên của Vô Song cùng bắn ra có tư cách cùng Thiên Diệt Lôi Đồ đệ Thất Lôi của Tiêu Huyền ngạnh kháng, đương nhiên điều kiện đầu tiên Vô Song phải là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong hang thực giá thực, nếu Vô Song có thực lực như trong ảo cảnh kia thì hắn dám một mình một người đánh phục toàn bộ Hồn Tộc chứ không phải đến đây diễn thuyết dù sao Phượng Hoàng trưởng thành liền có thể so với đấu thánh cường giả, một con Phượng Hoàng tu luyện đến cực hạn thì liền có thể cùng đấu đế bất phân thắng bại.