Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 386: Chương 386: Vận Mệnh Xoay Chuyển (2).




Bản thân Tiêu Viêm bị không gian phong bạo làm cho trọng thương nhưng Dược Trần cùng cả Thiên Hỏa Tôn Giả thì không, hai người này thì Dược Trần có thực lực rơi vào khoảng tứ tinh đấu tông còn Thiên Hỏa Tôn Giả khoảng bát tinh đấu tông, đương nhiên hai người này hiện tại kém hơn thời đỉnh cao của mình rất nhiều, rất nhiều.

Bản thân Tiêu Viêm cho dù có bị thương nhưng với hai linh hồn khác ở trong người hắn thì tuyệt đối có thể đảm bảo an toàn cho Tiêu Viêm, bảo vệ hắn cho đến khi hắn có thể di chuyển và đi lại như bình thường không phải là việc khó chỉ là Dược Trần cùng Thiên Hỏa Tôn Giả sao có thể ngờ được lại gặp một đấu thánh cường giả như Phượng Huyền đến mang Vô Song đi.

Phượng Huyền chỉ là bán thánh nhưng với cả Dược Trần cùng Thiên Hỏa Tôn Giả thì bán thánh cùng nhất tinh đấu thánh cũng chẳng khác gì nhau dù sao bọn họ cũng không tài nào đánh được đành chỉ biết yên lặng ẩn trong người Tiêu Viêm không dám chui ra.

Hiện nay khi Phượng Huyền nói muốn ghiết Tiêu Viêm khiến cả hai lão nhân tái mặt, không ai rõ tại sao nàng lại nổi sát khí với Tiêu Viêm nhưng nếu nàng thật sự ra tay cho dù cả hai lão nhân có cùng nhau ra tay cũng không cứu được mạng Tiêu Viêm về.

Tiêu Viêm không hổ là người xuyên việt cũng không hổ là một kẻ trải qua rất nhiều thăng trầm, nghe Phượng Huyền nói như vậy đương nhiên khiến Tiêu Viêm lo lắng nhưng hắn lại tuyệt đối không hoảng loạn, với thân thể hiện nay cùng thực lực của Phượng Huyền bản thân Tiêu Viêm muốn chạy cũng không nổi. Tiêu Viêm khẽ cắn răng “Không biết tiền bối có hiểu nhầm gì không, vãn bối tuyệt đói chưa từng gặp tiền bối bao giờ”.

Trong mắt Tiêu Viêm cũng có một tia an tâm, ít nhất Phượng Huyền không có ra tay giết hắn ngay lập tức, vẫn cho Tiêu Viêm cơ hội lên tiếng hơn nữa nếu muốn giết Tiêu Viêm bản thân nàng ta cũng không cần phải chờ đợi cho Tiêu Viêm tỉnh lại, đợi lúc hắn còn bất tỉnh một chưởng đập chết không phải rảnh nợ hơn sao ?.

Phượng Huyền mỉm cười nhìn Tiêu Viêm bên dưới, khóe miệng cong lên “Ồ, trong mắt ngươi không có sợ hãi chẳng nhẽ thực sự không sợ chết ?”.

Tiêm Viêm chậm rãi lắc đầu “Vãn bối thực sự rất sợ chết nhưng có chết mong tiền bối cũng có thể nói rõ nguyên do không hơn nữa nếu muốn giết Tiêu Viêm thì tiền bối đã có vô số cách ra tay rồi không cần phải đợi đến lúc Tiêu Viêm tỉnh lại”.

Phượng Huyền nghe đến đây mới khẽ ngồi xuống, nàng đến gần Tiêu Viêm đến mức bản thân Tiêu Viêm có thể cảm nhận mùi hương khí trên cơ thể nàng, bộ ngực sửa thậm chí đã rất gần rất gần mặt Tiêu Viêm.

“Thông minh, tiểu tử ngươi còn không ngu lắm ít nhất cũng đáng để ta đầu tư”.

Nói xong Phượng Huyề lại đứng lên, trong tay nàng không ngờ chính là trữ vật giới chỉ của Tiêu Viêm, ánh mắt Phượng Huyền hiện ra một tia nộ khí “Nhìn khuôn mặt người có lẽ chỉ trên dưới 20 tuổi mà đã là đấu tông cường giả không thể không nói là thiên tài thậm chí ta lúc đầu nhìn thấy ngươi thực sự muốn kết một hồi thiện duyên chỉ là không ngờ trong trữ vật giới chỉ của ngươi lại có xác của tộc nhân ta thậm chí đến tinh huyết của Thiên Yêu Hoàng Tộc ngươi cũng dám tinh luyện ra, đúng là điếc không sợ súng mà, theo ngươi với tư cách là người của Thiên Yêu Hoàng Tộc ta có thể tha cho ngươi được không ?”.

