Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 469: Chương 469: Song Đế Chiến (3).




Trong mắt Vô Song thì Hồn Thiên Đế khác hẳn Tiêu Viêm, bản thân Hồn Thiên Đế mang theo thứ tham vọng rất lớn, thứ ham muốn tột cùng với sức mạnh đỉnh cao, Hồn Thiên Đế có thể chấp nhận hy sinh toàn bộ Hồn Tộc vì tham vọng Đấu Đế của mình nhưng trong mắt Vô Song vị đại nhân vật này lại có một sự cố chấp khác.

Hồn Thiên Đế không phải loại người không đột phá đấu đế liền không thể, mục tiêu của Hồn Thiên Đế là trở thành kẻ mạnh nhất điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn không muốn để kẻ khác vượt lên đầu, cũng như khi Tiêu Huyền còn sống, Hồn Thiên Đế căn bản không chịu được cảm giác bị kẻ khác đứng trên mình, cảm giác của kẻ yếu.

Hồn Thiên Đế năm đó dốc toàn bộ Hồn Tộc từ trên xuống dưới không cần quan tâm thiệt hơn cũng chẳng lo lắng cho sau này, một trận chiến tuyệt đối phải giết Tiêu Huyền, không có trốn chạy cũng chẳng thèm quay đầu, cả cuộc đời Hồn Thiên Đế hắn cũng chỉ có một cuộc chiến này là thống khoái, cuộc chiến không có đường lui.

So với năm đó Hồn Thiên Đế vẫn là Hồn Thiên Đế nhưng Vô Song lại không phải Tiêu Huyền, năm đó Hồn Thiên Đế có thể đâm ngược Tiêu Huyền một nhát nhưng đối với Vô Song căn bản không thể, Vô Song lúc này còn trên cả Tiêu Huyền năm xưa.

..........

Khi lần đầu hắn đến Hồn Tộc bản thân Vô Song thực sự không có tư cách đi ngang trong Hồn Tộc, ngày đó chỉ một cái Hồn Sát cũng đủ sức cầm chân Vô Song, chỉ cần hai trong số Hồn Tộc Tứ Ma Thánh hiện thân tuyệt đối có thể dồn Vô Song vào cửa tử.

Lần thứ hai hắn đến Hồn Tộc là vì Minh Di khi đó hắn có thể dễ dàng nghiề nát toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh nhưng khi đứng trước mặt Hồn Thiên Đế hắn căn bản không có tư cách đó, Hồn Thiên Đế khi đó chỉ cần nguyện ý liền có thể dồn Vô Song vào tử cục.

Lúc này là lần thứ ba Vô Song xuất hiện ở Hồn Giới, xuất hiện ở Hồn Tộc.

Một bộ áo choàng màu đen che kín cơ thể, một chiếc mặt màu bạch kim sáng loáng giữa đêm tối cùng một nụ cười cực kỳ quỷ dị, lần thứ ba đi đến Hồn Tộc tuyệt đối không giống với những lần khác, ngày hôm nay bản thân Vô Song cũng có thể coi là lần cuối cùng hắn tiến đến Hồn Tộc, Hồn Tộc hiện nay không còn đủ sức ngăn cản Vô Song, Hồn Thiên Đế không còn có tư cách áp chế được hắn.

Vô Song bước rất chậm rất chậm trong màn đêm, hắn cứ như vô hình trong không gian này vậy, trước vô số cường giả của Hồn Tộc xung quanh nhưng không có nổi một ai phát hiện ra thân ảnh của Vô Song, Hồn Tộc hiện nay hắn có thể tự do tới lui như trốn không người.

Màn đêm yên tĩnh chỉ có những con gió nhẹ thoáng thổi qua, không khí ở Hồn Tộc lúc này quả thực có chút kì dị, ít nhất Vô Song cũng không biết hiện nay Hồn Tộc yếu hơn lần thứ hai hắn tiến đến rất nhiều.

Hư Vô Thôn Viêm quan trọng với Hồn Tộc như thế nào thì ai ai cũng biết, Hồn Thiên Đế tuy mạnh mẽ nhưng chỉ cần Hồn Thiên Đế không đột phá đấu đế thành công thì sự quan trọng của hắn còn thua cả Hư Vô Thôn Viêm, sức mạnh đáng sợ nhất của Hư Vô Thôn Viêm chính là kéo dài tộc huyết khiến huyết mạch của Hồn Tộc mãi mãi không khô cạn, bằng vào khả năng thôn phệ huyết mạch lực của mình bản thân Hư Vô Thôn Viêm có thể đảm bảo Hồn Tộc là tộc cuối cùng trong Viễn Cổ Bát Tộc tồn tại nếu không có đấu đế mới được sinh ra.

