Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 445: Chương 445: Thiên Mộ Tầng Bốn (2)




Hắc U lần này thực sự lo ngại, đây là lần đầu tiên Vô Song có thể cảm nhận được sự sợ hãi trên khuôn mặt nó, bản thân Hắc U cũng không hề thông minh cho lắm, nó chỉ chiến đấu chủ yếu bằng bản năng mà thôi, bản năng của Hắc U chính là không sợ chết tiến lên, tất cả chỉ vì bảo vệ Thiên Mộ, Thiên Mộ còn thì nó còn, Thiên Mộ mất thì nó cũng mất.

Một đòn của Vô Song tuy chỉ đốt cháy một lớp sương mù không đáng kể nhưng thực sự làm Hắc U phải dừng lại, ngoại trừ sự sợ hãi còn có một tia hoang mang, nó không biết là nên tiếp tục tấn công Vô Song hay dừng lại, sáu con mắt màu đỏ chớp động liên tục để rồi cuối cùng Hắc U vẫn gầm lên một tiếng, dưới thân nó lập tức biến đổi, dưới thân nó mọc thêm bốn cái đuôi, trên mỗi cái đuôi lại có thêm một đầu quái vật, năm cái đầu cùng lúc mở ra, thân thể Hắc U lập tức phình to như muốn nổ tung.

Vô Song nhìn thấy Hắc U vẫn quyết định tấn công lập tức hóa thân Phượng Hoàng, Niết Bàn Hỏa bao phủ trên toàn bộ cơ thể hắn.

“Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn”.

Nhân Ấn gọi ra, Phượng Hoàng Cung lại một lần nữa hiện lên trong tay hắn, trên tay Vô Song một lần nữa hiện ra năm mũi hỏa tiễn, sát khí bức người.

Trên trời cao Vô Song dương cung nhắm xuống đối mặt với Hắc U đang gào thét đầy giận giữ chỉ là một lần nữa Hắc U lại phải chọn lựa, nó không dám dốc toàn lực tấn công Vô Song một đòn bởi nó nhận ra thứ đối mặt với nó tuyệt đối không đơn giản, nó có thể cảm nhận được sau đòn này của Vô Song nó sẽ không chết thậm chí đối thủ của mình chắc chắn trọng thương chỉ là toàn bộ tầng 3 của Thiên Mộ đều sẽ phải tiếp nhận một lần tẩy lễ, một lần sinh mệnh tẩy lễ vô cùng vô tận, Niết Bàn Hỏa thừa sức có thể lan ra toàn bộ Thiên Mộ tầng ba.

“Ta không biết tại sao ngươi bắt buộc phải tấn công ta nhưng ta có thể đoán ra được phần nào nguyên nhân, là vì ngọn lửa này có thể đốt cháy Thiên Mộ đúng không ?”.

Vô Song không ngờ lại là người từ bỏ trước, lại một lần nữa quay về bản thể, sát khí cùng chiến ý toàn bộ tan đi khuôn mặt bình thản nhìn Hắc U.

Thấy Vô Song rút lại tuyệt chiêu tất sát kia Hắc U thân hình cũng run lên một chút, nó không hiểu tại sao đối thủ của mình từ bỏ tấn công nhưng nó liền cảm thấy may mắn, một đòn kia đánh ra thì nó liền không thể nào bảo vệ Thiên Mộ, có thể Thiên Mộ sẽ không bị hủy nhưng toàn bộ tầng 3 sẽ không may mắn như thế tầng 3 Thiên Mộ nhỏ hơn tầng 1 và tầng 2 rất nhiều.

Vô Song thấy Hắc U không tiếp tục tấn công nửa liền thở ra một hơi, bản thân hắn cũng không muốn liều chết với đầu quái vật này làm gì, Vô Song vốn cực kỳ tự tin vào khả năng hồi phục của bản thân mình nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được sự bất tử, lần đầu tiên hắn cảm thấy không thể giết được một kẻ khác.

Trong lần hàng phục Đường Hỏa cùng Bồ Đề Cổ Thụ bản thân Vô Song chỉ là không muốn hủy hoại đi thân thể Đường Hỏa nếu không chỉ cần hắn quyết tâm quả thực đủ sức làm cho Đường Hỏa biến mất trên cõi đời này nhưng Hắc U thì khác.

“Không đánh không quen biết, chúng ta làm hòa thế nào ?, ta có thể hứa với ngươi sẽ không sử dụng Niết Bàn Hỏa thế nào ?”.

