Dâu Tây Ấn

Chương 28: Chương 28: Tặng hoa




Đầu óc Lục Tinh Diên trống rỗng mất vài giây, nhìn đống vé trên mặt bàn, lại nhìn Thẩm Tinh Nhược một chút.

“Con gái như cậu, tôi thực sự phục cậu rồi đấy, hở một chút là, là khen mình luôn miệng …”

Lục Tinh Diên bị mấy câu nói của Thẩm Tinh Nhược làm cho mất hồn mất vía, lời nói ra cũng lắp ba lắp bấp, khựng lại vài giây, lại hỏi: “Cậu có biết hai chữ ‘xấu hổ’ viết thế nào không hả?”

“Cậu thi Ngữ văn một trăm điểm thi còn không được, thừa dịp người ta không ở đây thì lục lọi ba lô của người ta, thì có tư cách gì mà lên giọng dạy dỗ người đứng nhất khối không biết viết hai chữ ‘xấu hổ’?”

Thẩm Tinh Nhược nói xong, còn nghênh mặt liếc cậu, thưởng thức những biểu cảm thay đổi trên gương mặt của tiểu học gà.

Quá trình này hình như kéo dài được khoảng ba mươi giây, Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng phản ứng, “Ai nói với cậu tôi lục ba lô của cậu.”

Khựng lại một chút, cậu thừa nhận, “Đúng là tôi có lục, nhưng mà tôi, tôi có bài học chưa kịp chép, chỉ muốn nhìn xem cậu có chép hay chưa.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn với ánh mắt ‘Cậu thì có thể có bài học gì chứ’ nheo mắt nhìn cậu, rất nhanh thu hồi ánh nhìn, tiếp tục làm bài tập.

Đương nhiên là lười nghe lời giải thích trăm ngàn chỗ hở của cậu.

Thẩm Tinh Nhược hiển nhiên cũng không tự luyến đến mức cho rằng Lục Tinh Diên thật sự là vì cô mới phí công sức đi xin vé.

– Ở hậu trường của buổi tổng duyệt, cô gặp Trần Trúc.

Vừa mới đầu cô còn không nhận ra được, chẳng qua chỉ cảm thấy bạn học này vẻ ngoài thật đẹp, đúng ra là rất xinh đẹp, còn nhìn khá quen mắt.

Đến lúc bọn họ đến gần lôi kéo làm quen, cô mới hơi có ấn tượng.

“Này, cậu là Thẩm Tinh Nhược à? Tớ là Trần Trúc học ban ba, lúc bình chọn tiết mục lần trước tớ có nghe cậu đàn dương cầm, cậu thật là giỏi nha!”

Thẩm Tinh Nhược không có phản ứng, Trần Trúc còn bổ sung thêm một cậu, “Tớ có quen bạn ngồi cùng bàn với cậu Lục Tinh Diên, có mấy người trong lớp cậu nữa cái gì mà Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh, bọn tớ thường xuyên đi chơi chung.”

“Ừm, xin chào.”

Thẩm Tinh Nhược đáp một tiếng.

Nghe được tên của Lục Tinh Diên, rốt cuộc cũng nhớ ra người đứng trước mặt này với bạn học nữ trước đây đứng bên hồ Lạc Tinh khóc như có ai đã chết là cùng một người.

Thật ra Thẩm Tinh Nhược cũng đã gặp cô ấy rất nhiều lần trong trường học, dù sao cũng là học cùng một tầng lầu, vào lớp tan lớp hay trước nhà vệ sinh đều có thể chạm mặt.

Hơn nữa Trần Trúc cũng có thể coi như là nhân vật có tên tuổi trong khối, ở phòng ngủ còn thỉnh thoảng nghe được Lý Thính nhắc đến, mặc dù Thẩm Tinh Nhược có trí nhớ kém, cũng có chút ấn tượng với cô nàng.

Nhưng những ấn tượng trong trường học như thế này, đều kém xa lần nhìn thấy bên hồ Lạc Tinh đã lưu lại cho cô ấn tượng khó phai.

Còn chưa tới phần trình diễn của hai người, Trần Trúc làm như quen thân với Thẩm Tinh Nhược lảng vảng bên cạnh cô nói tới nói lui.

Thẩm Tinh Nhược không thể nào tiếp lời, chỉ có thể vừa nghe cô ấy nói, vừa căng dây đàn.

Con gái nói chuyện phiếm với nhau thì cũng nên tìm một chủ đề chung mà nói, Trần Trúc không khỏi nhắc đến Lục Tinh Diên cả mấy lần.

