Đấu Phá Thương Khung

Chương 1375: Chương 1375: Xưa đâu bằng nay!




 

Tiếng quát lạnh của Tiêu Viêm khiến cả vùng trời rung chuyển, mà khối hắc vụ tràn ngập bầu trời ở phía xa cũng xuất hiện dao động. 

Bất chợt, khối hắc vụ khuếch tán rộng ra, rồi từ trong đó có một đạo thân ảnh màu xanh chậm rãi đạp phá hư không bước ra, chỉ trong vài cái chớp mắt đã xuất hiện ở vị trí cách Tiêu Viêm chừng trăm trượng. 

“Ta lại tưởng ai, hóa ra là con chó hoang nhà ngươi! Không ngờ ngươi cũng đủ can đảm xuất hiện ở chỗ này. Nếu đã vậy thì ta cũng tiện tay bắt giữ ngươi mang về Hồn Điện.” 

Cửu Thiên Tôn giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm, gằn giọng nói. 

“Sợ rằng ngươi không bắt được gà mà còn đi mất nắm thóc thôi!” Tiêu Viêm mỉm cười trả lời 

Trước khi đi vào Thiên Mộ, nếu gặp phải Cửu Thiên Tôn thì Tiêu Viêm còn có chút phiền toái. Nhưng hiện tại, thực lực của hai người đều đã ngang nhau, nếu như giao thủ thì Tiêu Viêm nắm chắc mười phần có thể làm cho Cửu Thiên Tôn kia phải phơi thây ở nơi này. Hai bên có cùng cấp độ thì quả thật hắn chưa hề ngán tên nào cả. 

“Khẩu khí lớn nhỉ! Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, tưởng thực lực tăng lên một chút là có thể kiêu ngạo sao? Chỉ e rằng hôm nay ngươi không thể rời khỏi nơi này thôi!” 

Cửu Thiên Tôn gằn giọng quát nhưng vẫn chưa ra tay ngay lập tức, bởi lão cũng không phải tên ngốc. Lúc trước, một chưởng của Tiêu Viêm đã làm trọng thương Sư Thiên, cho nên xem xét đến tình huống hiện tại thì thực lực của Tiêu Viêm rõ ràng đã có bước tiến rất xa. Vì vậy với tâm tư cẩn mật nên hiển nhiên lão phải đề phòng những biến cố nhỏ nhất. 

“Vù…!” 

Sau tiếng rống lớn của Cửu Thiên Tôn thì màn hắc vụ sau lưng chợt xuất hiện dao động, lập tức có ba thân ảnh hiện ra đứng bên cạnh lão. Đôi mắt của họ lạnh lùng quét ngang qua Tiêu Viêm, miệng cười khẩy nói: 

“Hóa ra là tên tiểu tử này! Nghe nói thiệt hại của Hồn Điện chúng từ trước tới nay đều là do một tay hắn làm ra à?” 

“Cùng hợp tác bắt giữ hắn thôi! Nếu có thể tóm được hắn mang về thì chúng ta lập được công lớn rồi đấy. Ha ha!” 

Ở phía trên tường thành, đám người Thải Lân khi nhìn thấy bốn người này đột nhiên xuất hiện thì ai nấy đều biến sắc mặt, hiển nhiên họ đều nhận ra đám người mới tới là ai. 

Khuôn mặt Tiêu Viêm âm trầm, nhìn lướt qua ba lão giả áo đen. Rõ ràng bọn chúng đều là cường giả của Hồn Điện, thực lực đạt mức Bát tinh Đấu Tôn khá cường hãn, xem ra đây chính là bốn vị cường giả được nhắc đến trong tin tức tình báo. 

“Ha ha, đám Hồn Điện các ngươi rất vui vẻ khi làm mấy chuyện này nhỉ?” 

Ngay sau lời của ba lão già áo đen của Hồn Điện thì một tiếng cười sảng khoái vang lên sau lưng Tiêu Viêm, rồi sau đó có ba bóng người khác nhanh chóng xuất hiện sau lưng hắn, chính là Hồ thị tam lão. 

