Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 420: Chương 420: Thiếp có đẹp không ?.




Yêu Cung tổng bộ.

“Thải Lân tỷ, khí tức của tỷ lần này thật mạnh, quả thực đến muội cũng không nhận ra”.

Tử Nghiên một thân long bào ngồi ngay bên cạnh Thải Lân nàng mỉm cười lên tiếng.

Thải Lân cũng chậm rãi lắc đầu.

“Biến chuyển của ta chỉ sợ không sánh bằng muội rồi, từ một cô bé năm nào vậy mà thoắt cái đã là đại mỹ nữ, nếu không phải khí tức của muội vẫn giữ nguyên thì ta còn không nhận ra”.

Thải Lân thực sự xuất quan rồi, trên cơ thể nàng phủ lấy một bộ áo giáp màu tím, khí tức trên người nàng thậm chí còn mạnh hơn cả Tử Nghiên một bậc.

Nếu Tử Nghiên lúc này đã là ngữ tinh đấu thánh cường giả thì Thải Lân thậm chí là lục tinh đấu thánh, tất nhiên sức mạnh như thế này cũng không phải là quá bất ngờ, trong nguyên tác Thải Lân sau khi xuất quan liền đánh cho Hoàng Thiên một trận thừa sống thiếu chết, trong nguyên tác khi nàng xuất quan cũng đã là ngũ tinh đấu thánh còn hiện nay nàng nhận được thêm một phần tinh huyết của Hoàng Tuyền Yêu Thánh dẫn đến thực lực mạnh hơn nguyên bản một chút cũng không có gì là lạ,

Thải Lân cùng Tử Nghiên nói chuyện rất nhiều đồng thời cũng rất vui vẻ, trong những nữ nhân của Vô Song thì Thải Lân là người gần gũi nhất với Tử Nghiên, dù sao hai nàng đều là ma thú chưa kể ngay từ khi Tử Nghiên còn nhỏ yếu cũng đều là Thải Lân chăm lo.

Trong quãng thời gian vừa qua bản thân Thải Lân không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài chính vì vậy Tử Nghiên phải kể cho nàng rất nhiều việc dù sao tính riêng thân phận tại Yêu Cung này bản thân Tử Nghiên cũng không thể bằng Thải Lân, phải biết Thải Lân chính là Yêu Hậu của Yêu Cung, đây chính là địa vị của chính cung hoàng hậu.

Thải Lân cùng Tử Nghiên đang bàn bạc hướng đi của Yêu Cung cũng như cách sắp xếp của Yêu Cung đột nhiên cả hai người đứng bật dậy, ánh mắt không thể nào tin được nhìn vào nơi phương xa, ở đó là thân hình Tiểu Y Tiên, điều càng đáng để hai nữ nhân phải chú tâm chính là thân ảnh của sau lưng Tiểu Y Tiên, hắn chính là Vô Song.

Hai người thậm chí không cần bàn với nhau, cả hai bước ra một bước lập tức đã xuất hiện bên người TIểu Y Tiên, cả hai đêu dồn hết sự chú ý lên người Vô Song, trên người Vô Song hiện nay cũng không có quá nhiều vết thương phải biết hắn là Phượng Hoàng, tốc độ hồi phục vết thương của hắn phi thường đáng sợ có điều khí tức của Vô Song lại suy yếu đến mức gần như không thể nắm bắt được.

Thải Lân lúc này không ngờ trên trán hiện lên từng nét từng nét tộc văn mang theo hơi thở âm lãnh đến đáng sợ, trên người nàng cũng xuất hiện một luồng kinh thiên hàn khí, hàn khí của nàng đóng băng cả không gian xung quanh, khóe miệng Thải Lân từ từ cong lên “Là kẻ nào làm hắn thành ra thế này”.

TIểu Y Tiên bị khí lạnh của Thải Lân làm cho run lên có điều ánh mắt của nàng thủy chung không hề có một tia sợ hãi, nàng ngước mắt lên nhìn Thải Lân, đôi tay trắng càng giữ chặt Vô Song “Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện đó, cần đưa huynh ý vào bên trong nghỉ ngơi”

Tử Nghiên ở giữa hai người cũng lập tức gật đầu “Thải Lân tỷ, đưa huynh ý vào trong đi rồi Tiểu Y Tiên sẽ kể lại sau được không”.

…………….

