Vô Song cùng Tiểu Y Tiên bước vào cổ điện, Thôn Thiên thì ở trên vai của hắn, ánh mắt Thôn Thiên nhìn vào bên trong đầy cảnh giác dù sao nơi đây cũng từng suýt nữa khiến bản thân hắn phải bỏ mạng, cuộc chiến năm đó tính về độ thảm thiết tuyệt đối kinh người.
Trái với dự đoán cảu Vô Song khi bên trong tổ điện này lại không được như hắn tưởng tượng, ngay chính giữa tổ điện có một cây bồ đề khổng lồ, xung quanh cây bồ đề tất cả đều là xương trắng, điều đáng nói nhất là ngay bên trong cây bồ đề là một thân ảnh chẳng rõ còn sống hay đã chết, kẻ này còn kinh khủng hơn cả Thôn Thiên, một nửa thân ảnh của hắn là người nhưng một nửa cơ thể còn lại thì bị một màu đen thần bí bao trùm.
Vô Song vừa nhìn thân ảnh này liền khẽ liếc Thôn Thiên “Đây có phải là Đường Hỏa – Phần Viêm Lão Tổ không ?”.
Thôn Thiên thậm chí không cần suy nghĩ cũng gật đầu “Chính là hắn có điều chỉ sợ chủ nhân phải cẩn thận rồi, kẻ này một thân ba hồn, kẻ này sống còn dặc biệt hơn cả ta”.
Vô Song nghe đến đây liền nhíu mày “Một thân ba hồn ?, trên người hắn chẳng nhẽ có ba linh hồn cùng phụ lên ?”.
Thôn Thiên thản nhiên gật đầu “Bản thân tên chết tiệt này năm đó cũng là tồn tại kinh khủng vô cùng, nếu là người khác quả thật đã xanh cỏ rồi, hồn đầu tiên đương nhiên là hồn của hắn, hồn thứ hai là Hư Vô Thôn Viêm còn hồn thứ ba là của Bồ Đề Cổ Thụ”.
Vô Song nghe vậy lập tức biến sắc “Hư Vô Thôn Viêm ?, Bồ Đề Tổ Thụ ?, rốt cuộc là sao ?”.
Thôn Thiên chậm rãi lên tiếng “Năm đó thuộc hạ cùng bản thể của Hư Vô Thôn Viêm đương nhiên là nhận đánh chết Đường Hỏa chỉ là kẻ này quá mạnh cộng thêm tổ tiên Tiêu Gia hiện thân thì cuộc chiến đó căn bản chúng ta đã thất bại nhưng không ngờ bên trong Tiêu Tộc lại có nội gián, Hồn Thiên Đế không ngờ lại có đủ khả năng nhét một con cờ vào Tiêu Tộc, đương nhiên cũng có thể không phải là Hồn Thiên Đế mà là kẻ khác, năm đó chính Hư Vô Thôn Viêm cũng ngạc nhiên vô cùng”.
“Kẻ này chính là người có công lớn nhất phá hủy trục dọc của trận pháp khiến vị tổ tiên Tiêu Gia kia bị tiêu diệt, tất nhiên lão phu cũng bị liên lụy theo, không ngờ trước khi con quái vật đó biến nhất lại mạnh mẽ tặng lão phu một cây trường thương”.
“Lúc đó bản thân Đường Hỏa cũng chẳng còn bao nhiêu thực lực nhưng hắn ta dù gì cũng là cửu tinh đấu thánh cường giả, hắn muốn đi tuyệt đối không có ai cản được vậy mà vẫn quyết định ở lại cùng sống cùng chết với Tiêu Tộc, đám người Tiêu Tộc vì bảo vệ cho tộc nhân rời khỏi tộc cũng không tiếc sử dụng Phong Thiên Cấm Trận phong ấn toàn bộ mảnh thế giới này vào từ đó cũng hoàn toàn biến nơi này thành Tử Địa”.
