Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 379: Chương 379: Long Hoàng Tử Nghiên.




Một tuần trôi qua từ sự kiến ba vị Long Vương tiến đến Đông Long Đảo, lúc này không khí của toàn bộ Thú Vực đã khác hoàn toàn, một Thú Vực lúc trước đầy không khí sự hoang dại cuồng dã thì hiện nay thay vào đó là kỉ luật, có một áp lực vô hình đè lên Thú Vực, một áp lức khiến tất cả các tộc lớn hay nhỏ trong Thú Vực đều phải đi vào khuôn khổ.

Yêu Cung đặt ra thiết luật nặng vô cùng, toàn bộ Thú Vực đều hoạt động dựa trên luật lệ của Yêu Cung, Yêu Cung có tổng cộng 6 ghế trưởng lão có trách nhiệm điều hành Yêu Cung cũng như giám sát bách tộc phụ thuộc, 6 vị trưởng lão này là những người duy nhất có thể can thiệp vào quyết định của Vô Song đồng thởi có tư cách không cần đợi lệnh của Vô Song cũng được phép điều động quân đội của Yêu Cung, bọn họ có quyền một mình tiếp quản một phương.

Sáu vị trưởng lão có quyền lực ngang nhau không phân cao thấp lần lượt là Tử Nghiên, Phượng Hoàng, Yêu Minh, Hoàng Điêu, Thanh Lân cùng Cửu U.

Trên sáu vị trưởng lão chính là Yêu Chủ cùng Yêu Hậu, Yêu Hậu ở đây đương nhiên là Thải Lân.

Dưới sáu vị trưởng lão là 12 hộ pháp của Yêu Cung, muốn được tiến vào vị trí hộ pháp thì thực lực phải cao đến dọa người thậm chí 12 vị hộ pháp này tính về sức mạnh chỉ sợ còn hơn hẳn sáu trưởng lão của Yêu Cung, muốn trở thành hộ pháp của Yêu Cung thì thực lực đều phải từ tam tinh đấu thánh trở lên.

Dưới 12 vị hộ pháp là đội ngũ tôn giả, những người này là lực lượng hạch tâm của Yêu Cung chuyên đi làm và thực hiện toàn bộ mọi nhiệm vụ của Yêu Cung, muốn trở thành tôn giả đương nhiên phải là đấu tôn cường giả, toàn bộ đều là bát giai yêu thú, trong thú vực này bát giai yêu thú căn bản không thiếu, bất cứ một tộc thuộc cấp độ trung bình nào của Thú Vực cũng có bát giai yêu thú đứng đầu, lực lượng tôn giả của Yêu Cung phải nói là khổng lồ.

Yêu Cung trong tay Vô Song hiện nay căn bản không ngại va chạm cùng bất cứ thế lực nào tại Trung Châu thậm chí ngoại trừ Cổ Tộc cùng Hồn Tộc thì Yêu Cung không sợ bất cứ thế lực nào trong thiên hạ, có thể nói Yêu Cung là thế lực mạnh thứ ba trong thiên hạ cũng không hề quá đáng, đây mới là ,một Yêu Cung mà Vô Song mong muốn.

Đương nhiên Yêu Cung hiện nay cũng chưa thể đủ sức uy hiếp thiên hạ, danh tiếng của Yêu Cung vẫn còn chưa truyền đi khắp Trung Châu hơn nữa việc Thú Vực thống nhất chỉ sợ bên ngoài Thú Vực còn chưa ai nhận được thông tin, Vô Song cũng không định công bố thông tin này ra ngoài, hắn cần một khoảng thời gian để chấn chỉnh kỉ luật của Yêu Cung, để hài hòa các đại tộc cùng tiểu tộc, cho dù đi cùng với kỷ luật là máu nhưng Vô Song không ngại hy sinh, như đã nói hắn cần một đội quân trung thành tuyệt đối, kỷ luật tuyệt đối chứ không cần một đội ngũ tập hợp bởi những cường giả nhưng không ai phục ai.

Đến ngày hôm nay cũng là lúc Vô Song chuẩn bị xong mọi việc để Tử Nghiên sử dụng Long Hoàng Căn Nguyên Quả, đây chính là lúc thích hợp nhất hơn nữa bản thân Vô Song sau một tuần cũng có một số suy nghĩ riêng về Long Hoàng Căn Nguyên Quả này, ít nhất Vô Song cũng muốn sử dụng nó một lần.

Long Hoàng Căn Nguyên Quả của Vô Song không phải Long Hoàng Căn Nguyên Quả bình thường có tư cách so sánh, đây chính là kết tinh của hai vị cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, là kết tinh của Bất Tử Phượng Hoàng cùng Viễn Cổ Chân Long, năng lượng nồng đậm bên trong nó tuyệt đối không phải là nhỏ ít nhất bằng vào Tử Nghiên bây giờ chỉ sợ muốn hấp thụ cũng không nổi vì vậy mới cần Vô Song lấy đi một phần năng lực.

