Dâu Tây Ấn

Chương 27: Chương 27: Làm vé giả




Vừa thi xong, đám gà con đều tương đối thả lỏng.

Có lòng tin đối với bản thân mình, đã sớm so sánh đáp án, có thể ước chừng được điểm số; không tin vào bản thân mình thì không cần đi so đáp án, không biết một ngày thì dễ thêm một ngày.

Bởi vì phải tổ chức Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên hai ngày nay trong trường học mang không khí lễ hội vô cùng sinh động.

Tiệm văn phòng phẩm bên ngoài trường cũng chạy theo trào lưu bán huy hiệu Minh Lễ cùng bưu thiếp ly chén, năm nay trường học còn hợp tác với các sinh viên Khoa mỹ thuật hoặc học sinh có năng khiếu, vẽ phiên bản chibi của những thầy cô giáo tương đối được yêu mến, sau đó làm thành những đồ lưu niệm, dựng một gian hàng trước cửa trường học, bán hàng độc quyền.

Lúc tan học, Lục Tinh Diên cùng đám Lý Thừa Phàm bọn họ đi nhà vệ sinh hút thuốc.

Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh đứng bên cạnh bàn tán về trò game, Lục Tinh Diên không quan tâm lắm, câu được câu không trò chuyện, đột nhiên dập tắt tàn thuốc lá, đi ra ngoài.

Lý Thừa Phàm: “Này Diên ca, mày đi liền à.”

Lục Tinh Diên cũng không thèm quay đầu lại, “Nhanh lên, chờ tụi mày bên ngoài.”

Ra khỏi nhà vệ sinh, cậu dựa vào lan can, lấy ra một viên kẹo cao su.

Vừa đúng lúc nhà vệ sinh nữ bên cạnh có bạn học nữ đang đi ra, vừa rửa tay vừa nói chuyện phiếm.

“Hình chibi của thầy Lý Đức Minh thật sự quá đáng yêu mà, so với phiên bản thật thì nhìn thầy ấy đáng yêu hơn nhiều, tớ mua trọn bộ rồi.”

“Lương Đống cũng được, cậu nhìn xem hình của Lương Đống rất đâu ra đấy … Thế nhưng Vương Hữu Phúc có cảm giác rất bình thường nha, tớ cũng không mua hình ông ấy.”

“Đúng vậy, hình vẽ thầy ấy còn không giống thầy ấy chút nào. À cậu nói đến đây tớ mới nhớ lại, hồi nãy tớ định đến lớp cậu nói cho cậu nghe, sau đó đột nhiên phải về lớp, tớ liền quên mất.”

“Chuyện gì chuyện gì?”

“Sáng nay lúc tớ đến văn phòng chính trị, Vương Hữu Phúc và Lý Đức Minh đang cãi nhau, cũng không phải là cãi nhau, nói chung là tranh cãi, Lý Đức Minh còn chọc tức Vương Hữu Phúc, ý nói là ông ấy không được yêu thích, đứng hạng chót trong danh sách tiêu thụ của hàng ngũ giáo viên, đại khái là thế, tớ thấy biểu cảm của Vương Hữu Phúc chính là tức giận muốn chết rồi.”

“Ha ha ha ha bọn họ ngây thơ đến vậy sao?”

“Có nhiều thầy cô trong khối bọn mình đúng là rất trẻ con, tớ nghe xong thì nín cười gần chết rồi.”

Đúng là rất trẻ con.

Lục Tinh Diên nghe thoáng qua, nhẹ mỉm cười.

Lý Thừa Phàm cùng Triệu Lãng Minh đã đi ra ngoài, ba người quay về lớp học, lại nói về những đề tài khác, chuyện mấy thầy cô giáo tranh giành nhau thế nào rất nhanh đã bị Lục Tinh Diên quên sạch sành sanh.

Vừa thi giữa kỳ xong, liền sau đó là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, ngay cả thầy giáo cũng biết đám gà con sẽ không thể tập trung, giảng bài cũng sẽ không đi vào đầu mấy, cho nên hôm thứ tư, đa phần là để bọn họ tự học.

Thẩm Tinh Nhược xin nghỉ hết buổi chiều, bảo là muốn đi sân khấu tập luyện, có thể là đến tiết tự học buổi tối mới có thể quay lại.

Trước khi cô đi, Hà Tư Việt nhớ tới điều gì đó, còn quay người lại nói với cô, “Đúng rồi Thẩm Tinh Nhược, cậu ở trong đội biểu diễn của Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, ban tổ chức có phát vé mời riêng cho cậu, mém chút là tớ quên mất.”

