Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 422: Chương 422: Thiên Hạ Chia Ba.




Một chữ ‘Cút’ mà Vô Song nói ra không phải dành cho Hồn Thiên Đế, âm thanh này cũng không phải Vô Song có khả năng tạo ra, khí thế của một chữ này rõ ràng không phải của Vô Song.

Sát khí tận trời, bá đạo tuyệt luân, một âm thanh làm Hồn Thiên Đế thổ huyết tại chỗ, khí thế tan nát lùi lại ba bước, ánh mắt đầy kinh hoàng.

Trong giấc mộng của Vô Song, trong cuộc phiêu lưu đến miền kí ức không tên, đây chính là âm thanh của Vân Vũ Vô Song khi đó.

Năm 30 tuổi Vân Vũ Vô Song thân là Vô Song hầu, năm đó là lần đầu tiên hắn thất bại, nước mất nhà tan, nước không còn là nước, nhà không còn là nhà, đó là khi Vân Vũ Vô Song lần đầu tiên đặt một chân vào quỷ môn quan, đó là khi lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tử vong.

Phàm nhân khi chết liền nhập luân hồi, không cần biết là chủng tộc nào chỉ cần không bước vào con đường tu tiên, chỉ cần không phải cường giả bước thứ hai thì đều chịu quản lý của luân hồi tức là khi chết bắt buộc phải nhập địa ngục.

Vân Vũ Vô Song năm đó còn vô cùng nhỏ yếu nhưng hắn đã có thể nhìn thấy những thân ảnh mờ mờ ảo ảo đến đón hắn về địa ngục chỉ là hắn có thể một lần nữa vượt qua chính bản thân mình, một lần nữa cố gắng lê bước mà đi, cố gắng sống tiếp mà thôi.

Thân ảnh mà hắn thấy năm đó chính là của Đầu Trâu – Mặt Ngựa.

Nơi này là Hạ Tam Thiên, ở Hạ Tam Thiên không một ai có tư cách nhìn thấy Đầu Trâu – Mặt Ngựa.

Truyền thuyết đây là hai cai ngục của địa ngục, là người tiếp dẫn linh hồn từ dương gian về âm gian, có người nói Đầu Trâu – Mặt Ngựa là sản phẩm của hư cấu, là sản phẩm của truyền thuyết nhưng cũng có người tin tưởng thực sự bọn họ tồn tại.

Hạ Tam Thiên phi thường nhỏ yếu, cường giả mạnh nhất nơi đây cũng không có tư cách tiếp xúc với những sự việc trên thế giới này nhưng bọn họ nếu đã dám bước chân vào con đường tu tiên đều phải biết luân hồi tồn tại, đều phải biết địa ngục là có thật, Đầu Trâu – Mặt Ngựa cũng là có thật nhưng không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể biết cảnh giới của bọn chúng.

Hôm nay Vân Vũ Vô Song hắn 40 tuổi, hắn lại một lần nữa nhìn thấy Đầu Trâu – Mặt Ngựa trong truyền thuyết, lần này hắn nhìn rất rõ, rõ hơn 10 năm về trước rất nhiều chỉ là lần này bọn chúng không đến đón hắn đi, lần này bọn chúng mang Tố Ngôn đi.

Một âm thanh gào thét từ tận tâm can của nam tử, một âm thanh mang theo kinh người sát khí, tuyệt kiếm đạo của hắn tiếp tục lại vẽ lên một ánh kiếm hướng thảng về phía hai thân ảnh hư vô mờ mịt kia.

Một kiếm này tuyệt cường, một kiếm này chém đứt đôi tòa thành phồn hoa hắn đang sống, một kiếm này khiến một vị Hóa Thần lão tổ khác cách đó không xa sợ mất mật lập tức quay đầu bỏ chạy, một kiếm này đã đạt đến cực hạn của Vân Vũ Vô Song, toàn lực một kiếm.

Đáng tiếc kiếm này xuyên qua Đầu Trâu – Mặt Ngựa, một kiếm dĩ nhiên không có chút sát thương nào.