Từ trong mật thất tu luyện Vô Song mở bừng mắt, thân hình đứng bật dậy sau đó lao vút ra ngoài, thân hình Vô Song thoáng chốc cái đã xuất hiện ở bên trong một tế đần, ở đó Chúc Ly đã đợi sẵn, vừa thấy Vô Song hiện ra Chúc Ly liền tươi cười “Chúc Ly tham kiến Yêu Chủ”.

Vô Song khẽ gật đầu với ông ta sau đó khẽ nhíu mày “Tử Nghiên đâu ?”.

Chúc Ly vẻ mặt có chút dở khóc dở cười sau đó chỉ chỉ lên đỉnh núi nơi đặt tế đàn “Bẩm Yêu Chủ, Long Hoàng bệ hạ đang ở đó”.

Vô Song phát hiện ra ánh mắt của Chúc Ly nhưng cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hắn từng bước từng bước đi lên tế đàn, trước mặt hắn một tế đàn cổ dần dần hiện ra, bên trong tế đàn cổ là một hồ dung nham nóng chảy, nhiệt độ của hồ dung nham này có thể nói là thiêu chết đấu tôn cường giả dễ như chơi, độ nóng của nó chưa chắc đã thua những loại dị hỏa xếp ngoài top 10, đây chính là một trong những ngọn núi lửa lớn nhất Đông Long Đảo hơn nữa nơi đây còn có địa mạch của Đông Long Đảo chạy qua, một trong những nơi tích tụ nhiều năng lượng nhất của Đông Long Đảo.

Trên tế đần Tử Nghiên đã đợi hắn từ bao giờ có điều vừa mới thấy Vô Song thì Tử Nghiên đã lập tức quay lưng đi, nàng liền hét to “không cho ca ca nhìn”.

Nghe vậy Vô Song liền hiểu rốt cuộc Chúc Ly tại sao có sắc mặt đó, hắn đương nhiên nhắm mắt lại cho vui lòng Tử Nghiên tuy nhiên đối với Vô Song thì nhắm mắt cùng mở mắt cũng không khác gì nhau cho lắm, Tử Nghiên rất đẹp, khuôn mặt của nàng tuyệt đối không thua kém bất cứ ai, mái tóc màu tím cũng rất đẹp phát ra sự thu hút nồng đậm, đặc biệt nhất là bộ quần áo mà Tử Nghiên đang mặt, trên người nàng là một bộ quần áo bằng lụa trắng mỏng, một bộ quần áo trong suốt, mặc và không mặc cũng không khác nhau cho lắm.

Tử Nghiên trong phiên bản loli thực sự cực kỳ dễ thương, ánh mắt to tròn, cái miệng nhỏ luôn chúm chím, thân hình nhỏ nhắn cùng làn da trắng ngần không tì vết, cho dù Tử Nghiên còn chưa phát dục nhưng nàng mang lại cho người khác một cảm giác cực kỳ mãnh liệt dù sao loli cũng có sức hấp dẫn riêng của loli, mong manh dễ vỡ, một cảm giác muốn ôm vào lòng, muốn che chở bảo vệ cho nàng.

Thấy Vô Song nhắm mắt Tử Nghiên mới khẽ thở ra một hơi, khuôn mặt xinh đẹp cùng làn da trắng ngần bị nhuộm đổ bởi sự xấu hổ, bản thân Tử Nghiên đương nhiên biết hôm nay nàng phải làm gì, chính vì vậy Tử Nghiên mới cảm thấy hai má nóng ran.

Vô Song cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Tử Nghiêm, hắn lập tức không sử dụng huyết nhãn nữa mà chỉ ung dung mỉm cười “Tử Nghiên, muội chuẩn bị xong chưa ?”.

Tử Nghiên dùng hai tay che mặt lại sau đó bằng một giọng ngập ngừng đầy dè dặt, nàng lên tiếng “ca ca sẽ không nhìn lén ta thật chứ”.

Vô Song bật cười rồi gật đầu “Đương nhiên, ca ca của muội tuyệt đối không nhìn lén muội”.

Tử Nghiên nghe đến đây nghi hoặc lại gần Vô Song, nàng dính sát mặt vào người hắn cố gắng kiểm tra Vô Song có ti hí hay không, bàn tay nhẹ quơ quơ trước mặt Vô Song, thấy Vô Song không có phản ứng Tử Nghiên mới thầm thở ra một hơi, nàng liền khẽ gật đầu “Được rồi, muội sẵn sàng rồi nhưng ta tuyệt đối không được nhìn chộm đấy”.

Vô Song một lần nữa gật đầu để làm Tử Nghiên an tâm sau đó thân hình hắn lập tức biến mất xuất hiện trong hồ dung nham, sức nóng ở đây có thể thiêu chết đấu tôn cường giả nhưng với Vô Song thì căn bản không là gì cả, một chiếc hộp ngọc xuất hiện trong tay Vô Song sau đó Long Hoàng Căn Nguyên Quả dần dần hiện lên trong tay hắn, thân thể Vô Song cũng lập tức biến đổi về dạng nửa người nửa thú, trong trạng thái bán Phượng Hoàng cả người Vô Song lập tức bị Niết Bàn hỏa bao phủ.