Nói xong, cậu lục mấy tấm vé vào cửa, đưa cho Thẩm Tinh Nhược, “Cậu có thể tặng cho các bạn cùng phòng.”

“Ừ, cám ơn.”

Thẩm Tinh Nhược nhận lấy, đếm đếm, có năm vé.

Cô tiện tay bỏ vào ngăn ngoài của cặp sách.

Chính là gần sắp hết tiết, Triệu Lãng Minh đang dựa người qua bên Lý Thừa Phàm đánh cờ ca rô, thấy Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, hai người kẻ xướng người hoạ trêu chọc.

Triệu Lãng Minh: “Nhược tỷ cậu đây là chuẩn bị đi tập luyện à? Cậu khỏi cần hồi hộp, cậu chỉ cần tuỳ tiện đàn đàn mấy cái liền hạ gục khán giả rồi.”

Lý Thừa Phàm: “Triệu Lãng Minh mày hiếm khi nói được lời nào nghe lọt tai vậy đấy, đúng rồi Nhược tỷ, lần này bọn tôi không đi Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được, nhưng tấm lòng chúng tôi vẫn luôn hướng về phía cậu nha.”

Ánh mắt cậu chuyển từ màn hình điện thoại di động nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược, còn không quên đưa một tay ra, làm hình một nửa trái tim.

Triệu Lãng Minh rất ăn ý, thuận thế làm nửa trái tim còn lại.

Đầu của hai người xoay qua, cùng đưa tặng trái tim cho cô.

Thẩm Tinh Nhược không nói gì, thoáng gật đầu, liền đi ra ngoài.

Lục Tinh Diên nhìn hai tên nịnh hót này vô cùng khó chịu, Thẩm Tinh Nhược còn chưa ra khỏi phòng học, cậu liền đạp chân ghê Lý Thừa Phàm một cái, “Hai tụi mày làm tao buồn nôn gần chết.”

“Moá nó! Diên ca mày nổi điên cái gì vậy, mấy trò này của tao mày đều không có … Cái đệch! Bị chảy máu rối”

Triệu Lãng Minh trợn to mắt.

“Mình đồng da sắt cũng không chịu nổi mày nữa đấy, đồ khốn nạn.”

Lục Tinh Diên thuận tay giật lấy điện thoại di động của cậu, tự mình tiếp tục ván game dang dở.

Gần sắp vào hè, mặt trời chói chang treo trên bầu trời, ánh nắng từ khung cửa số rọi vào phòng học khiến toàn bộ buổi chiều trở nên ấm áp.

Theo lý mà nói, thời gian này rất thích hợp để chợp mắt, bạn cùng lớp phần lớn đã đổ gục hết rồi, chỉ còn Lục Tinh Diên không biết làm sao lại không cảm thấy buồn ngủ, thỉnh thoảng liếc nhìn chằm chằm cặp sách của Thẩm Tinh Nhược.

Tiết cuối ngày hôm đó là tiết Địa lý, thầy giáo giao xong bài tập trong hai trang sách, rồi ngồi yên trên bục giảng chấm bài tập.

Lục Tinh Diên đang chơi điện thoại, lúc ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh nếu không phải đang ngủ thì chính là đang làm bài tập, đột nhiên có một suy nghỉ nảy ra trong đầu.

Cậu nhét điện thoại di động vào trong hộc bàn, hờ hững cầm lấy cây bút chì, rồi mở quyển vở ra, tô tô vẽ vẽ.

Được một lúc, hình như cậu cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, tìm trước tìm sau, sau đó lại cầm lấy cặp sách của Thẩm Tinh Nhược, tuỳ tiện mở ra.

Thấy Lý Thừa Phàm bên cạnh đang ngủ say như lợn chết không biết trời trăng gì, cậu không nói không rằng rút mấy tấm vé vào cửa của Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường để ở ngăn ngoài ra, sau đó lại làm như không có việc gì, để cặp sách của Thẩm Tinh Nhược lại chỗ cũ, tiếp tục tô tô vẽ vẽ trên quyển vở của mình.

Cách đó không xa Nguyễn Văn đang làm bài mệt mỏi định uống miếng nước, nhìn thấy một loạt động tác này của cậu kinh ngạc đến mức không chớp nổi mắt.

Rốt cuộc tiết Địa lý này cũng kết thúc, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, còn có người vừa mới tỉnh ngủ, ngồi ngáp ngắn ngáp dài vươn vai duỗi lưng ngay tại chỗ ngồi.