Tiếp theo là một khoảng thời gian phi thường phi thường nặng nề, cả Thải Lân cùng Tử Nghiên đều chăm chú nghe Tiểu Y Tiên kể sự việc xảy ra, nói thẳng ra điều Tiểu Y Tiên biết được không nhiều bởi phần lớn thời gian nàng đều ở trong Hoàng Kim Chuông chỉ là Tiểu Y Tiên trong khoảng thời gian này là người ở gần Vô Song nhất, nàng là người đi theo Vô Song nhiều nhất.

TIểu Y Tiên lúc này thậm chí hai mắt ướt đẫm “Thải Lân tỷ, muội sợ lắm, lần trước huynh ý đã ngã gục một lần rồi, từ ngày con mắt màu bạc kia hiện thân muội chưa bao giờ hết lo lắng, lần đi đến Hoa Tông huynh ý yếu đến nỗi muốn đứng lên cũng không được nhưng huynh ấy nói không sao còn trấn an muội vậy mà lúc này”.

Tiểu Y Tiên òa khóc, nàng lao vào người Thải Lân sau đó khóc thút thít, trong ba nữ nhân của Vô Song thì Thải Lân chính là đại tỷ, là người có tư cách làm chỗ dựa cho chúng nữ nhân nhất, nàng tuổi tác là lớn nhất, nàng trải đời cũng là nhiều nhất.

Vừa khóc Tiểu Y Tiên càng mếu máo “Thải Lân tỷ huynh ấy huynh ấy chỉ sợ không ổn rồi, muội sợ lắm, chưa bao giờ muội thấy huynh ấy yếu đến vậy hơn nữa hơn nữa ….”.

Toàn thân Thải Lân lúc này run lên, ánh mắt nàng càng ngày càng nhíu chặt lại “Nói đi, hơn nữa huynh ấy làm sao”.

Đến cả Tử Nghiên hiện nay cũng lựa chọn im lặng không nói, ánh mắt của nàng cũng cau chặt lại, trong lòng nàng xuất hiện một luồng sợ hãi vô danh.

Tiểu Y Tiên khó khăn nói từng chữ “Muội sợ huynh ấy mù mất rồi, muội sợ cả đời huynh ấy không thể thấy ánh sáng lần thứ hai nữa rồi”.

Một câu nói tiếp tục làm căn phòng trở nên tĩnh lặng vô cùng.

Một câu nói làm đến cả Tử Nghiên hay cười nhất cũng không thể nào nói được một câu nào.

Trong lúc này chỉ có Thải Lân đứng bật dậy, ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng cùng nghiêm túc hơn bao giờ hết, nàng không phải là bình hoa, nam nhân của nàng có việc thì để nàng đến gánh.

Hắn vì nàng có thể gánh cả bầu trời còn nàng bản thân tuy không bằng hắn nhưng cũng nguyện giữ cơ nghiệp này giúp hắn.

Thải Lân đứng dậy làm cả Tiểu Y Tiên cùng Tử Nghiên dõi mắt nhìn theo, chính sự quyết đoán cùng tự tin này cảu nàng khiến cả hai nữ nhân cùng động dùng, cùng nhìn về phía Thải Lân như ngọn hải đăng giữa biển.

“Tử Nghiên, muội cùng hai vị trưởng lão trong tộc lập tức đến Dược Tộc mời Thần Nông tiền bối xuất sơn một lần, tình trạng cảu Vô Song chỉ có một mình tiền bối có thể trị được, nếu tiền bối không thể thì thiên hạ này quả thực cũng không còn ai nữa”.

Tử Nghiên nghe vậy lập tức đứng lên sau đó cúi đầu “Vâng thưa tỷ tỷ”.

Thải Lân tiếp tục nhìn về phía Tiểu Y Tiên sau đó bàn tay đặt nhẹ lên bờ vai của nàng “Muội là y sư duy nhất trong số chúng ta, giúp ta chăm sóc hắn được không ?”.

Tiểu Y Tiên lập tức mím môi gật đầu “Muội làm được”.