Hư Vô Thôn Viêm mất tích việc này tạm thời chỉ có cao tầng của Hồn Tộc được phép biết có điều cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra, không sớm thì muộn sự mất tích của Hư Vô Thôn Viêm sẽ khiến cả Hồn Tộc lo lắng thậm chí là hoảng sợ, nếu không tìm lại được Hư Vô Thôn Viêm chỉ sợ Hồn Tộc rất có thể đánh mất cả vị trí độc tôn của mình trong Viễn Cổ Bát Tộc.

Hồn Tộc lúc này đương nhiên mạnh hơn Cổ Tộc nhưng chỉ cần Hồn Thiên Đế chưa đột phá đấu đế, Hư Vô Thôn Viêm chưa trở về thì 10 năm sau bản thân Hồn Tộc liền không còn mấy ưu thế so với Cổ Tộc, điều này tất nhiên không ai có thể chấp nhận bao gồm cả Hồn Thiên Đế.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua người của Hồn Tộc phải nói là tản ra khắp toàn bộ đại lục để tìm tung tích của Hư Vô Thôn Viêm thậm chí ngay đến cả Quyền Lực Bang cùng Yêu Cung của Vô Song còn đã có không tí va chạm với Hồn Tộc, đương nhiên Hồn Tộc cũng không dám làm quá lớn việc này, sự mất tích của Hư Vô Thôn Viêm càng nhiều người biết thì Hồn Tộc lại càng phải chịu thiệt, cuộc giao tranh giữa hai trong ba thế lực lớn nhất thiên hạ này có thể nói là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Vô số cao thủ của Hồn Tộc đã được cử ra ngoài tìm kiếm Hư Vô Thôn Viêm trong đó đương nhiên toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh cũng đều phải xuất thủ, nếu không phải Hồn Thiên Đế còn phải ở lại làm phòng tuyến cuối cùng bảo vệ Hồn Tộc thì tuyệt đối hắn cũng xuất thủ đi tìm Hư Vô Thôn Viêm, có thể nói ngay trong Hồn Tộc lúc này phòng ngự là phi thường lỏng lẻo, gần như trên dưới Hồn Tộc hiện nay cũng chẳng còn bao nhiêu ngũ tinh đấu thánh cường giả.

Ngoại trừ Hồn Thiên Đế còn chưa rời khỏi tộc chỉ sợ không còn ai tại nơi này có thể phát hiện ra thứ áp lực khủng khiếp đang từ từ tiến đến, thứ vô hình uy áp làm người ta thẳng cứng sống lưng.

Hồn Thiên Đế là trường hợp duy nhất nhận ra có điều gì đó không đúng, trong gian phòng của mình ông ta ngồi khoanh chân lại, ánh mắt nhắm chặt đột ngột mở lớn ra, con mắt xuất hiện từng tia màu đỏ cực kỳ quỷ dị, khí thế trên người Hồn Thiên Đế bắt đầu tăng nhanh một cách chóng mặt, cửu tinh đấu thánh đỉnh phong lục giai thiên kiếp, thực lực của Hồn Thiên Đế hiện nay đã không hề kém cạnh với Cổ Nguyên, so với Tiêu Huyền năm xưa còn thua một chút nhưng thua cũng không quá nhiều, đây có thể là coi là một bước đột phá cực quan trọng của hắn.

Hồn Thiên Đế sau cuộc chiến với chính Vô Song tại Viêm Tộc không ngờ lại có thể tự bước ra thêm một bước, tự thoát khỏi nút thắt đã làm khó ông ta suốt ngàn năm qua, trên lý thuyết Hồn Thiên Đế quả thực còn phải nợ Vô Song một cái ân tình.

Sức mạnh tăng lên nhưng lại không đồng nghĩa với sự tự tin tăng lên đặc biệt là từ việc mất tích của Hư Vô Thôn Viêm, Hư Vô Thôn Viêm dù yếu đến đâu cũng là cửu tinh đấu thánh trung kỳ, thực lực cỡ này căn bản không thể nào chết nổi, đấu đế không hiện thân thì cực hạn của đấu thánh sao có thể giết nổi Hư Vô Thôn Viêm, sức sống của dị hỏa đáng sợ hơn cường giả nhân loại hay yếu thú nhiều, dị hỏa chính là con cưng của thiên địa này làm sao có thể muốn diệt là diệt.

Hồn Thiên Đế trong suy nghĩ của mình tuyệt đối không có nhân vật nào có thể tấn công được Hư Vô Thôn Viêm cho dù là Vô Song có tốc độ tu luyện vô địch hay một Tịnh Liên Yêu Thánh sống không biết bao nhiêu năm, thiên hạ vốn không có đấu đế căn bản không ai có tư cách hàng phục Hư Vô Thôn Viêm.

Hồn Thiên Đế trong gian tu luyện của mình nhưng quả thực chưa một lần tĩnh tâm, điều Hồn Thiên Đế lo sợ nhất cũng là đáp án duy nhất trong đầu Hồn Thiên Đế lúc này chỉ có Hư Vô Thôn Viêm tự động rời khỏi Hồn Tộc.