“Về phần Hư Vô Thôn Viêm bản thân nó chịu hy sinh rất lớn để tạo ra ám chú trên người Đường Hỏa, nói đúng hơn là Hu Vô Thôn Viêm để lại một đóa Tử Hỏa trên người người Đường Hỏa sau đó lập tức thoát chạy khỏi Phong Thiên Cấm Trận. Với đám Tử Hỏa đó của Hư Vô Thôn Viêm đương nhiêm làm Đường Hỏa khốn khổ vô cùng nhưng không phải là không thể tiêu diệt đoàn Tử Hỏa đó nhưng điều kiện trước hết là xung quanh không có kẻ địch”.
“Hai cửu tinh đấu thánh, bốn bát tinh đấu thánh, bảy thất tinh đấu thánh cùng hơn hai mươi cường giả đấu thánh các cấp khác, vô số đấu tôn phía sau bọn họ không thể nào thoát ra được khỏi Phong Thiên Cấm Trận khiến một cuộc chiến kinh thiên động địa diễn ra, cuối cùng Đướng Hỏa vẫn là người thắng cuối cùng, toàn bộ địch nhân chết hết có điều Tử Hỏa của Hư Vô Thôn Viêm lại làm khổ hắn, trận chiến đó thuộc hạ cùng Đường Hỏa có thể coi là hai người cuối cùng còn sống”.
“Đường Hỏa tiếp theo đi vào giấc ngủ dài, bản thân hắn không đủ sức tự động tỉnh lại đồng thời xung quanh nơi đây cũng không có đấu khí cho Đường Hỏa kịp bình phục thân thể, hắn lập tức cứ như vậy ngã xuống, không chết nhưng không cũng không sống”.
“Việc tiếp theo có lẽ cũng không khó đoán,. Trong Tiêu Tộc có một cây Bồ Đề thần thụ, nghe nói là chính Tiêu Huyền mang về, cây Bồ Đề này lúc trước chưa hề lớn nhưng có lẽ qua vài trăm năm hấp thụ máu huyết của vô số cường giả trong cuộc chiến diệt Tiêu gia năm đó mới khiến nó tiến hóa, sau khi tiến hóa Bồ Để đương nhiên muốn tìm một thế thân, nó muốn thành một cây thụ yêu tu luyện thành người, kết quả thì như chủ nhân thấy đấy, đương nhiên chỉ là do thuộc hạ dùng mắt phán đoán thôi”.
Đúng lúc này Phần Viêm Lão Tổ như cảm nhận được gì đó, ánh mắt ông ta mở trừng trừng ra nhìn Vô Song cùng Tiểu Y Tiên có điều lúc này không ai biết rốt cuộc trên người Phần Viêm Lão Tổ là hồn nào trong tam hồn.
Có thể Vô Song không biết hắn rất may mắn, trong thiên hạ này cho dù là Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên đều nghĩ chắc chắn Tiêu Giới đã bị diệt, bọn họ chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của Tiêu Giới, Phong Thiên Cấm Trận của Tiêu Gia năm đó căn bản đã đóng mọi cổng tiến vào Tiêu Giới nhưng không ai ngờ được vẫn còn một cổng nữa, đây chính là cổng của Phần Viêm Cốc.
Tiêu Huyền năm đó chỉ tin một mình Phần Viêm Lão Tổ, chỉ coi một mình Phần Viêm Lão Tổ là tri kỉ vì vậy Phần Viêm Cốc là nơi duy nhất trong thiên hạ có cửa liên thông tiến vào Tiêu Giới, trong cuộc chiến năm đó Phong Thiên Cấm Trận đóng tất cả các cửa chỉ có cửa duy nhất thông với Phần Viêm Cốc là còn mở ra, bọn họ có thể chết cùng dịch nhân nhưng lại không nguyện nhìn Phần Viêm Lão Tổ chết, không nguyện nhìn Phần Viêm Lão Tổ chết vì mình mà thôi.