Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 423: Chương 423: Trung Châu Tiềm Long Chiến (1)




Đuổi được Hồn Thiên Đế đi có thể coi là một chiến tích cực kỳ đáng tự hào có điều đối với Vô Song mà nói đây lại là thất bại, đây chính là biểu hiện của sự yếu nhược, chỉ có không bằng đối phương mới phải để đối phương rời đi như vậy, lần này Hồn Thiên Đế rời đi tuy có thể giải quyết áp lực cho Yêu Cung nhưng lại đẩy Yêu Cung vào một áp lực khác.

Hồn Thiên Đế từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ coi Yêu Cung vào mắt, từ khi Yêu Cung bắt đầu hình thành ở Tây Bắc Đại Lục cho đến khi thống nhất toàn bộ khu vực Tây Bắc rộng lớn, chỉ là lúc này Hồn Thiên Đế thực sự coi Yêu Cung là một đối thủ thực sự, một kẻ địch đủ để đặt lên cán cân quyền lực sánh ngang với Cổ Tộc.

Cho dù trong ba thế lực này thì Yêu Cung là yếu nhất nhưng không có nghĩa là bất cứ thế lực nào trong hai thế lực Hồn Tộc cùng Cổ Tộc muốn tấn công Yêu Cung, chỉ cần cuộc chiến nổ ra thì Hồn Tộc cùng Cổ Tộc một trong hai thế lực này chắc chắn nguyên khí đại thương.

Việc Yêu Cung lên sàn sớm như thế này cũng không phải là điều Vô Song muốn, hắn theo chủ nghĩa thích thần bí hơn là xuất hiện ngoài ánh sáng, một khi chuyển mình từ bóng tối ra ngoài ánh sáng thì nhất định phải mang theo tư thái tuyệt cường hiện thân, chỉ là lúc này cũng không phải là thời gian thích hợp để hắn suy nghĩ đến những việc đó bởi một đôi tay ấm áp ôm chặt lấy hắn, bộ ngực mềm mại của nàng dính sát vào lưng hắn.

Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của nàng đang nhè nhẹ run lên.

Vô Song mỉm cười sau đó khẽ lắc đầu “Tản đi đi”.

Câu nói này đương nhiên là nói với cường giả tại Yêu Cung tổng bộ hiện nay, rất nhanh những người ở đây lập tức hiểu ra liền lập tức mất dạng.

Vô Song xoay người lại, một tay ôm lấy Thải Lân, một tay ngươi đưa ra bởi ở nơi phương xa một thân ảnh khác cũng nhào vào lòng hắn, Tiểu Y Tiên lúc này đôi mắt lại một lần nữa ướt ướt.

..............

Thời gian hiện tại của Vô Song cũng không phải quá dư dả, hắn không thể ở bên hai nàng được thêm bao lâu, tiếp theo Vô Song đến gặp sư phụ của mình, Thần Nông Lão Nhân.

Khoảng thời gian qua hắn cũng không thể đến thăm được sư phụ, sư phụ ông ta ở bên trong Dược Tộc cách Bắc Vực của hắn quá xa xôi, lúc trước Vô Song còn không đủ thực lực đảm bảo an toàn đi từ Bắc Vực đến Trung Châu, chưa kể còn một cái Thiên Xà Phủ luôn nhìn chằm chằm vào Yêu Cung.

Sau khi bản thể của hắn trở lại Đấu Khí Đại Lục tính ra cũng đã được một năm, trong một năm này Vô Song còn chưa một lần được nghỉ ngơi thực sự, trong khoảng thời gian này hắn quá bận, muốn đến gặp sư phụ một lần cũng là lực bất tòng tâm.

Thần Nông Lão Nhân như đang đợi hắn, một nụ cười hiền hòa xuất hiện trên khuôn mặt già nua cổ lão “Ngươi thấy trong người như thế nào ?”.

Vô Song nhẹ gật đầu “Lão sư, lần này ta không sao”.

“Thế còn đôi mắt của ngươi ?”. Thần Nông Lão Nhân quả thực lo lắng cho đôi mắt của Vô Song vô cùng.

Vô Song lần này im lặng một chút, chính hắn cũng không biết đôi mắt của mình cuối cùng bị sao, từ ngày con mắt thứ ba xuất hiện hắn đã gặp những việc cả đời chưa bao giờ nghĩ đến, hắn đã nhìn thấy những thứ vốn không thuộc về hắn.

“Sư phụ đôi mắt này chỉ sợ không mở ra được nữa, con cũng không biết lý do tại sao có điều người cũng không cần quá lo lắng, việc này con vẫn kiểm soát được”>

Thân Nông Lão Nhân thân hình run lên, ông thực sự không đành lòng nhìn đứa đệ tử này bị mù chỉ là ông có thể làm gì.

Hai thầy trò chỉ có thể im lặng nhìn nhau, con mắt thứ ba của Vô Song không thể giúp hắn nhìn thấy, con mắt này vốn không phải để Vô Song nhìn thấy những thứ trước mắt, đôi mắt này mang theo một khả năng bá đạo hơn nhiều một đôi mắt giúp Vô Song nhìn thấy luân hồi.