Nghe giọng điệu của cô ấy lúc nói đến Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược có cảm giác, hình như mình đã đánh giá sai mối quan hệ của cậu ta với cô nàng này rồi.

Hình như không phải là bạn trai bạn gái cũ.

Diễn tập xong, Thẩm Tinh Nhược đi nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc đi ra, nghe thấy tên Trần Trúc được nhắc tới bởi Hứa Thừa Châu và một bạn học nam khác đang đứng nói chuyện trên hành lang.

Vừa đúng lúc đó Hứa Thừa Châu mở miệng trêu chọc, “Nói thay người yêu như thay áo đúng là thay người yêu như thay áo thật mà, lúc trước Lục Tinh Diên tự mình nói là thích Trần Trúc, nếu không lúc chơi trò Nói thật hay Đại mạo hiểm mày cũng không cần …”

Không khéo, Thẩm Tinh Nhược chỉ nghe được nửa câu sau.

Phần sau đó cô cũng không nghe thấy nữa, Hứa Thừa Châu bọn họ người cao chân dài, sải chân cũng lớn, rất nhanh đã đi tới góc rẽ.

Cô cứ như vậy mà nghe được.

Lúc quay lại lớp học, Nguyễn Văn nói Lục Tinh Diên lục ba lô của cô, lại thêm chuyện trong văn phòng Vương Hữu Phúc… Trước trước sau sau liên hệ lại, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên phải nhìn Lục Tinh Diên bằng con mắt khác.

Không phải đang theo đuổi cô nàng nào đấy chứ?

Cậu còn ngây thơ lắm, vòng một vòng lớn để giải thích như vậy.

Không biết có phải là do ban ngày tập luyện quá mệt mỏi hay không, lúc trở lại tiết tự học buổi tối, Thẩm Tinh Nhược cảm thấy có chút không khoẻ.

Lục Tinh Diên lấy ba vé, trường học phát rồi thêm Vương Hữu Phúc cho, cộng lại còn thừa hơn bảy, tám tấm vé.

Thạch Thấm bọn họ đã sớm tìm được vé, những vé còn dư Thẩm Tinh Nhược có cầm cũng không làm được gì, đưa cho Nguyễn Văn một vé, số còn lại đều đưa hết cho Hà Tư Việt, để cậu đi cho người khác.



Buổi tối trên đường về phòng ngủ, Thẩm Tinh Nhược đi cùng Địch Gia Tĩnh và Thạch Thấm như thường lệ.

Thạch Thấm quan tâm hỏi cô chuyện tập luyện.

Thế nhưng Địch Gia Tĩnh lại mẫn cảm, từ câu trả lời của cô nghe ra có gì đó không đúng, đột nhiên hỏi: “Tinh Nhược, không phải cậu đánh đàn dương cầm sao?”

“Sân khấu lần này không thể bố trí đàn dương cầm.”

Thạch Thấm cũng nhận ra chỗ kỳ lạ trong lời nói của cô, hỏi tiếp: “Cho nên cậu liền đổi thành kéo đàn vỹ cầm?”

Trên mặt cô nàng đầy vẻ kinh ngạc, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Tinh Nhược “Ừ” một tiếng.

Tất cả mọi người chỉ biết, tiết mục của cô đã được bình chọn, đương nhiên là ngày diễn ra buổi lễ cô cũng sẽ biểu diễn đàn dương cầm.

Mấy ngày nay đi phòng đàn tập luyện, mọi người đều ngầm thừa nhận là cô đi luyện dương cầm.

Không ai hỏi, Thẩm Tinh Nhược đương nhiênc cũng sẽ không nói, cho nên đã nhiều ngày trôi qua, trong lớp ngoại trừ Hà Tư Việt, không một ai biết rằng cô đã đổi tiết mục biểu diễn.

“Trời ơi cậu còn biết kéo đàn vỹ cầm nữa! Cậu có thể nói cho tớ biết có cái gì cậu không thể làm không!”

“Với lại đến tận bây giờ tớ mới biết, cậu giấu cũng giỏi thật đấy!”

Thạch Thấm rất biết lấy lòng người khác, thứ gì trên trời dưới đất, được cô ấy khen thì không còn cảm thấy tầm thường nữa.

Địch Gia Tĩnh đứng bên cạnh im lặng, nhưng lại có vẻ như muốn nói gì đó.



Ngày hôm sau là thứ năm.