Tiêu Viêm lúc này cũng không giữ được sự bình tĩnh nữa, ánh mắt hắn hiện lên một tia kĩnh hãi, cái thân thể yêu thú kia đương nhiên Tiêu Viêm mua ở trong Hắc Giác Vực thậm chí đến cả tinh huyết của nó bản thân Tiêu Viêm cũng đã nắm giữ chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ người của Thiên Yêu Hoàng Tộc lại đến tìm mình nhanh thê,s không ngờ vừa đi ra khỏi không gian phong bạo đã gặp một cường giả Thiên Yêu Hoàng Tộc đợi sẵn.

Quy định của Thiên Yêu Hoàng Tộc nổi tiếng khắp cả đại lục, sức mạnh cùng sự bá đạo của họ tuyệt đối khiến cả Trung Châu sợ hãi, Thiên Yêu Hoàng Tộc coi trọng nhất là huyết mạch, huyết mạch trong tộc sao có thể rơi vào tay kẻ bên ngoài, tất cả xác chết của Thiên Yêu Hoàng Tộc đều phải đưa vào Hoàng Mộ an táng, việc Tiêu Viêm chính làm đã đụng đến đại kị của Thiên Yêu Hoàngh Tộc, bản thân Tiêu Viêm chắc chắn phải chết.

Tiêu Viêm cố gắng hít một hơi khí lạnh vào lồng ngực nhưng sự đau đớn ngay bên trong xương ngực làm toàn thân hắn run lên, lúc này Tiêu Viêm yếu đến mức đến cả hít thở cũng tương đối khó khăn, hắn cố gắng hết sức dữ cho bản thân tỉnh táo, Tiêu Viêm chậm rãi lên tiếng “Tiền bối lúc trước vãn bối không hiểu rõ, không ngờ khối thân thể đó lại là của Thiên Yêu Hoàng Tộc, nếu tiền bối muốn thu hồi vật đó vãn bối tuyệt đối không có ý kiến nào”.

Phượng Huyền lần này bật cười nhìn Tiêu Viêm như nhìn kẻ ngốc vậy “Ngươi nghĩ trả lại là được, vậy chắc ngươi chưa biết cách hành sự của Thiên Yêu Hoàng Tộc rồi, Thiên Yêu Hoàng Tộc chúng ta giết người không cần lý do, ngươi chỉ cần đã đụng vào thân thể tộc nhân ta thì ngươi liền khinh nhờn Thiên Yêu Hoàng Tộc, tội này có muốn bỏ qua cho ngươi cũng không thể hơn nữa trong cơ thể ngươi có hai cái tàn hồn sao ngươi không gọi ra đây luôn, trước mặt ta hai cái tàn hồn đó tuyệt đối không đáng quan tâm”.

Tiêu Viêm cười khổ, ánh mắt đầy bấ đắc dĩ nhìn Phượng Huyền rồi nhè nhẹ cúi đầu “Không biết rốt cuộc vãn bối phải làm gì mới có thể được tiền bối bỏ qua việc này, ánh mắt của tiền bối không giống với nhất định phải giết vnax bối vậy là vãn bối còn cơ hội sống đúng không ?”.

Phượng Huyền cả người gnooif xuống một cái ghế trúc, bàn tay nhẹ cầm lấy tách trà rồi cũng chậm rãi nhấm nháp, mặt kệ Tiêu Viêm đang lo lắng cũng mặc kệ hai cái tàn hồn kia đang tập trung nhìn nàng, thời gian chậm rãi trôi qua...

5 phút đồng hồ sau Phượng Huyền mới khẽ đặt tách trà xuống, nàng hứng thú nhìn Tiêu Viêm “Hì hì thật ra ta cũng không phải loại người cổ hủ gì, mấy lão gì trong Thiên Yêu Hoàng Tộc quả thực có thể lấy mạng ngươi nhưng ta thì còn phải xem xét chỉ là không biết ngươi có đáng để ta tha mạng hay không thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.