Hư Vô Thôn Viêm cùng Hồn Tộc có thể coi là quan hệ cộng sinh nhưng Hồn Thiên Đế biết quá rõ loại hắc hỏa này, chỉ cần có một cơ hội thoát ra được khỏi Hồn Tộc nó sẽ không ngần ngại rời đi cũng như Hồn Thiên Đế hắn ta chỉ cần đột phá thành đấu đế cũng không ngại trừ đi Hư Vô Thôn Viêm.

Lúc này đây khí thế của Hồn Thiên Đế ngày càng tăng mạnh, hắn cảm thấy có một tia áp lực đang tiến lại đây càng ngày càng gần, một thần bí nhân đang xuất hiện ở trong chính Hồn Giới, đang từ từ tiến lại chính vị trí của hắn.

Vô Song không phải là đấu đế, Vô Song có tự tin mạnh hơn Hồn Thiên Đế nhưng điều này không có nghĩa là Hồn Thiên Đế ngay cả phát hiện ra Vô Song cũng làm không được như thế quả thực quá mất mặt cũng quá coi thường Hồn Tộc đệ nhất nhân.

Tất nhiên kể cả khi phát hiện Vô Song đang tiến lại gần phía mình Hồn Thiên Đế vẫn cực độ bình tĩnh và tự tin, sức mạnh của hắn cho phép hắn có được sự tự tin này quan trọng hơn hiện nay Hồn Tộc vốn không có mấy cao thủ ra hồn, Hồn Thiên Đế thân là tộc trưởng Hồn Tộc lại càng không thể làm kinh động mọi người, ít nhất chỉ riêng cảm giác mà Vô Song cho hắn cảm nhận được thì Vô Song tuyệt đối không phải là người mà Hồn Tộc dùng số đông có thể thủ thắng.

Thời gian chậm rãi qua đi, cánh cửa mật thất của Hồn Thiên Đế bất chợt mở ra, sau đó một thân ảnh từ từ hiện ra trước mặt hắn.

Mật thất tu luyện của Hồn Thiên Đế đương nhiên phi thường an toàn cùng bí mật nhưng bản thân Vô Song cũng không lạ gì bởi khi trước Vô Song từng khống chế Hồn Hư Tử, Hồn Hư Tử bằng địa vị của mình tất nhiên có quyền trực tiếp đi gặp mặt Hồn Thiên Đế.

Thấy Vô Song bước vào ánh mắt của Hồn Thiên Đế từ từ mở ra, trong con mắt có một tia không ngờ nhưng cũng rất nhanh bình thường trở lên, trên cái khuôn mặt bị che phủ bởi hắc khí kia Hồn Thiên Đế từ từ nhếch miệng.

“Các hạ có thể đi thẳng đến đây quả nhiên không đơn giản, có thể tiến vào mật thất này lại càng không đơn giản, không hổ là Tịnh Liên Yêu Thánh ngàn năm mất tích lại tái xuất”.

Vô Song nghe Hồn Thiên Đế nói liền bật cười rồi chậm rãi gật đầu.

“Tại sao ngươi lại nghĩ ta là Tịnh Liên Yêu Thánh ?”.

Hồn Thiên Đế hai chân vẫn khoanh lại, hắn hoàn toàn không có ý định đứng lên, giọng nói cực độ bình thản thậm chí mang theo một tia rét lạnh.

“Nếu không phải là Tịnh Liên Yêu Thánh ta cũng không biết là thiên hạ từ đâu xuất hiện thêm một đại nhân vật có thể đi lại trong Hồn Tộc như chốn không người, ít nhất trong trí nhớ ta hiện nay quả thực cũng chỉ có ngươi”.

Vô Song cũng không phản bác lại lời nói của Hồn Thiên Đế, hắn hứng thú nhìn một đại cự đầu cũng là nhân vật hắc thủ thi phối toàn bộ Đấu Khí Đại Lục này, quả thực Hồn Thiên Đế rất có tài, phi thường có tài tiếc cho hắn hắn không phải là nhân vật chính, hắn không phải là người được chọn.

Không phải ngẫu nhiên mà Vô Song quyết định sử dụng Hồn Thiên Đế làm con cờ chứ không phải Cổ Nguyên, Hồn Thiên Đế cao hơn Cổ Nguyên quá nhiều quá nhiều, một kẻ như hắn mới có tư cách làm bệ phóng cho kế hoạch cuối cùng của Vô Song.

Vô Song lúc này đột ngột bùng phát toàn bộ khí thế trong cơ thể mình, thứ năng lượng khủng khiếp phá tan cả không gian sau đó lao thẳng lên bầu trời đen như mực ngoài kia, thứ khí thế làm cho toàn bộ Hồn Tộc sợ hãi, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi cư dân của Hồn Giới mới cảm nhận được thứ khí thế đáng sợ như vậy, không biết bao nhiêu năm rồi Hồn Giới mới lại có địch nhân ngang nhiên tiến tới như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.