Liền sau đó là một tràng tiếng động đẩy bàn ghế, đám gà con lần lượt đứng dậy, đi ra ngoài kiếm đồ ăn.

Lục Tinh Diên không biết ngủ từ lúc nào, dù sao tiếng chuông đã không đánh thức được cậu, tiếng động trong phòng học lại càng không thể.

Triệu Lãng Minh vốn là muốn đập bả vai cậu, muốn gọi cậu dậy cùng đi ăn cơm.

Lý Thừa Phàm ngăn lại kịp thời, “Mày muốn chết à, đừng gọi nó dậy, cậu ta bị đánh thức thì gắt gỏng lắm, với lại mày không thấy hôm nay cậu ta vô cùng nóng nảy sao?”

“Có à?”

Triệu Lãng Minh một mặt ngờ vực, nhưng một mặt cũng rất thành thật thể hiện sự ham sống sợ chết, cậu không chỉ bỏ tay xuống, mà ngay cả động tác cũng nhẹ nhàng hơn hẳn không dám tạo tiếng động lớn.

Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh đều không đánh thức cậu, những người khác đương nhiên là càng không dám quấy nhiễu.

Dần dần, người trong phòng học đều rời đi, tiếng động càng lúc càng xa dần.

Cho đến khi phòng học gần như rơi vào im lặng, Lục Tinh Diên vẫn còn mang vẻ mặt buồn ngủ ngẩng đầu lên.

Thấy trong phòng học chỉ còn hai bạn học nữ ngồi ăn trái câu cùng nhau, cậu đột nhiên không muốn dây vào, nghênh ngang đứng dậy, động tác nhanh nhẹn rời khỏi phòng học.

Hai bạn học nữ kia còn đang thì thầm nói chuyện của Lục Tinh Diên, lúc này nhìn lại, người đột nhiên biến đi đâu mất tiêu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ cần là khu vực trường học, ra khỏi cổng trường liền không thể thiếu quán ăn sáng tiệm văn phòng phẩm quầy bán đồ ăn vặt, đương nhiên cũng không thể thiếu tiệm in ấn photocopy.

Bởi vì chuỗi quán ăn sáng và cửa hàng văn phòng phẩm quá là phô trương, tiệm in ấn photocopy gần Minh Lễ đều bị đẩy ra phía gần cuối Thư hương đường, bốn năm mặt tiền của các cửa hàng xếp thành một dãy chỉnh tề, nhìn qua không tranh không đoạt, có vẻ vô cùng hoà thuận vô cùng tốt đẹp.

Lục Tinh Diên chọn một cửa hàng khang trang bề thế, trên bảng hiệu liệt kê hơn mười hai loại dịch vụ.

Lúc này trong tiệm lại không có ai, cậu đẩy cửa đi vào, trực tiếp lấy ra tấm vé vào cửa kia, gõ gõ ông chủ đang ngồi trước máy vi tính thiết kế bản vẽ, “Ông chủ, có thể giúp tôi in hay photocopy giống y chang như vậy không.”

Ông chủ đứng dậy, cầm lấy tấm vé từ trong tay cậu, tỉ mỉ quan sát một hồi, sắc mặt bỗng nhiên có chút kỳ lạ, “Cậu là muốn in giống màu hay là phải dùng loại giấy giống y như thế này?”

Lục Tinh Diên làm sao biết được có nhiều loại như vậy, nói thẳng vào vấn đề, “Chỉ cần làm giống nhau như đúc, có thể lấy ra dùng được ấy.”

Ông chủ dò xét cậu từ trên xuống dưới, sắc mặt càng thêm quái dị.

Lục Tinh Diên cảm thấy chưa đủ, còn nói: “Tiền bạc không thành vấn đề.”

Tiền bạc đương nhiên không phải vấn đề, nhưng cậu rất có vấn đề đấy.

Đang yên đang lành tự nhiên muốn làm giả vé là xảy ra chuyện gì rồi.

Ông chủ thầm than trong lòng, lại đưa trả vé lại cho cậu, “Cái này không được, trường học các cậu làm vé này có vẻ rất công phu, là vé có thể dùng mã quét, cứ in ra như vậy thì cũng không dùng được.”

Ông nhịn không được lại nói: “Nhưng mà cậu muốn in cái này làm gì, dù sao cũng là vé vào cổng cho Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của các cậu, giả mạo vé vào cửa là phạm pháp đấy.”

“….”

“Ngài thật đúng là một người tuân thủ pháp luật.”