“Xuống đây đi”.

Giọng nói Vô Song vang lên mang theo chút ấm áp, Tử Nghiên cũng khẽ gật đầu rồi rón rén lại gần hồ dung nham, khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng cuối cùng chiếc áo bằng lụa trắng cũng rời khỏi cơ thể nàng, Tử Nghiên bước từng bước lại gần Vô Song, cơ thể nàng thơm ngát mùi xử nữ, làn da trắng ngần với đôi chỗ ửng đổ, khuôn mặt hồng như quả táo chín, một tay cố gắng che hạ thân còn một tay đặt ngang ngực, bàn chân mềm nhẹ nhàng bước xuống dòng dung nham nóng bỏng.

Lúc này khí tức của Vô Song cũng thay đổi, Niết Bàn hỏa lập tức từ người Vô Song tạo thành một lớp màng vô hình trên người Tử Nghiên, Vô Song biết bằng vào thân thể của Tử Nghiên chắc chắn không sợ hồ dung nham này nhưng tuyệt đối cũng chẳng dễ chịu gì.

Thấy Vô Song quan tâm đến mình trên khuôn mặt của nàng liền xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, thân hình Tử Nghiên cuối cùng cũng bước xuống trong hồ dung nham, thân hình như bạch ngọc của nàng lộ ra hoàn toàn trước mặt Vô Song.

Việc tiếp theo cực kỳ đơn giản, Vô Song liền đặt Long Hoàng Căn Nguyên Quả trong lòng bàn tay mình sau đó Niết Bàn Hỏa bùng lên trong tay hắn, hỏa diễm mang sức nóng khổng lồ dễ dàng phá tan lớp vỏ bên ngoài của Long Hoàng Căn Nguyên Quả sau đó ,một luồng năng lượng thể kinh khủng khiếp xuất hiện trong tế đàn làm toàn bộ tế đàn rung chuyển dữ dội như sắp sụp đổ, nguồn năng lượng này kinh khủng đến mức một tam tinh đấu thánh đỉnh phong như Chúc Ly cũng phải biến sắc đầy sợ hãi.

Tiếp theo một luồng hơi thở bá đạo từ trên đỉnh núi tràn ra bốn phương tám hướng, hơi thở này không hề mạnh mẽ gì nhưng lại làm cho tất cả tộc nhân của Thái Hư Cổ Long Tộc run lên bở nó mang theo uy áp huyết mạch, bên trong hơi thở đó có khí tức của Viễn Cổ Chân Long.

Lửa trong hồ dung nham lập tức sôi lên như, từng lớp bọt liên tục xuất hiện trên mặt hồ tiếp theo nguồn năng lượng thể dần dần côn đặc lại rồi chia làm hai phần bao lấy toàn bộ cơ thể Tử Nghiên cùng Vô Song, một luồng năng lượng tinh huyết cực kỳ thuần tiến vào cơ thể hai người.

Với Vô Song thì có thể không sao nhưng với Tử Nghiên thì tuyệt đối là một thử thách, trên người Vô Song cùng Tử Nghiên rất nhanh xuất hiện Long Hoàng Tinh, đồng thời cùng lúc này đôi cánh Phượng Hoàng của Vô Song dang rộng ra rồi rất nhanh ôm lấy cả cơ thể Tử Nghiên vào bên trong, thân hình Vô Song cùng Tử Nghiên lập tức dính chặt lấy nhau.

Tử Nghiên lúc này đã nhắm chặt mắt lại, tim nàng đập lên loạn xa, hô hấp đầy khó khăn, Tử Nghiên căn bản không dám nhìn Vô Song nữa, cơ thể nàng cùng Vô Song hiện nay như hòa làm một, nguồn Long Hoàng Tinh bất tận từ Long Hoàng Căn Nguyên Quả trào ra khiến Vô Song cùng Tử Nghiên không khác gì một bức tượng hai người ôm nhau vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này vấn đề chỉ là bao giờ Tử Nghiên cùng Vô Song có thể hấp thu hết Long Hoàng Tinh mà thôi.

Vô Song hiện nay cũng bị đặt trong một nhiệm vụ tương đối khó khăn khiến Vô Song phải nghiêm túc đón nhận, Long Hoàng Căn Nguyên Quả thực sự quá mạnh mẽ, bản thân Vô Song sẽ không sợ nó nhưng Tử Nghiên thì không như vậy, Vô Song vừa phải sử dụng Niết Bàn Hỏa của mình liên tục giúp Tử Nghiên luyện hóa Long Hoàng lực nhưng cũng vừa phải quan sát xem rốt cuộc Tử Nghiên có thể hấp thụ bao nhiêu, bao nhiêu là cực hạn của nàng.

Thời gian tiếp tục chậm rãi trôi qua, lại 10 ngày nữa qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.