Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 500: Chương 500: Sát Đạo Giả (2)




Một thức Nghịch Luân, một con Hắc Phượng Hoàng, một nam tử không thuộc về thế giới này.

Trong thời khắc toàn bộ thiên địa đều đóng băng, trong thời khắc vạn vật đều dừng lại run sợ trước Thiên Đạo cao cao tại thượng kia thì hắn xuất hiện.

Nghịch Luân thuật của Hắc Phượng Hoàng là thuật duy nhất có khả năng làm ảnh hưởng đến Thiên Đạo bởi nó có thể ảnh hưởng đến trật tự, ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ, thứ gì càng hoàn mỹ thì càng sợ hãi Hắc Phượng Hoàng.

Vô Song không chỉ một lần săn thiên đạo nhưng đây là lần đầu tiên hắn đứng trong vị thế của kẻ yếu hơn, lần đầu tiên hắn phải ngước mắt lên nhìn lên đối phương.

Bản thân Vô Song hắn vốn vô pháp vô thiên, trời không sợ đất không sợ, những việc người khác dám làm hắn đương nhiên dám làm, những việc người khác không dám làm hắn lại càng dám làm, hai chữ Nghịch Thiên chính là từ đó mà ra, cuộc đời của hắn vốn là Nghịch Thiên mà đi.

Một hắc chỉ cực kỳ nhẹ nhàng thậm chí không mang theo chút ba động lực nào nhưng lại có thể làm hai tia sáng khóa chặt Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế bị tan vỡ, trong thoáng chốc cả hai nhân vật đấu đế cường nhất đại lục này thân hình run lên, bọn họ thoát khỏi linh hồn cấm chế của Thiên Đạo.

Tất cả sự việc diễn ra rất nhanh chỉ trong một cái chớp mắt nhưng cũng đủ để Thiên Đạo không cách nào mở mắt lần thứ tư, chỉ cần nó không thể mở mắt lần thứ tư, chỉ cần ngăn cản nó một tích tắc thôi cũng đủ để Vô Song thực hiện kế hoạch của mình.

Hai tay hắn rất nhanh đưa về trước kết thành những thủ ấn kì dị, con mắt thứ ba của hắn mở thật to con mắt màu bạc làm kẻ khác run sợ từ tận trong linh hồn, mái tóc vàng tung bay nhưng không biết vì lý do gì nó đang chuyển sang hai màu trắng đen với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, xung quanh người Vô Song ngập tràn khí tức hắc ám, hai ánh mắt của hắn cũng không còn màu sắc bình thường nữa, một đôi mắt ngập tràn tử khí.

“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Ngạ Quỷ Ấn”.

“Hồn Thiên Đế, Tiêu Viêm hôm nay để ta mượn sức của hai ngươi cùng xem Thiên Đạo giới này có bao nhiêu bản lĩnh”.

Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế tất nhiên không bao giờ chấp nhận làm khôi lỗi cho người khác chỉ là cả hai căn bản chưa kịp phản ứng cũng chưa kịp có bất cứ hành động gì trên trán hai người đã hiện lên một đạo hắc ấn, đồng thời hai sau lưng Vô Song lúc này hiện ra một đại ma đầu kinh thế, một ma đầu mang theo màu đỏ của dung nham cùng màu đen của địa ngục – Địa Ngục Ma Thần kinh thiên hạ.

Địa Ngục Ma Thần gầm lên một tiếng, hai cánh tay của hắn theo pháp quyết của Vô Song đánh thẳng về đỉnh đầu của Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế, đây chính là con bài tẩy cuối cùng của Vô Song, con bài cuối cùng để hắn cùng Thiên Đạo đánh một trận.

Bằng vào thực lực của Vô Song chỉ cần hắn muốn đột phá đấu đế thì thiên hạ này căn bản không ai cản nổi hắn nhưng cái thực lực đấu đế này hắn căn bản không cần cũng chưa bao giờ quan tâm, cảnh giới đấu đế chỉ là cánh cửa giúp hắn dễ dàng khống thế Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế hơn mà thôi.

Điểm yếu duy nhất của Vô Song khi đánh với Thiên Đạo chỉ là giới hạn thực lực của thế giới, năm đó Thiên từng đánh với Thiên Đạo một trận, năm đó thực lực của Thiên cũng bị giới hạn lại chỉ còn bằng đấu đế cường giả thứ thực lực cực hạn mà thế gian này cho phép, năm đó Thiên chỉ có thể bức lui Thiên Đạo nhưng đổi lại hắn cũng bị thương không nhẹ, bản thân Vô Song tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm năm đó, không ai tắm hai lần trên một dòng sông.

Cực hạn của thế giới này là đấu đế cường giả còn Vô Song chỉ là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, kể cả hắn có đột phá được đấu đế cùng lắm cũng chỉ bằng với năm đó nhưng hiện tại hắn có hai cái đấu đế sau lưng, hai đấu đế này không có tác dụng gì trong việc tấn công Thiên Đạo nhưng bọn họ là luồng năng lượng vô cùng vô tận cho Vô Song sử dụng, khiến điểm yếu về đấu khí không đủ của hắn hoàn toàn bị loại trừ, ít nhất tổng sản lượng đấu khí của hai đấu đế cường giả đã vượt qua cực hạn của thế giới này nhưng lại không hề phá vỡ quy tắc.

Tất cả những việc trên nói thì dài nhưng thực sự chỉ trong một cái chớp mắt của Thiên Đạo, Thiên Đạo bị sự xuất hiện của Vô Song làm cho kinh ngạc nhưng đây không phải là toàn bộ, nó không chớp mắt lần thứ tư bởi vì nó cảm nhận được kẻ kia phi thường quen thuộc, sự quen thuộc ăn vào trong tận kí ức của nó.

Vô Song ngước nhìn Thiên Đạo, khóe miệng từ từ cong lên, đôi cánh Hắc Phượng Hoàng hiện ra giữa hư không, khi bầu trời bị bao phủ bằng màn đêm thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp màu đỏ cùng những tiếng gầm vang như muốn xé tan mảnh không gian này thì đôi cánh của Vô Song trở nên phi thường đẹp đẽ, vẻ đẹp đặc biệt của bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.