Hiện tại, sau khi Tiêu Viêm mang một đội hình khủng bố đến tiếp ứng thì tình hình bên phía Viêm Minh trên cơ bản đã hoàn toàn vững chắc, mấy cường giả của Sư Minh Tông ở trên tường thành cũng đã bị đẩy lùi, thêm vào đó khi họ nhìn thấy bên Viêm Minh đột nhiên xuất hiện ra mấy chục cường giả Đấu tôn thì nhuệ khí lúc ban đầu đã nguội lạnh đi rất nhiều, nhất thời không ai dám tiếp tục xung phong liều chết nữa, chính vì thế mà Hồ thị tam lão hoàn toàn rảnh tay, quay sang trợ giúp cho Tiêu Viêm. Ba người bọn họ ở Trung Châu cũng có được chút danh tiếng, đối với Hồn Điện cũng không quá sợ hãi, nên khi nói chuyện cũng không thèm khách khí. 

“Hồ thị tam lão? Không ngờ ba lão bất tử các ngươi cũng xuất hiện ở đây! Xem ra các ngươi quả thực đã sống quá lâu nên đầu óc bị hôn mê hết rồi đây mà…” 

Nhìn thấy Hồ thị tam lão, sắc mặt Cửu Thiên Tôn trở nên âm trầm hẳn. Theo như ý tứ trong giọng nói của lão thì hiển nhiên là lão cũng đã nghe qua danh tiếng ba người này. 

“Người khác sợ Hồn Điện các ngươi, còn bọn ta có cái đệt gì mà phải sợ. Trời đất này rộng lớn như thế, không lẽ Hồn Điện các ngươi tưởng rằng có thể một tay che trời hay sao?” 

Hồ lão đại bĩu môi, đối với lời uy hiếp của Cửu Thiên Tôn, hắn không thèm để tâm. 

“Thiếu các chủ, thằng già lắm chuyện này giao cho ngươi, còn ba người kia hãy để cho bọn ta! Như thế có được không?” 

Nghe thấy lời nói của Hồ lão đại, Tiêu Viêm mỉm cười gật gật đầu. Thực lực ba người bọn họ đều là Bát tinh Đấu Tôn, cho nên đối phó với ba cường giả ngang cấp có lẽ không vấn đề gì. 

“Ha ha ha, đã như vậy thì thử nhìn xem trong chúng ta ai là người giải quyết đối thủ trước nhá.” 

Hồ lão đại cười lớn, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng bạo phát, rồi thân hình như một tia chớp lao về phía một lão giả áo đen, lão nhị và lão tam ở đằng sau cũng gần như không cần hẹn mà hướng tới hai gã áo đen còn lại. 

“Hừ, các ngươi đã tự mang thân tới tận cửa thì bọn ông tiếp nhận thôi!” 

Nhìn thấy thế công mãnh liệt của Hồ thị tam lão, ba lão già áo đen chỉ mỉm cười đầy âm lãnh, rồi tỏa ra hắc vụ lạnh lẽo từ trong cơ thể đối chọi gay gắt với đấu khí của đối thủ. Ngay lập tức, trên bầu trời xuất hiện những nguồn năng lượng va chạm với nhau một cách kịch liệt, sau đó chúng nhanh chóng khuếch tán dữ dội ra xung quanh. 

Tràng cảnh giao thủ giữa sáu người khiến Cửu Thiên Tôn hơi nhíu mày, lão chưa từng dự đoán được việc Tiêu Viêm lại có thể đem theo nhiều cường giả ở Trung Châu đến đây như vậy. 

“Nhiệm vụ lần này của chúng ta là bắt giữ tất cả những người còn lại của Tiêu gia, nhưng xem ra trước tiên phải thu thập được tên gia hỏa này đã…” 

Trong mắt Cửu Thiên Tôn chợt lóe lên một tia quang mang lạnh lẽo, rồi nhanh chóng nắm chặt hai bàn tay lại, tập trung hàn khí âm lãnh trong thiên địa ngưng tụ thành một tầng chướng khí màu đen nhánh bao bọc lấy bàn tay. Sau đó, chân lão khẽ đạp nhẹ một cái, lập tức cả thân hình liền giống như quỷ mị, biến mất trước ánh mắt chăm chú của mọi người. 