Hắc U ngập ngừng nhìn Vô Song một chút sau đó rất nhanh ánh mắt lại hiện lên một vệt kinh thiên sát khí, nó căn bản không tin lời Vô Song, năm cái miệng lớn tiếp tục mở ra, đối với Hắc U mà nói kể từ khi sinh ra đến nay nó căn bản không tin con người, ngoại trừ chủ nhân tiền nhiệm là kẻ duy nhất có thể nói chuyện với nó ra thì Hắc U không tin ai khác.

Thấy Hắc U muốn động bản thân Vô Song liền không hề quan tâm nữa, hắn lại thuận tay ném một đoàn Niết Bàn Hỏa ra sau lưng, lại một lần nữa một đoàn pháo hoa hiện lên, pháo hoa tuyệt đẹp nhưng trong mắt Hắc U lại đáng sơ vô cùng.

Vô Song mở luôn cả đôi cánh Phượng Hoàng của mình lên, hỏa vũ bay đầy trời, một lần nữa hắn lại nhìn Hắc U ở dưới đất, khuôn mặt vẫn thản nhiên cực độ.

“Nếu ngươi muốn chơi ta không ngại chơi cùng ngươi, thử không ?”.

Hắc U quả thật không dám ra tay, năm cái đầu của nó thu về một sau đó gầm lên một tiếng như muốn uy hiếp Vô Song để rồi rất nhanh quay đầu đi, trước khi quay đầu rời khỏi nơi đây sáu con mắt của nó như có như không nhìn vào một nơi khác.

Hắc U vừa đi bản thân Vô Song cũng không thể thả lỏng, giống như Hắc U hắn cũng nhìn vào một nơi khác, khuôn mặt thản nhiên không kiêu cũng không sợ, hắn cứ như vậy nhìn xoáy vào hư không.

Một tiếng vỗ tay vang lên, ẩn trong bóng tối một thân ảnh hiện ra trước mặt Vô Song, người này không ai khác chính là Tiêu Huyền.

“Thú vị thú vị, không ngờ tiến vào Thiên Mộ rồi mà vẫn được nhìn thấy cuộc chiến đặc sắc đến mức này. Không ngờ Cổ Nguyên lại cho phép một cường giả như ngươi tiến vào Thiên Mộ, chẳng nhẽ Cổ Tộc đã xảy ra cơ sự rồi ?”.

Kẻ sống trong Thiên Mộ mang tiếng là thực lực giữ nguyên nhưng đây căn bản chỉ là trò đùa, người ở trong Thiên Mộ vốn đã không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài lập tức biến mất khỏi thế gian chưa kể cho dù đây có thể coi như sống tiếp một thế nhưng đã không còn thân thể chỉ là một dạng khác của năng lượng thể, những kẻ thế này thua khi còn sống rất xa, ít nhất Tiêu Huyền hiện nay không có tư cách làm Vô Song phải sợ.

Tiêu Huyền nói như vậy bởi ông ta hiểu, ông ta hiểu với một kẻ như Vô Song thừa sức quét ngang Thiên Mộ thậm chí lấy hết toàn bộ năng lượng thể nơi đây từ đó chặt đứt luôn thiên đường tu luyện của vô số thế hệ thiên tài của Viễn Cổ Bát Tộc.

Thấy Tiêu Huyền nói như vậy bản thân Vô Song chỉ tiện lắc đầu, chính chủ cuối cùng đã hiện ra chỉ tiếc hiện nay thực lực của Vô Song lại bị giảm sút đáng kể bất quá không vì thế mà hắn tỏ ra lo ngại Tiêu Huyền, nụ cười thản nhiên xuất hiện trên khóe miệng.

“Tiêu Huyền tiền bối, không ngờ ta lại có cơ hội gặp mặt lại ngài lần thứ hai”.

Tiêu Huyền nhe đến đây liền nhíu nhíu hàng lông mày.

“Ngươi dĩ nhiên quen ta ?. Ta thì lại chưa từng gặp ngươi”.

Vô Song mỉm cười.

“Ta có dịp đi vào di tích Tiêu Tộc, có dịp nhìn thấy phần nào cuộc chiến năm đó, cũng có thể may mắn được tiến vào mộng cảnh của Bồ Đề Cổ Thụ một lần, được chiến đấu cùng Tiêu Huyền tiền bối một lần trong mộng cảnh”.

Tiêu Huyền liền sững người lại nhìn Vô Song sau đó thản nhiên bật cười.

“Không ngờ ngươi lại có thể tiến vào di tích của Tiêu Tộc, cũng không ngờ cây bồ đề năm đó dã lớn đến mức độ có thể cho người khác vào mộng cảnh rồi, không biết trong mộng cảnh đó ngươi có ấn tượng gì về ta ?”.

Vô Song trầm ngâm một chút để rồi rất nhanh đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.