Thời tiết chiều lòng người, mặt trời rực rỡ.

Ở ngoài cổng trường Minh Lễ còn treo hai dải băng rôn ăn mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, một dãy dài những lẵng hoa vòng hoa của các nhóm cựu học sinh gửi tặng, phía bên phải cổng trường có bảng tin điện tử ngày thường dùng để thông báo tin tức nay cũng lấp lánh những từ ngữ hoan nghênh chúc tụng.

Hình như là các vị tai to mặt lớn, cựu học sinh có máu mặt đều được xướng tên kèm theo tấm hình chân dung bên cạnh.

Buổi sáng vẫn được sắp xếp lên lớp như thường lệ, nhưng mọi người cũng không có tâm trạng gì để học tập công tác.

Hành lang thì thỉnh thoảng có lãnh đạo trường học dẫn người đi qua, bên ngoài phòng học thì có người đi đến nhìn, học sinh bên trong phòng học cũng không nhịn được thò đầu nhìn ra ngoài.

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy, cái này giống như du khách đi tham quan vườn thủ có mấy con khỉ nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, có qua có lại.

Lại một đợt du khách đi qua.

Thẩm Tinh Nhược đang nghĩ như vậy, Lục Tinh Diên ngồi bên cạnh nói một cậu, “Cậu nói xem bọn họ nhìn cái gì vậy chứ, có cái gì đáng xem đây, sao tôi lại cảm thấy như thế này thật khó chịu. Giống như cái chương trình gì mà <<Làm giàu không khó>> trên CCTV7 ấy, một đám người đi qua chuồng heo còn chỉ trỏ xoi mói, à con heo này nuôi không tệ, chắc là thịt ăn rất ngon.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Đây có phải là bị ngu hay không chứ.

Làm gì có ai ví von mình như heo trong chuồng bao giờ.

Cô trầm mặc, nói: “Nhìn không ra cậu cũng rất có chí cầu tiến đấy nhỉ, còn biết xem <<Làm giàu không khó>>”

Lục Tinh Diên vô ý thức giải thích: “Không phải, là cho cha tôi thỉnh thoảng có xem, haizz thật sự không phải … Ánh mắt này của cậu là có ý gì?”

Thẩm Tinh Nhược: “Ánh mắt nhìn heo thịt.”

Lục Tinh Diên: “…”

Thật vất vả mới qua hết mấy tiết buổi sáng, tất cả mọi người đều hết sức vui mừng.

Buổi chiều được thả nửa ngày nghỉ, có vé thì có thể đi xem Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, không muốn đi xem thì có thể tự do sinh hoạt.

Ở cấp ba có thể có thời gian tự do càng lúc càng ít, mỗi một lần được nghỉ đều rất quý giá.

Thẩm Tinh Nhược không có nhiều thời gian, còn phải thay quần áo biểu diễn rồi trang điểm, tuỳ tiện ăn chút gì đó, liền đi đến hội trường lớn.

Lục Tinh Diên kiên trì cầm ba tấm vé từ Thẩm Tinh Nhược, đi xem một mình thì rất kỳ quái, thế là cưỡng bức kéo theo Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh, nói Vương Hữu Phúc vì cảm ơn cậu đã mua đồ giúp thầy nên đưa vé cho cậu, để cho ba người bọn họ có thể đi xem.

Lý Thừa Phàm nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, “Vương Hữu Phúc có phải điên rồi hay không, vì sao lại bắt chúng ta đi xem Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chứ?”

Lục Tinh Diên liếc mắt nhìn cậu, “Mày không tới xem Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, có trời mới biết nửa ngày này mày ở bên ngoài làm ra trò gì, trong lòng mày cũng đang không yên tâm vấn đề điểm số rồi đấy.”

Lý Thừa Phàm: “…”

Cái này là khả năng diễn xuất trời ban, cũng rất phù hợp với phong cách của Vương Hữu Phúc.

Lý Thừa Phàm liên tục oán trách vài câu, thế nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.



Hai giờ chiều, Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu đúng giờ.

Mấy tấm vé của Lục Tinh Diên có vị trí khá cao, chỉ là, quá gần sân khấu.. Bên cạnh bọn họ vừa đúng là chỗ ngồi của Vương Hữu Phúc.

Lục Tinh Diên không nói không rằng nhanh chân chạy đến, ngồi ở giữa, ngăn cách Vương Hữu Phúc với đám Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh.