Hiện giờ bản thân Vô Song hắn chưa thể đào móc hết tiềm năng của nó nhưng Vô Song lại phảng phất như nhìn thấy gì đó, mỗi lần thả hồn theo con mắt thứ ba là một lần linh hồn lực lượng của Vô Song suy kiệt nhưng cũng là một lần nữa linh hồn của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, thứ này giống như sự toàn vẹn vậy, lúc trước Vô Song không nhận ra nhưng kể từ khi lần đầu tiên sở hữu con mắt thứ ba này hắn liền cảm nhận được bên trong linh hồn của hắn không đầy đủ.

Điều này khiến Vô Song cảm thấy phi thường khó tin cũng phi thường không thoải mái chỉ là hắn cũng không thể làm gì, hắn muốn tìm được sự toàn vẹn cũng chỉ có thể nhờ con mắt này mà thôi, hắn muốn biến mình thành một hình tròn chứ không phải bị khuyết một góc.

Hình tròn chính là đại diện cho sự toàn vẹn, sự hoàn hảo, hình tròn đại diện cho luân hồi.

Không có đôi mắt thứ có thể giúp Vô Song nhìn thấy chỉ là linh hồn lực có điều linh hồn lực khiến toàn bộ thế giới này của Vô Song chỉ tồn tại hai màu trắng và đen.

Vô Song cũng không muốn nói quá nhiều về đôi mắt của mình với Thần Nông Lão Nhân, hắn liền ngồi xuống với sư phụ sau đó cầm một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc đưa về phía ông ta.

Thần Nông Lão Nhân có quan hệ rất sâu cùng Dược Tộc bên trong Viễn Cổ Bát Tộc hơn nữa nói về Đà Xá Cổ Đế Ngọc cũng không phải là việc gì quá khó để biết, đến cả Dược Trần còn nắm được chút về truyền thuyết khối ngọc này thì sao Thần Nông Lão Nhân có thể không biết.

“Vô Song, sao ngươi lại đưa ta thứ này ?”.

Vô Song mỉm cười “Sư phụ, ta biết người cùng Dược Tộc có quan hệ rất lớn, người tuyệt đối không mong Dược Tộc gặp vấn đề gì, đây cũng là lý do tại sao sự kiện Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị diệt mà Dược Tộc thì không làm sao”.

“Con có thể thú nhận với người, Linh Tộc cùng Thạch Tộc biến mất trên thế gian chính là sản phẩm của con cùng Hồn Thiên Đế gây ra, toàn bộ đều là vì Đà Xá Cổ Đế Ngọc, toàn bộ đều là chuẩn bị cho cảnh giới đấu đế, đáng lẽ trong lần xuất quân lần đó còn có thểm cả Dược Tộc, chính đệ tử lầ người nhận tấn công Dược Tộc”

Quả thực không phải không có lý do mà Vô Song lại chọn Dược Tộc hơn nữa chỉ đơn phương tiến vào cùng Tiểu Y Tiên, hắn thừa biết hắn cùng TIểu Y Tiên có thể bại Dược Tộc nhưng tuyệt đối không thể diệt, hắn muốn đến Dược Tộc không phải để dùng vũ lực, đây là lý do lớn nhất mà Vô Song phải đi tìm Hắc Minh Đỉnh nhưng hôm nay có Thân Nông Lão Nhân ở đây thì Vô Song không ngại nhờ sư phụ của mình thêm một lần.

Thần Nông Lão Nhân đôi mắt già nua cau lại, khác với những người khác chỉ coi thiên hạ này là của Cổ Tộc cùng Hồn Tộc thì ông ta biết đệ tử của mình cũng có tư cách đứng trung vũ đài với hai thế lực kia, trong mắt ông kể cả không ở gần Vô Song thì Thần Nông Lão Nhân luôn tin tưởng thực lực của đứa học trò này chỉ là Thần Nông hiện nay cũng không đoán được rốt cuộc Vô Song muốn gì.

Qua linh hồn lực Vô Song có thể nhìn ra sư phụ của mình đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, Vô Song liền nhẹ nhàng lắc đầu “Sư phụ, Đà Xá Cổ Đế Ngọc không phải là vật mà Dược Tộc có thể giữ, viên ngọc này vốn không phải Dược Tộc có thể tranh, đây chính là nguyên nhân lớn nhất làm Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị diệt”.

“Đừng nói là Dược Tộc mà kể cả Viêm Tộc cùng Lôi Tộc cũng không có tư cách giữ ngọc, bọn họ đã bị loại khỏi cuộc chơi này lâu rồi, thiên hạ này vốn không có phần của bọn họ. Viêm Tộc cùng Lôi Tộc con có thể không quan tâm nhưng Dược Tộc thì lại khác, không biết sư phụ có thể làm thuyết khách cho con được không, sư phụ có thể hỏi Dược Tộc tộc trưởng cuối cùng là ông ta cần mạng hay cần danh dự”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.