“Nhanh vãi lừ….!” 

Nhìn thấy thân ảnh Cửu Thiên Tôn hoàn toàn biến mất, đám cường giả Viêm Minh trên tường thành đều biến sắc mặt. 

“Tốc độ cỡ này chưa ăn thua!” 

Trên bầu trời, Tiêu Viêm chỉ khẽ lắc lắc đầu, rồi xuất ra một quyền nhanh như chớp giật, đối chọi chính diện với chưởng phong âm hàn của Cửu Thiên Tôn. 

“Uỳnh...Uỳnh!” 

Song chưởng giao nhau, hai luồng đấu khí luân phiên va chạm vào nhau một cách mạnh mẽ khiến cho không gian xung quanh trở nên vặn vẹo. 

“Bát tinh Đấu Tôn?” 

Sau khi va chạm qua đi, thân ảnh Cửu Thiên Tôn đã xuất hiện trở lại, lúc này trên khuôn mặt của lão đang tràn đầy sự kinh hãi. Vừa rồi, lão đã bị Tiêu Viêm dùng một chưởng trực tiếp đẩy lui mấy chục bước về phía sau, đồng thời hai luồng đấu khí cũng theo đó mà xâm thực vào cánh tay khiến hắn phải kêu lên một tiếng đau đớn. Cũng qua lần giao thủ đó hắn mới phát hiện ra thực lực của Tiêu Viêm đã ở mức Bát tinh Đấu Tôn. 

Cửu Thiên Tôn nhớ rõ ràng rằng, nửa năm trước gặp mặt thì Tiêu Viêm mới chỉ là Ngũ tinh Đấu Tôn, mặc dù vừa nãy cũng cảm nhận được khí tức của Tiêu Viêm đã tăng lên không ít nhưng lão hoàn toàn không thể ngờ được hắn lại có thể tiến triển với tốc độ chóng mặt như vậy. 

Trên tường thành, mọi người bên phía Viêm Minh đều vô cùng phấn khởi, hò hét sung sướng khi nhìn thấy Tiêm Viêm chiếm thế thượng phong trước Cửu thiên tôn. Không ai có thể che dấu được sự rung động trong lòng, có thể đẩy lui được cường giả Bát tinh Đấu Tôn, vậy thì chắc chắn thực lực của Tiêu Viêm bây giờ ít nhất cũng phải ngang ngửa với Cửu Thiên Tôn rồi. 

“Ai! năm đó trước khi rời đi thì tiểu tử này chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Đấu Hoàng, vậy mà trong vài năm ngắn ngủi, thực lực của hắn đã tăng đến bậc này. Quả thật không thể nào phục được!” 

Đám người Hải Ba Đông ngẩn ngơ nhìn nhau một lúc, cuối cùng chỉ đành thở dài. 

Mấy năm nay, cũng chỉ nhờ vào nguồn đan dược do Viêm Minh cung cấp mới khiến cho bọn họ đủ lực đột phá lên Đấu Tông, vốn cho rằng tốc độ này đã là rất nhanh rồi, nhưng khi so sánh với Tiêu Viêm thì giống như một cọng lông trên thân chín con trâu. 

“Hơn nửa năm không thấy, không ngờ thực lực của ngươi vẫn giậm chân tại chỗ như thế này!” 

Khác hẳn với Cửu Thiên Tôn vẫn còn đang kinh hãi, Tiêu Viêm lúc này đang bình thản lắc lắc đầu cảm khái. Nhớ lại năm đó, đối phương có thực lực Bát tinh Đấu Tôn, còn hắn thì chỉ vừa mới đạt Ngũ tinh Đấu Tôn mà đã có thể chiến đấu một trận kịch liệt. Hiện tại thực lực của hắn so với Cửu Thiên Tôn kia còn nhỉnh hơn, cho nên lão không còn mang lại chút uy hiếp gì đối với hắn nữa. 