Vừa đúng lúc Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh cũng không ngờ sẽ ngồi sát bên cạnh Vương Hữu Phúc, ngay cả chơi điện thoại cũng không được tự nhiên.

Nửa tiếng đồng hồ trên sân khấu, đều là MC cùng các lãnh đạo và cựu học sinh nổi tiếng thay nhau lên sân khấu phát biểu.

Lục Tinh Diên không quan tâm, từng giây từng phút đề phòng hai tên Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh lỡ mồm nói ra gì đó, đi qua chỗ cậu hỏi Vương Hữu Phúc tại sao lại ép bọn họ đến xem Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này.

Cũng may Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh rất ham sống sợ chết, bình thường cũng không dám nhiều lời trước mặt Vương Hữu Phúc, sợ ông lên cơn rồi lại không kiềm chế được, lại lên lớp giảng đạo diss hai người bọn họ diss một trận đến mức phải hoài nghi nhân sinh.

Lời mở đầu chào mừng dài dòng qua đi, rốt cuộc cũng đến phần biểu diễn chính thức.

Màn biểu diễn của Thẩm Tinh Nhược được xếp thứ sau, các tiết mục đứng trước theo thứ tự là hợp xướng, đọc diễn cảm, nhảy vũ đạo, đơn ca, còn có diễn kịch.

Nhóm đàn em lớp mười diễn kịch rất khá, bầu không khí dưới sân khấu sôi động hẳn lên, tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như nước thuỷ triều.

Trưởng nhóm lại phát biểu vài câu, sau đó MC lại nói: “…. Tiếp theo chúng tôi xin mời, bạn học lớp mười một ban một Thẩm Tinh Nhược với màn biểu diễn độc tấu vỹ cầm – <<Canon in D*>>!”

*Canon in D hay còn có tên gọi khác là “Canon cung rê trưởng” được biết tới như một trong những bản giao hưởng hay nhất trên thế giới được sáng tác bởi nhà soạn nhạc người Đức Johann Pachelbel (1653-1706). (Nguồn: redsvn.net)

Nghe được tên Thẩm Tinh Nhược, đám học sinh lớp mười một đều có chút chờ mong.

Lục Tinh Diên mặt không biểu cảm xem hết một vở kịch, rốt cuộc cũng nhấc được mí mắt lên, chỉ là hình như có gì đó không đúng lắm …

Chỗ này không đúng, Lý Thừa Phàm đã hỏi trước, “Hả Thẩm Tinh Nhược sao lại độc tấu đàn vỹ cầm, có phải là nhầm lẫn gì không, không phải cậu ấy biểu diễn đàn dương cầm sao?”

Còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược mặc một thân váy lễ phục màu trắng dài đến gối, tóc dài xoã trên bờ vai, một tay cầm đàn, một tay cầm cây vĩ, từ phía sau màn chậm rãi đi đến trước sân khấu.

Trên sân khấu vốn dĩ đang tối đen, sau khi MC giới thiệu xong, mới có người điều chỉnh ánh đèn vào phía góc sân khấu, nương theo chuyển động của Thẩm Tinh Nhược, một đường đi ra chính giữa sân khấu.

Bên dưới khán đài có hơn một nghìn người xem, nhưng lại rất yên tĩnh.

Thẩm Tinh Nhược cúi chào, sau đó đem thân đàn đặt lên xương quai xinh, đâu hơi nghiêng, hàm dưới bên trái dựa vào cây đàn gò má đặt lên trên thân đàn, cây vỹ thong dong xẹt qua trên dây đàn.

Bạn học từ ban một đến xem đều sợ ngây người.

Lục Tinh Diên dựa vào chỗ ngồi, mắt ngay cả chớp cũng không chớp nổi.

Cô hôm nay có trang điểm nhẹ nhàng, màu môi so với bình thường cũng đỏ hơn vài phần, những cái khác thế mà lại nhìn không rõ lắm.

Chỉ cảm thấy cả người cô đứng yên ở đó, thẳng thắn mà cao ngạo.

Ánh đèn thay đổi, ánh bạc trên bộ lễ phục cô mặt trên người chiếu sáng rạng rỡ, lúc thân mình cô khẽ động đậy, càng toả ra ánh sáng lung linh.

<<Canon in D>> là do cô Lưu Phương đề nghị Thẩm Tinh Nhược biểu diễn.

