Vô Song lần này đến Cổ Tộc đương nhiên phải điệu thấp, lúc này không cho phép hắn thể hiện hết toàn bộ khả năng có điều điệu thấp cũng không phải sở trường của Vô Song hắn.
Nếu Cổ Nguyên khinh thường hắn bản thân Vô Song có thể vì đại sự mà tạm cho qua, nếu Cổ Tộc Tam Tiên làm khó dễ với hắn thì hắn cũng có thể vì đại sự mà nhịn nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Lần này Vô Song ra tay chính là nhằm mục đích giết gà dọa khỉ, chính là muốn toàn bộ người Cổ Tộc không ai dám khinh thường hắn, khiến cái địa vị Viễn Cổ Bát Tộc cao cao tại thượng kia phải bị sụp đổ.
Đánh bại một mình Cổ Yêu thì ai biết sau này còn có kẻ nào họ Cổ xuất hiện ?, Vô Song không rảnh tang đến thế, tập trung hết việc khó vào làm một lần, đó mới là phong cách của hắn.
Giết một người là giặc nhưng giết ngàn người thì chính là hung nhân, không có một kẻ nào muốn trêu chọc hung nhân cả.
Một điều quan trọng hơn nữa trong mắt Vô Song, đánh bại toàn bộ Hắc Yêm Quân có thể giúp hắn lấy lòng mỹ nhân, lấy lòng Dược Linh sau lưng.
Vô Song đương nhiên biết Dược Linh muốn có một nam nhân như thế nào, nếu nàng cần bá đạo thì hắn cho nàng bá đạo.
Trên võ đài Cổ Yêu nắm chặt nắm đấm của mình, ánh mắt khóa chặt Vô Song, hai bàn tay của hắn run lên, không thể không nói khí thế của Cổ Yêu rất mạnh, kẻ này chưa tới 30 tuổi đã là thất tinh đấu tôn so với Cửu Phượng của Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng không kém là bao chưa kể xuất thân từ Hắc Yêm Quân sớm đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, trong hàng ngũ thất tinh đấu tôn cũng không phải dạng bình thường, đáng tiếc người Cổ Yêu gặp lại là Vô Song.
Trái ngược với sự quyết tâm cùng khí thế của Cổ Yêu thì Vô Song lại tỏ ra nhàn hạ vô cùng, hắn cứ như một hoa môn thiết gia đang cưỡi ngựa hái hoa du sơn ngoạn thủy vậy, trên người không có khí thế mà cũng chẳng có đấu chí, hắn cứ như một ngọn cỏ phất phơ trong gió mặt ai qua cũng không thấy đổi.
Chỉ cần nhìn vào khí thế của hai bên có thể nói trận đấu này chắc chắn Cổ Yêu không thua.
“Hôm nay để ta dạy ngươi biết thế nào là trời cao đất giộng, để cho ngươi biết thế nào là cao thủ của Hắc Yêm Quân”.
Cổ Yêu thân hình lóe lên, tốc độ cảu hắn cực nhanh, đấu khí khổng lồ bùng nổ làm chấn động toàn bộ không gian xung quanh, Cổ Yêu cứ như vậy hiện ra trước mặt Vô Song, tốc độ của hắn dương fnhuw nhanh đến mức làm Vô Song không thể phản ứng bởi khi Cổ Yêu hiện thân Vô Song vẫn cứ đứng nguyên ở vị trí cũ cứ như một con rối vô tri vô giác vậy.
Đáng tiếc khi quyền kình khổng lồ của Cổ Yêu đấm thẳng về phía chiếc mặt nạ của Vô Song, đến khi nắm đấm của hắn nện chúng mặt Vô Song thì Vô Song vẫn không làm ra dấu hiệu phản ứng nào.
Điều khó hiểu nhất là Vô Song ăn chọn một quyền của Cổ Yêu vậy mà không rên một tiếng cũng không lùi một bước trái lại một tiếng răng rắc ghê người vang lên, người tinh mắt hoàn toàn có thể nhìn thấy cổ tay ra đòn của Cổ Yêu hoàn toàn vỡ vụn.
Cổ Yêu lập tức cắn chặt răng, cả người run lên bần bật sau đó quay ngoắt 180 độ, tay còn lại ấn thẳng vào ngực Vô Song.
Trong mắt Cổ Yêu hắn đương nhiên biết bản thân Vô Song là khách nhân của Cô Tộc, khách nhân mà được chính Cổ Nguyên tộc trưởng dẫn đương fthif tuyệt đối không phải tầm thường, kẻ như thế này kể cả không mạnh nhưng cũng rất khó để chiến thắng, quân bảo bảo mệnh của những kẻ giống như Vô Song tuyệt đối cực kỳ dọa người.
Khi đấm vào mặt nạ của Vô Song khiến cổ tay lập tức bị rạn nứt thì Cổ Yêu liền đoán mặt nạ của Vô Song phi thường đặc biệt, là thủ đoạn bảo mệnh của hắn.
Chiêu tiếp theo Cổ Yêu không nhắm vào mặt mà nhắm thẳng vào ngực Vô Song, hắn gầm lên một tiếng.
“Đề Ấn Quyết – Khai Sơn Ấn”.
Đề Ấn Quyết của Cổ Tộc đương nhiên không tầm thương nhưng phải xem mục tiêu tấn công của nó là ai, một ấn này Cổ Yêu đánh vào người Vô Song còn chưa tháy chút kết quả nào thì cả người hắn đã bị bay ngược lại, Khai Sơn Ấn lập tức nát tan.
Ánh mắt của Cổ Yêu như dại ra, hắn đương nhiên không tin tưởng nhục thân của Vô Song có thể mạnh mẽ đến thế, trong mắt hắn Vô Song chắc chán phải dùng thủ đoạn đặc biệt, Cổ Yêu gầm lên một tiếng, cả người lại bay lên không trung.