Giữa bầu trời được bao phủ bởi vô số Tử Lôi ánh mắt của Vô Song mở rộng ra, ánh mắt của hắn xoáy thẳng vào con mắt khổng lồ trên trời cao kia, đúng lúc này không biết có phải vô tình hay cố ý không mà con mắt kia cũng khẽ liếc hắn, con ngươi khổng lồ mang theo một thứ cảm xúc căn bản không phải của Thiên Đạo, thứ cảm xúc rất giống với một sinh mệnh bình thường.
Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên Vô Song nhắm tới Thiên Đạo, hắn đương nhiên biết biểu cảm của đối phương có mục đích gì, Vô Song khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy thách thức.
Thiên Đạo vốn không vô tình như nhiều người suy nghĩ, Thiên Đạo có trí tuệ của mình thậm chí nó có bản thể của mình.
Cả người Vô Song được bảo vệ trong một vòng kim quang giữa vô số tia chớp màu tím, cả bầu trời như bị đánh nứt ra nhưng vòng bảo hộ của hắn thủy chung vẫn không mảy may có dấu hiệu bị phá vỡ, ở trong vòng bảo hộ đó hai tay Vô Song lại tiếp tục kết ấn.
Vô Song hắn không có hứng thú tham ngộ phật kinh, hắn không có hứng thú tu phật nhưng bên trong Phật Giới có một thứ lại làm cho Vô Song có hứng thú nồng đậm thậm chí khiến hắn phải bỏ rất nhiều công sức tham ngộ, trong ngũ đại kinh thư của Phật Giới có một quyển kinh làm ngay cả Vô Song cũng không thể không có hứng thú – Bất Tử Kinh.
“Bất Tử Kinh – Bất Tử Minh Vương Ấn – Minh Vương Chân Thân”.
Lần này sau lưng Vô Song không còn từng tôn từng tôn đại phật thủ hộ nữa, toàn bộ ánh sáng tập trung lại một chỗ, sau lưng hắn xuất hiện một kinh thế cự nhân, đối mặt với cự nhân kia cho dù bao nhiêu lôi điện lực lượng cũng trở thành sâu kiến, thân hình của cự nhân này lớn đến mức có cảm giác hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào con mắt khổng lồ kia.
Toàn bộ cơ thể Minh Vương có màu đen, khuôn mặt quỷ kinh dị đến đáng sợ nhưng trên người lại được bao phủ bằng một bộ hoàng kim chiến giáp phủ đầy phật quang, trên hai cánh tay khổng lồ là từng viên xá lợi kết thành vòng, Minh Vương vừa hiện thân đã khiến toàn bộ thiên địa này rung động.
“Minh Vương Chân Thân – Lục Tự Chân Ngôn ”.
Vô Song tiếp tục kết ấn, tốc độ kết ấn của hắn càng ngày càng kinh khủng, ánh mắt ngập tràn chiến ý nhìn Thiên Đọa nơi phương xa, nhìn bá chủ của mảnh không gian này.
Theo động tác kết ấn của Vô Song chỉ thấy Minh Vương gầm lên một tiếng, khuôn mặt quỷ dị lập tức vặn vẹo sau đó cả khuôn mặt cảu Minh Vương nứt ra để lộ một khuôn mặt khác bên trong, một khuôn mặt được bao phủ bởi hoàng kim sắc khiến không ai có tư cách nhìn thẳng vào nó.
Hào quang phật pháp một lần nữa chiếu sáng cả hư không, Minh Vương rốt cuộc mở miệng.
“Úm Ma Ni Bát Minh Hồng”.
Lục tự vừa ra thiên địa biến sắc, một luồng sóng âm kinh khủng phá rách trời cao, nó bắn thẳng lên phía đám mây đen trên kia, xé toang vô số Tử Lôi đang gầm thét, lao thẳng về phía con mắt khổng lồ trên bầu trời.
Luồng sóng âm kinh khủng bắn xuyên qua cả con mắt Thiên Đạo, bắn rách cả con ngươi của nó khiến toàn bộ thân hình của con mắt nổ tung thành ngàn mảnh vạnh mảnh, cả bầu trời lập tức trở lại màu sắc ban đầu của nó, toàn bộ thiên lôi trong trời đất cũng như toàn bộ áp lực đặt lên người Vô Song đều không cánh mà bay.
Lục Tự Chân Ngôn có hiệu quả không có nghĩa là Vô Song thắng, thân ảnh của Thiên Đạo bị phá hủy chỉ chứng minh cho một việc duy nhất, Vô Song dồn nó phải đánh nghiêm túc với mình một trận, Thiên Đạo còn lâu mới bị phá hủy một cách nhanh như vậy, toàn bộ thế giới này ít nhất vẫn chưa thể vận hành, thế giới này chỉ cần một giây còn bị đóng băng là minh chứng tốt nhất cho việc Thiên Đạo vẫn chưa thua.