Trong trường hợp biểu diễn cho tập thể quần chúng, quá mức cao siêu thì cũng không có ai hiểu, cân nhắc điều này, lúc đầu cô muốn kéo Bản giao hưởng số 3 ở âm G trưởng hoặc là Vũ khúc Hola, đều thích hợp để biểu diễn trước toàn thể khán giả, nhưng Lưu Phương vẫn ngại mọi người không biết đến những bản đó, nói là muốn một bản nhạc mà tất cả mọi người đều đã nghe qua thì mới được.

Quả nhiên, đến đoạn cao trào về sau, dưới khán đài liền có không ít người gật gù đắc ý.

Lý Thừa Phàm còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, thì thầm thốt lên mấy tiếng kinh ngạc, “Má ơi, Thẩm Tinh Nhược còn cái gì không biết làm nữa? Đây là tiên nữ giáng trần à?”

Lục Tinh Diên không thèm để ý tới cậu ta.

Cô sẽ kéo đàn vỹ cầm, thật ra Lục Tinh Diên cũng không quá kinh ngạc, bởi vì mẹ của cô là một nghệ sĩ vỹ cầm nổi tiếng, cô biết chút ít là chuyện đương nhiên, chỉ là những lời này cậu không thể giải thích với Lý Thừa Phàm.

Lúc diễn tấu tiến hành được một nửa, Hà Tư Việt cầm một bó hoa chạy tới, nói với Vương Hữu Phúc: “Thầy Vương, hoa mua xong rồi, để em đem lên cho.”

Vương Hữu Phúc đang say mê gật gì đắc ý, lúc chuẩn bị gật đầu, thì đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó, “Đừng, em đi tìm thầy Đặng giúp thầy.”

Vừa nói vừa quay đầu sáng, “Em, Lục Tinh Diên, em, đi lên đi, tặng hoa cho Thẩm Tinh Nhược.”

Không khỏi bất ngờ, Lục Tinh Diên còn đang ngồi yên trên ghế khoanh tay trước ngực như nhị đại gia, ngay cả nhúc nhích cũng không có.

Thế mà Lý Thừa Phàm cùng Triệu Lãng Minh ngồi bên cạnh lại vô cùng sốt sắng, một người giành một người giật.

“Em, thầy Vương để em đưa cho!”

“Em đưa cho em đưa cho!”

Vương Hữu Phúc lườm hai người bọn họ một chút, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ, vẫn là kéo Lục Tinh Diên đứng dậy, “Tôi đặc biệt dặn dò Hà Tư Việt dùng quỹ lớp để mua một bó hoa lớn như vậy, là để kiếm chút mặt mũi cho lớp chúng ta, hai em nhìn xem Thẩm Tinh Nhược dáng dấp xinh đẹp như vậy, người lên sân khấu tặng hoa cũng phải có hình tượng một chút, hai em nhìn lại hai em đi mặc đồng phục còn xấu như vậy …”

Lục Tinh Diên hững hờ cười cười, đứng dậy, thuận tay kéo một nửa dây kéo đồng phục, một bộ dàng cà lơ phất phơ.

Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

???

Chẳng lẽ Lục Tinh Diên mặc đồng phục thì đẹp chắc?!

Cậu ta ngoại trừ cái mặt đẹp trai, nghiêm túc còn không nghiêm túc nổi, hình tượng tốt chỗ nào chứ?

Chủ nhiệm lớp này nhan cẩu quá đi!

Vương Hữu Phúc cũng cảm thấy lý do này nói ra có chút vô lý, còn tổn thương đến mặt mũi của học sinh, đằng hắng hai tiếng lại dời chủ đề câu chuyện, nói: “Người ta không phải là bạn cùng bạn với Thẩm Tinh Nhược sao, hai em còn muốn cãi gì nữa.”

“Đi đi đi, Lục Tinh Diên em đi nhanh lên đi.”

Thấy Lục Tinh Diên nhận xong bó hoa từ trong tay Hà Tư Việt liền tiến lên phía trước, ông lại lôi kéo, “Đi bên này! Em đứa nhỏ này mặt mũi thì đẹp trai mà sao đầu óc không được sáng dạ cho lắm!”

Lục Tinh Diên: “…”

Nhìn thấy Lục Tinh Diên thoáng đi xa, Vương Hữu Phúc mới hài lòng bổ sung thêm một câu, “Thẩm Tinh Nhược Lục Tinh Diên, tên gọi của hai đứa còn hợp vần như vậy, xứng đôi vừa lứa.”

Lý Thừa Phàm: “…”

Triệu Lãng Minh: “…”

Cái đầu ông chứ xứng đôi vừa lứa.

- Hết Chương 28-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.