Dược Linh hiện nay không chỉ còn tò mò về thế lực sau lưng Vô Song nữa mà thay vào đó chính là sự kinh hãi, nàng kinh hãi bởi trước mặt mình là một nhân vật có thể gọi là thần linh của thế giới này – Cổ Nguyên.
Cổ Nguyên người này là tộc trưởng Cổ Tộc, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, một nhân vật chỉ cần dậm chân một cái cả mảnh đại lục đều run lên sợ hãi vậy mà lúc này Cổ Nguyên lại xuất hiện trước mặt nàng cùng Vô Song, khuôn mặt hiền hòa cùng một thân áo xanh, giọng nói mang theo đầy sự quan tâm của một bậc trưởng bối.
“Không hổ là đệ tử của bạn cũ, khí chất thực sự không tệ”.
Nụ cười hiền lành của Cổ Nguyên không thể không nói có sức sát thương rất lớn, ít nhất với Dược Linh thì là như thế, chỉ bằng nụ cười này trong mắt Dược Linh thì Cổ Nguyên ngay lập tức trở thành người tốt, ngay lập tức trở thành một vị tộc trưởng đáng kính.
Dược Linh lúc trước vốn đoán Vô Song đến từ Cổ Tộc nhưng lức này phán đoán của nàng hoàn toàn sai lầm chính vì vậy Dược Linh lại càng tò mò hơn, rốt cuộc là thế lực nào có thể hàng phục Dược Tộc, rốt cuộc là thế lực nào có thể khiến Cổ Nguyên tộc trưởng phải đích thân ra tiếp đón.
Vô Song cho dù chưa bao giờ thích Cổ Nguyên cũng không thể nào không bán mặt mũi cho ông ta, dù sao hiện nay Vô Song còn đang phải đóng vai hậu bối.
Hắn lập tức xuống xe, khóe miệng xuất hiện một nụ cười thân mật.
“Vị tiền bối này giống hệt Cổ Nguyên tộc trưởng trong miệng sư phụ, không biết có phải Cổ Nguyên tộc trưởng không”.
Cổ Nguyên bật cười, tiếng cười rất thoải mái.
“Khà khà, lão bất tử kia vẫn còn nhớ đến ta sao, ta đúng là Cổ Nguyên còn tiểu hữu xưng danh thế nào”.
Vô Song mỉm cười.
“Vãn bối họ Phượng tên hai chữ Vô Song, tiền bối chỉ cần gọi là Vô Song là được”.
Cổ Nguyên một tay vỗ nhẹ vào vai Vô Song đầy niềm nở.
“Vô Song, cái tên này thực sự rất bá khí, cái tên này mới đúng là đệ tử của hắn”.
Nhìn Cổ Nguyên cùng Vô Song kẻ xướng người họa cười cười nói nói thì không một ai có thể nghĩ ra cả hai mới gập nhau lần đầu, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Tiếp theo Cổ Nguyên lại càng hảo sảng, ông ta dẫn Vô Song đi khắp quảng trường Cổ Tộc, vừa đi hai người vừa nói chuyện vui vẻ, trên đường Cổ Nguyên luôn khéo léo hỏi về Đường Hỏa có điều Vô Song cũng không phải là kẻ tầm thường, Cổ Nguyên càng hỏi thì hắn càng mập mờ, một người muốn vén lên bức màn tối còn một người thì lại càng muốn nó tối hơn.
Đúng lúc hai bên đang ở trong một cuộc chiến giả tạo nửa thực nửa hư thì một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt Vô Song, người này vừa hiện thân lập tức thu hút vô số ánh mắt nam tử xung quanh, người này vừa hiện thân lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Cổ Nguyên thấy nàng hiện thân cũng chỉ lắc đầu cười cười với Vô Song, ông ta cũng không lựa chọn lên tiếng có điều ánh mắt lại đang khóa chặt nhất cử nhất động của Vô Song, ông ta rốt cuộc muốn xem phản ứng của Vô Song là như thế nào.
Người xuất hiện ở đây không ai khác chính là Huân Nhi, bản thân Huân Nhi được Lăng Ảnh thông báo có đệ tử của một đại nhân vật tiến vào Cổ Tộc, với sự thông minh của nàng đương nhiên biết ‘đại nhân vật’ trong miệng Lăng Ảnh là ai, thiên hạ này người được Cổ Tộc coi là đại nhân vật nếu không phải là Hồn Thiên Đế thì cũng chỉ có Đường Hỏa.
Huân Nhi còn chưa quên mình nợ Đường Hỏa tiền bối một cái đại ân tình, quan trọng nhất nói đến đệ tử của Đường Hỏa bản thân Huân Nhi chắc chắn nghĩ đến Tiêu Viêm, cho dù nàng không rõ Đường Hỏa giữ Tiêu Viêm ở bên cạnh làm gì nhưng có khả năng cực lớn là nhận Tiêu Viêm làm đệ tử dù sao suốt 1 năm qua Tiêu Viêm cũng không hề xuất hiện ở bên ngoài.
Đương nhiên Vô Song không phải là Tiêu Viêm, đương nhiên Huân Nhi gặp thất vọng chỉ là nàng rất nhanh che dấu đi cảm xúc của mình, khi nàng đến đây mang theo nụ cười như ánh sáng mặt trời hòa tan đi ngày đông giá rét, hòa tan trái tim của tất cả mọi người nhưng lúc này nụ cười đó liền vụt tắt, nụ cười tuyệt mỹ của nàng đương nhiên không dành cho Vô Song.
Trái với vẻ lạnh nhạt của Huân Nhi, Vô Song lại thể hiện một nụ cười tươi rói.
“Huân Nhi lâu lắm không gặp ngươi vẫn xinh đẹp như vậy”.
Câu nói của Vô Song làm Huân Nhi cảm thấy tương đối bất ngờ ánh mắt nàng mở to ra nhìn vào Vô Song, trong làng vang lên một luồng nghi hoặc, rõ ràng nàng cùng Vô Song đâu có quen nhau, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng thấy đối phương.
Cổ Nguyên ở giữa hai người trẻ này lại chỉ mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia thích thú.
“Vô Song, cháu quen Huân Nhi nhà ta à, hai đứa gặp nhau từ bao giờ vậy sao lão phu không biết”.
Vô Song còn chưa kịp giải thích thì Huân Nhi liền lắc đầu.
“Phụ thân, quen biết gì chứ con còn chưa gặp hắn ta bao giờ”.
Huân Nhi vốn đã mừng hụt về vụ Tiêu Viêm lúc này nhìn thấy Vô Song đương nhiên không vui hơn nữa bản thân nàng đối với nam nhân khác ngoại trừ Tiêu Viêm thì vốn rất nhạt, rất nhạt.
Vô Song ung dung dùng một ngón tay chỉ thẳng về phía ngực Huân Nhi, động tác này cực kỳ lớn mật ít nhất bộ ngực sữa của Huân Nhi là thánh đựa với tất cả nam tử Cổ Tộc hơn nữa cho dù không phải là Huân Nhi thì động tác này đối với nữ nhân đương nhiên là không phải phép.
Huân Nhi nhìn thấy hành động của Vô Song nhưng còn chưa kịp nổi giận thì giọng nói thản nhiên của hắn vang lên.
“Chiếc vòng cổ trên ngực ngươi là ngươi mua của mẹ ta, chiếc vòng cổ đó thiên hạ này chỉ có duy nhất hai cái, không biết Huân Nhi tiểu thư đã nhớ ra chưa ?”.