Vậy còn mở tiệm in làm gì nữa, sau không đi dạy chính trị luôn đi.

Ông chủ nghe được lời này, còn rất đắc ý, “Đúng vậy đấy, nói ra có thể cậu không tin, trước đây thời tôi đi học chính là Đội trưởng đội cờ đỏ, chuyên đi kiểm tra từng lớp học không tuân theo qui định đấy.”

Lục Tinh Diên im lặng, không thèm để ý đến ông ta, lùi về phía sau vài bước, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa tiệm lớn nhất đã không làm được, những cửa tiệm khác đi hỏi qua đương nhiên cũng không làm được.

Lục Tinh Diên cầm vé trở về, đột nhiên cảm thấy hành động của mình quá là điên rồ, nếu không muốn nói là ngu xuẩn.

Không phải chỉ là một buổi Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thôi sao, đáng để cậu tốn công tốn sức như vậy sao?

Cậu hạ quyết tâm sẽ không đi phá buổi lễ kỷ niệm này.

Thế nhưng vừa mới đi đến cổng trường, lại nhìn thấy quầy bán hình chibi của các thầy cô giáo có không ít người vây quanh.

Cứ như vậy trong nháy mắt –

Lục Tinh Diên nhớ đến cuộc trò chuyện nghe được lúc hút thuốc.

Có một suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu, nhanh chóng nổ thành một tràng pháo hoa.

Cậu đi qua, một bộ dạng biếng nhác.

Có người nhận ra cậu, thấp giọng bàn tán, lại không tự chủ mà nhích sang bên cạnh nhường chỗ.

Bạn học nữ bán ở quầy cũng biết cậu, nhịn không được nhìn nhiều một chút, còn có chút thẹn thùng.

Cậu không thèm ngẩng đầu, chỉ tiện tay cầm một tấm thẻ dán trên tủ lạnh lên nhìn nhìn, hỏi: “Có hình Vương Hữu Phúc không?”

“Thầy Vương có ở đây.”

Bạn học nữ thầm nói trong lòng vốn dĩ là không bán được mấy cái.

Thế là Lục Tinh Diên ra vẻ màu mè nói, “Của ông ấy, tôi mua hết.”

Số tiền chi lớn như vậy, đám gà con vây xem đột ngột bị một bộ dạng vung tiền như nước làm cho kinh ngạc gần chết, chỉ có Lục Tinh Diên là cứ như đi mua rau xanh, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường.

Nhiều đồ như vậy Lục Tinh Diên cũng lười cầm, trả thêm tiền cho người ta trực tiếp đưa đến ban một, mỗi người một món, còn dư thì đem qua ban bốn – bởi vì Vương Hữu Phúc cũng dạy chính trị ở ban bốn.

Đương nhiên điều quan trọng hơn chính là chủ nhiệm ban bốn là Lý Đức Minh.

Lục Tinh Diên trở về phòng học liền trả tấm vé về lại chỗ cũ.

Không ngoài dự đoán, tiết tự học buổi tối vừa mới bắt đầu không bao lâu, Vương Hữu Phúc đã cho người đến gọi cậu lên phòng làm việc của ông.

Lục Tinh Diên vừa đi đến cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược quay về phòng học, có thể là do bận bịu luyện tập, đầu tóc cô nàng rối bù, lúc này còn đang vội vội vàng vàng.

Bóng hình vừa vụt qua trong nhát mắt, Lục Tinh Diên ngửi được từ cổ cô ngoài hương thơm cỏ xanh giống như mình còn xen lẫn chút mùi thơm của thiếu nữ.

Không biết vì sao, cậu lại cong cong khoé miệng.

Thẩm Tinh Nhược vội vàng đi tập luyện, ngay cả cơm tối còn chưa ăn, lúc này đã đói đến mức đầu váng mắt hoa.

Cô lấy hộp sữa tươi ra, uống được một nửa, Hà Tư Việt quay sang, thấp giọng nói: “Cậu ăn cơm tối chưa?”

Thẩm Tinh Nhược lắc đầu.

Hà Tư Việt cười, “Tớ có một người bạn cũng đang tập luyện, lúc tập còn nhắn tin cho tớ biết để tớ mua cơm cho cậu ấy, tớ liền đoán được chắc cậu cũng chưa ăn đâu.”

Chỗ ngồi được đổi của tuần này vừa đúng lúc là ngay dãy của giám thị, là góc chết.

Hà Tư Việt ngẩng đầu nhìn, đưa cho cô cái sandwich phía dưới gầm bàn.