Tiếp theo Thải Lân bước ra khỏi căn phòng này, trong lòng Thải Lân hiện cực kỳ biến động, một lần nữa nàng lại cảm nhận được một tia bất lực trên người mình, cứ ngỡ như sau khi bế quan đi ra, cứ ngỡ như nàng có thể vì hắn gánh vác một nauwr giang sơn này nhưng hóa ra không phải, nàng một lần nữa chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, chỉ có thể im lặng mà đứng, nhỏ bé cùng bất lực. Nàng khẽ ngoái cổ lại nhìn về phía căn phòng Vô Song đang nằm rồi mím môi đi thẳng về phía trước, Thải Lân biến nàng chỉ có thể trợ giúp Vô Song một việc, duy nhất một việc.

Địa vị Yêu Hậu không phải chỉ là đặt ra cho vui, địa vị này của Thải Lân chính là minh chứng rõ nhất cho năng lực của nàng, Vô Song tin tưởng nếu một ngày hắn không thể bảo vệ được Yêu Cung thì Thải Lân sẽ là người có thể giúp hắn bảo vệ toàn bộ nơi này, nàng là nữ nhân của hắn cũng là nữ nhân tài năng nhất thiên hạ này.

Thải Lân biết mình không thể nào giúp gì dược cho Vô Song nếu ở bên cạnh hắn lúc này chính vì vậy Thải Lân tiến thẳng về nghị sự điện, về nơi ban bố toàn bộ mệnh lệnh của Yêu Cung.

Mệnh lệnh đầu tiên của Thải Lân khi ở trên ngôi vị này chính là loan tin, loan tin Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị diệt ra toàn bộ thiên hạ, việc thứ hai chính là một lần nữa chuẩn bị tổ kiến lại quân đội của Yêu Cung cho một cuộc chinh phạt mới.

Thải Lân biết trong thiên hạ này chỉ có Hồn Tộc cùng Cổ Tộc có tư cách uy hiếp đến Yêu Cung, tình trạng của Vô Song như thế này tuyệt đối là một đòn chí mạng đánh vào Yêu Cung, nàng tuyệt đối không thể để Yêu Cung do Vô Song cùng nàng bỏ bao tâm huyết xây dựng đổ vỡ, chính vì vậy nàng càng không được để Cổ Tộc cùng Hồn Tộc được phép nghỉ xả hơi, nàng phải là người khiến hai con quái vật này cắn xé lẫn nhau, nàng nhất định phải bắt Cổ Tộc làm ra hành động.

Ngồi trên chiếc bàn lớn, trong tay Thải Lân không biết từ bao giờ xuất hiện một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc, đây chính là mảnh của Tiêu Gia năm đó, trên khuôn mặt của nàng hiện lên một nụ cười nhạt.

“Phượng Hoàng trưởng lão”.

Thải Lân vừa dứt lời lập tức một thân ảnh già nua hiện ra, Phượng Hoàng cung kính cúi đầu trước Thải Lân “Phượng Hoàng có mặt”.

Nếu tính ra Phượng Hoàng là bà ngoại của Vô Song cũng là bà ngoại của Thải Lân chỉ có điều từ khi Vô Song bước vào ngôi vị yêu chủ này hắn chưa một lần chấp nhận thân phận của mình, trong cái gia tộc khổng lồ này chỉ có duy nhất Phượng Dĩnh là thân thích, là máu mủ của hắn mà thôi.

Nắm lấy một mảnh Đà Xá Cổ Đế, Thải Lân một cái bấm tay làm viên đá này bay thẳng đến chỗ Phượng Hoàng trưởng lão, khóe miệng nàng thủy chung vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt này.

“Phiền tiền bối thần không biết quỷ không hay đem thứ này đến Cổ Tộc, nếu ta không nhầm trong Trung Châu Tiềm Long Hội lần này có một cô bé được gọi là Cổ Huân Nhi, tiền bối hiểu ý ta chứ ?”.

Phượng Hoàng sống đến bây giờ nếu không hiểu được tâm ý của Thải Lân cũng thực sự là quá tốn cơm rồi, bà ta rất nhanh gật đầu cung kính “Yêu Hậu đại nhân yên tâm, thân già này nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình”.

Ngày hôm nay là ngày Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị diệt cũng là ngày mở ra chiến trường của các thiên tài hàng đầu Đấu Khí Dại Lục cũng là nước cờ cuối cùng của Vô Song chỉ là không biết Vô Song có đủ sức để đi đến nước cờ cuối cùng này không, hắn thủy chung vẫn cứ bất tỉnh nhân sự, hắn thủy chung vẫn không có tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.