“Tiểu tử, ngươi cũng đừng vội đắc ý!” 

Nghe Tiêu Viêm nói vậy, sắc mặt Cửu Thiên Tôn liền trở nên tím tái vì giận dữ, hai tay của lão trong chớp mắt đã kết xuất thành một đạo ấn quyết. Lão hô lên một tiếng trầm thấp, rồi thôi động hàn khí trong thiên địa nhanh chóng ngưng tụ lại, hợp thành một cự chưởng khổng lồ cỡ trăm trượng đánh về phía Tiêu Viêm với khí thế vô cùng hung mãnh. 

Đảo mắt nhìn công kích của Cửu Thiên Tôn, chân Tiêu Viêm chỉ khẽ vận lực né qua một bên với một dáng vẻ ung dung bình thản khiến đòn công kích đó đánh hụt vào khoảng không. 

Sau đó, trước vô số ánh mắt chăm chú của mọi người, thân ảnh Tiêu Viêm chậm rãi bước trên hư không, tiến tới gần Cửu thiên tôn. Mặc dù Cửu Thiên Tôn có toàn lực ngăn trở nhưng cũng không thể cản được bước chân của hắn. Nhìn thấy cảnh này thì cho dù là kẻ ngốc cũng đều hiểu rằng thực lực Tiêu Viêm đã hơn xa đối thủ của hắn rồi. 

“Rầm…Rầm!” 

Ngọn lửa màu nâu tím xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Viêm lần lượt chụp lấy từng đạo năng lượng chưởng ấn được đánh ra bởi Cửu Thiên Tôn, rồi mạnh mẽ bóp nát chúng thành từng mảnh nhỏ. 

Cuối cùng thì cước bộ của Tiêu Viêm cũng ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt ảm đạm của Cửu Thiên tôn đang đứng cách đó không xa. Đều là Bát tinh Đấu Tôn nhưng sức chiến đấu của Tiêu Viêm đã hơn lão vài bậc, thêm vào đó hắn còn có Viễn Cổ Trùng Hoàng Y và Long Hoàng Cổ Giáp nên công kích từ Cửu Thiên Tôn không gây ra chút khó khăn gì cho hắn. Chiến đấu như thế này ngay từ đầu đã không cùng đẳng cấp, không gì có thể cản trở chiến thắng của Tiêu Viêm được. 

“Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong! Thật là yêu nghiệt mà…! Kẻ địch như thế này thì ta không đủ khả năng chống đỡ rồi!” 

Nhìn những đòn công kích của bản thân liên tiếp bị chặn lại, mà bản thân Tiêu Viêm vẫn bình an vô sự thì Cửu Thiên Tôn cũng phải cay đắng thừa nhận rằng, với thực lực của lão bây giờ đã không phải là đối thủ của Tiêu Viêm nữa, cho nên lão đành cắn răng đưa ra quyết định, cả thân hình liền nhanh chóng lui về phía sau. 

“Nếu đã tới đây thì sao lại bỏ đi như thế?!” 

Tiêu Viêm chỉ khẽ mỉm cười khi nhìn ra ý đồ chạy trốn của Cửu thiên tôn, thân hình của hắn liền chậm rãi biến mất, rồi xuất hiện ngay sau lưng của Cửu Thiên Tôn một cách quỷ dị. Ngay sau đó, Tiêu Viêm khẽ vung tay vào hư không, lập tức một lỗ hổng màu đen mang theo khí tức hủy diệt lan ra xung quanh một cách mạnh mẽ, khiến cho sắc mặt của Cửu Thiên Tôn trắng bệch hẳn. 

Với thực lực của Tiêu Viêm lúc này mà thi triển Thiên Giai đấu kỹ Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng thì vỡ mồm con chó xồm rồi. Đây khác nào lưỡi hái tử thần kề ngay cổ của Cửu Thiên Tôn? 

Ngay khi toàn thân đang bị khí tức tử vong bao phủ thì Cửu Thiên Tôn đột nhiên cúi đầu, nhìn xuống mặt đất hét lớn: 

“Tứ ca, mau cứu ta!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.