Thẩm Tinh Nhược khựng lại, để hộp sữa tươi xuống, nói với cậu một tiếng cám ơn.

“Việc nhỏ thôi.”

Hà Tư Việt cười cười, cúi đầu nghiêng nghiêng về phía mặt bàn, ra hiệu mình phải tiếp tục làm bài.

Thẩm Tinh Nhược gật đầu, nở nụ cười biết ơn.

Cô cảm thấy, Hà Tư Việt là một bạn nam rất tốt, ôn hoà lại hiểu chuyện, còn rất biết giúp đỡ người khác.

Mặc dù không có vẻ chói mắt như Trương Dương như Lục Tinh Diên, nhưng lúc cười lên nhìn cũng rất đẹp, hàm răng đều như bắp, làm cho người ta có cảm giác như một làn gió xuân ấm áp không nhịn được mà muốn đến gần.

Hết tiết tự học đầu tiên, tối muộn, Thẩm Tinh Nhược mới mở bánh sandwich ra.

Nguyễn Văn đang ngồi phía sau đột nhiên chạy tới, thấy Lục Tinh Diên còn chưa trở lại, cô nàng ngồi vào chỗ của cậu, tiến tới nói với Thẩm Tinh Nhược: “Tinh Nhược, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Thẩm Tinh Nhược vừa ăn vừa “Ừ” một tiếng.

Cô nàng lề mề do dự cả nửa ngày trời, lại thấp tha thấp thỏm không biết Lục Tinh Diên có đột ngột xuất hiện ở cửa sau không, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay lúc học tiết Địa lý, tớ thấy Lục Tinh Diên lục ba lô của cậu …”

Thẩm Tinh Nhược chầm chậm nuốt xuống.

Nguyễn Văn rụt rè, tiếp tục nói: “Hình như là có lấy ra thứ gì đó, ngay ngăn ngoài của ba lô, cậu có muốn xem thử không?”

Nói xong cô nàng còn bổ sung thêm một câu, “Cũng có thể là tớ nhìn nhầm, hay là, cậu ấy bỏ gì vào trong ba lô của cậu …”

Thẩm Tinh Nhược đặt miếng sandwich xuống, mở ngăn ngoài ba lô ra.

Nguyễn Văn: “Có mất gì không?”

Một hai ba bốn năm, Thẩm Tinh Nhược bắt đầu đếm, “Không mất.”

Trong lúc đó, tại văn phòng.

Vương Hữu Phúc ra vẻ khuyên bảo nhưng khoé môi không nhịn được mà nhìn về phía Lục Tinh Diên cười một cái, “…. Các thầy cô không để ý những đồ vật mang tính hình thức này đâu, những thứ này là do thầy Vu bày vẻ ra, để các em có hứng thú học tập, chứ không hề có tác dụng trên thực tế.”

“Lục Tinh Diên, thầy biết điều kiện gia đình em rất tốt, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy có đúng không, hơn một trăm món đồ, liền bị em mua hết, chia cho bạn học trong lớp chúng ta còn không hết, còn phải đem qua ban bốn.”

Lý Đức Minh vừa đẩy mắt kính, vừa nhìn bộ dạng của Vương Hữu Phúc thiếu điều muốn vẫy đuôi lên trời rồi, không nói gì nhiều chỉ bưng ly trà lên uống.

Lục Tinh Diên liên tiếp “Vâng vâng” mấy cái, lại nói tiếp, “Chủ yếu là do thầy Vương rất được hoan nghênh, kỷ niệm ngày thành lập trường một năm mới có một lần, tốn kém nhiều một chút cũng không sao, với lại cũng chỉ mua hình thầy Vương, sau này cũng rất có giá trị lưu giữ.”

Khoé miệng Vương Hữu Phúc không nhịn được mà cong đến tận mang tai, đôi mắt cũng cười thành một đường thẳng.

Lý Đức Minh thật sự là không nhịn được, đặt ly trà xuống đứng dậy, thở hổn hển đi ra ngoài, đi ra tới cửa còn quay đầu lại, chỉ trỏ Vương Hữu Phúc một phen, “**!”

Vương Hữu Phúc cười híp mắt lắc lắc đầu.

Đưa mắt nhìn Lý Đức Minh tức đến mức bỏ đi ra ngoài.

Rốt cuộc không khí xung quanh cũng trở về trạng thái yên tĩnh, Vương Hữu Phúc quả thực cảm thấy toàn thân được thả lỏng.