Đầu Trâu – Mặt Ngựa chắc chắn không chỉ có hai người, đây có thể coi là đội sứ giả âm binh đông đảo nhất thiên hạ này, Đầu Trâu phụ trách bắt giữ linh hồn còn Mặt Ngựa phụ trách tiếp dẫn linh hồn, đây chính là công việc của chúng, có thể nói thẳng ra đây là hai hướng dẫn viên du lịch, dẫn con người từ dương gian đến địa phủ một chuyến.

Không biết là trùng hợp hay là thiên ý trêu người, hai vị sứ giả địa ngục lần này không ngờ lại chính là hai kẻ mười năm trước Vân Vũ Vô Song nhìn thấy.

Cả hai quay đầu lại nhìn nhau, một kiếm kia không chém được bọn chúng nhưng một kiếm kia lại làm chúng hoảng sợ.

10 năm trước Vân Vũ Vô Song không nhìn ra Đầu Trâu – Mặt Ngựa nhưng 10 năm sau thì hắn có thể nhưng hắn vẫn không tài nào đủ sức mạnh ngăn cản hai kẻ này bắt giữ linh hồn của Tố Ngôn mang đi.

Đầu Trâu rất nhanh đưa tay ra, bàn tay hắn nhẹ một hấp sau đó ung dung nhếch miệng, đây chính là rút hồn của Đầu Trâu chỉ là Vân Vũ Vô Song không ngăn được, hắn cũng không cảm nhận nổi linh hồn của Tố Ngôn rút cục có bị rút ra hay không, hắn hoàn toàn không có chút cảm nhận nào.

Đầu Trâu là dân chuyên nghiệp bậc nào ?, công việc này hắn làm đến nhàm rồi, làm nhiều như ăn cơm uống nước sao Vô Song có thể nhìn thấy, áo Vô Song có thể cảm nhận bất cứ thứ gì ?.

Đầu Trâu sau khi rút hồn đến lượt Mặt Ngựa lấy ra sinh tử sổ, hắn rất nhanh tìm thấy vị trí tên của Tố Ngôn sau đó gạch chân chỉ là đột nhiên Mặt Ngựa toàn thân run lên, đến cả cánh tay của nó cũng run rẩy, ánh mắt như có như không đảo qua thân thể Tố Ngôn đã chết sau đó chậm rãi ghép Sinh Tử Sổ lại.

Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa trước khi đi liếc sâu Vô Song một lần, cả hai người này còn chưa quên được kẻ có thể thí tiên ngày đó, 10 năm trước trúc cơ kỳ đã là tồn tại cực hạn mà Vân Vũ Vô Song có thể đụng tới nhưng 10 năm sau hắn dĩ nhiên dám chém Hóa Thần, đây tuyệt đối là chiến tích làm hai vị quan binh này phải chú tâm.

Hóa Thần trong mắt hai kẻ này chẳng là cái đinh gì cả nhưng tốc độ tiến bộ của Vô Song thì khác, đáng tiếc hắn chỉ là phàm nhân, đáng tiếc phàm nhân có cố gắng thế nào cũng chỉ như vậy, phàm nhân càng về sau sẽ càng yếu đi, phàm nhân không chống lại được tuổi tác.

Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa rất nhanh biến mất giữa thiên địa này để lại một Vân Vũ Vô Song cả người run lên ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt của Tố Ngôn, hắn thực sự nợ nàng quá nhiều.

Đau đớn, bất lực, đắng chát những cảm xúc tràn ngập trong lòng hắn, hắn quả thực ngu không ai bằng, hắn quả thực rác rưởi không ai bằng.

Đến cả nụ cười cuối cùng của nàng hắn cũng không được nhìn thấy, hắn vậy mà còn nói dôi nàng, hắn nói nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, cô gái ngốc này vậy mà cũng tin lời hắn, vậy mà cũng ngọt ngào mỉm cười.

Đầu Trâu – Mặt Ngựa không biết, Vân Vũ Vô Song cũng không biết, ngay cả Vô Song đang quan sát tất cả cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.