Lục Tinh Diên phối hợp diễn xuất này nọ cũng đã diễn xong, rốt cuộc cũng bàn đến vấn đề cát-xê một chút.

Cậu ho khan hai tiếng, cứ như vô tình hỏi: “Đúng rồi thầy Vương, vé vào cửa của Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này ngài còn không? Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh rất muốn đi xem.”

“Còn còn còn, mấy đứa muốn đi xem Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường à, đó là chuyện tốt.”

Vương Hữu Phúc cười đến toét miệng.

Vừa đúng lúc có người gõ cửa.

Vương Hữu Phúc còn chưa kịp nói nửa câu sau với Lục Tinh Diên, trước đã nói: “Vào đi.”

Lục Tinh Diên cũng quay đầu đưa mắt nhìn.

Là Nguyễn Văn cùng Thẩm Tinh Nhược.

Nhìn bộ dáng của hai cô nàng, hẳn là vừa mới tới, lời cậu nói lúc nãy chắc là không nghe thấy đâu.

Nhưng nhìn đến Thẩm Tinh Nhược, cậu liền có cảm giác không ổn, trong lòng thầm mong Vương Hữu Phúc đừng có lắm miệng nói cái gì mà Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh muốn đi xem Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, làm cậu lộ tẩy.

Ý nghĩ này vừa mới lướt qua trong đầu, một giây sau, ước muốn của cậu liền được Vương Hữu Phúc thực hiện –

“À Thẩm Tinh Nhược em đến rất đúng lúc, lúc nãy thầy đưa mấy tấm vé vào cửa của buổi lễ cho em, em đưa cho mấy đứa Lục Tinh Diên cùng Lý Thừa Phàm đi, còn có ai nhỉ, à đúng rồi, Triệu Lãng Minh, ba em ấy muốn đi xem.”

Lục Tinh Diên: “…”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Trong mắt đều tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Lục Tinh Diên không thể hình dung thứ cảm giác chỉ diễn ra trong chớp mắt kia.

Lộ tẩy thì lộ tẩy thôi, vì cái gì còn phải thêm mắm thêm muối là cậu cũng muốn đi xem?

Trong lòng cậu đột nhiên nổi lên sóng thần địa chấn từ sâu ba thước đất đá … Có một giây vô cùng muốn đem những món đồ có hình Vương Hữu Phúc kia đem trả lại.

Năm phút sau.

Nguyễn Văn ở lại văn phòng làm tổng kết điểm số.

Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược cùng rời khỏi văn phòng của Vương Hữu Phúc.

Lục Tinh Diên còn đang định giải thích cho bản thân, “Thật ra là mấy đứa bạn tôi bên ban ba muốn đi xem, nhưng mà nếu tôi nói với Vương Hữu Phúc là muốn kiếm vé giúp ban ba, ông ấy chắc chắn sẽ không cho, ông ấy có thù với chủ nhiệm ban ba, cậu mới tới chắc không biết.”

Cậu còn thuận tiện đổi chủ đề, “Nói đến Vương Hữu Phúc cũng thật là, chủ nhiệm từng lớp trên lầu một này, cho dù là ai thì ông ấy cũng kết thù được cả.”

Thấy Thẩm Tinh Nhược thờ ơ đi vào phòng học, cậu vẫn còn tiếp tục nói nhảm, làm ra vẻ rất có chứng cứ thuyết phục rằng mình vô tôi, “Tôi thật không muốn đi xem đâu, lúc nãy cậu đi luyện tập cũng nghe thấy rồi đó, Lý Thừa Phàm cùng Triệu Lãng Minh đều nói là không đi rồi, bọn tôi đã sớm hẹn đi đánh bi-da rồi, cậu không muốn đưa vé cũng không sao, tôi sẽ đi nói với đám ban ba để bọn nó tự đi tìm vé.”

Thẩm Tinh Nhược không nói chuyện, ngồi vào chỗ ngồi.

Thấy Lục Tinh Diên cũng ngồi xuống, cô đột nhiên đem mấy tấm vé dư bày ra trên bàn cậu.

“Không cần giải thích, tôi hiểu.”

?

Lục Tinh Diên không khỏi kinh ngạc, “Cậu biết cái gì mà hiểu với không hiểu?”

Thẩm Tinh Nhược ra vẻ không thèm để ý mở sách bài tập ra, nói: “Cậu chắc là đã bị sắc đẹp trời phú của tôi làm cho loá mắt rồi, muốn xem tôi biểu diễn, cho nên cậu không cần giải thích đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.