Vị giáo sư nghe Cố Noãn nói đã có Alpha, nên trước tiên ông nói về loại này: “Để Alpha của cậu đến đây làm kiểm tra độ phù hợp với cậu. Chúng tôi sẽ lấy một lượng máu của Alpha dựa trên sự phù hợp với cậu và chiết xuất tin tức tố hòa hợp của hắn làm thành thuốc tiêm cho cậu, mỗi tháng tiêm một lần, nếu hiệu quả nhanh chóng, tuyến thể của cậu sẽ có cơ hội phục hồi rất lớn.”
Vị giáo sư không đề cập đến chi phí, ông tin rằng Cố gia có thể chi trả được.
Không chỉ Cố Noãn, mà ngay cả Quý Mạc lần đầu tiên nghe đến liệu pháp này, Cố Noãn cũng hỏi: “Còn khuyết điểm thì sao?”
“Nếu tuyến thể của cậu phản ứng sau lần tiêm đầu tiên, cậu phải để Alpha này đánh dấu cậu càng sớm càng tốt.”
Cố Noãn mở to mắt, phản ứng đầu tiên của cậu lại là mừng rỡ. Cậu nhìn Quý Mạc, suýt nữa thì bật cười, ẩn ý trong mắt như muốn nói: Đây là khuyết điểm gì vậy? Đây là lợi thế!
Quý Mạc: “......”
Vị giáo sư già thấy Cố Noãn thú vị, cười hai tiếng, đẩy kính lên sống mũi và nói tiếp: “Sau khi đánh dấu, cậu sẽ rất phụ thuộc vào Alpha này. Cho dù không có độ phù hợp cao, cậu cũng sẽ thường xuyên xuất hiện 'thói quen'. Alpha phải có đủ kiên nhẫn và thời gian để đồng hành cùng cậu, tốt nhất là mỗi ngày không nên rời khỏi cậu quá lâu, nếu không sẽ phản tác dụng và có hại cho cả hai người.”
Điều quan trọng nhất là sau khi đánh dấu, để ổn định tuyến thể, cho dù giai đoạn sau hai người không hợp nhau, thì trong vòng ba năm cũng không thể xóa bỏ kí hiệu, nếu không người bị tổn thương chính là Omega.
Cố Noãn biết 'hành vi làm tổ' của Omega và cậu đã nghiên cứu sách giáo khoa trong khi học sinh học. Sau khi được đánh dấu, bởi vì độ phù hợp quá cao nên một phần nhỏ Omega sẽ không thể tách khỏi Alpha của họ trong một thời gian ngắn, sản sinh ỷ lại Alpha ở mức độ cao.
“Thời gian, anh ấy cần ở bên cháu là bao lâu?”
“Chuyện này phụ thuộc vào thời gian tuyến thể của cậu phục hồi. Có thể là một hoặc hai tháng, lâu nhất là một năm. Không thể nói trước được.”
Cố Noãn chết lặng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nghĩ đến sự nghiệp hiện tại của Hàn Dương, Cố Noãn biết rất rõ phương pháp này không áp dụng cho cậu. Trước khi Quý Mạc nói, Cố Noãn lo lắng hỏi: “Còn cách khác không ạ?”
“Sử dụng thuốc tiêm tin tức tố do bệnh viện cung cấp, chúng tôi sẽ tìm loại phù hợp nhất cho cậu theo tình hình cá nhân của cậu. Đây là máu được các Alpha ẩn danh cung cấp, sẽ không gây tranh chấp cá nhân và cậu không cần phải bị đánh dấu...”
Vì không biết mất bao lâu để tuyến thể của bệnh nhân phục hồi nên rất có thể số lượng mũi tiêm sẽ không đủ. Khi đó, có thể phải dùng tin tức tố của một Alpha khác nữa để tiêm.
Vì lý do này, bệnh viện đã phải làm suy yếu sự hiện diện của tin tức tố này, để không làm cho bệnh nhân cảm thấy khó chịu hoặc để nó ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bệnh nhân.
Đây là một lợi thế.
Nhưng khuyết điểm, vị giáo sư nói một cách đơn giản và rõ ràng.
“Thời gian lâu, hiệu quả chậm, ngắn nhất cũng phải một năm rưỡi. Bởi vì không có ký hiệu của Alpha đè lên, quá trình thích ứng của cậu sẽ rất vất vả...Ý tôi là, mỗi lần tiêm sẽ đau đớn gấp ba lần so với những lần tiêm trước đây của cậu.”
Giá cả tự nhiên tăng gấp 5 lần, đắt hơn nhưng chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn tiêm kích tuyến mà Cố Noãn đã từng sử dụng trước đây.
Giáo sư xem Cố Noãn không thể trả lời trong một lúc, nói: “Máy móc điều phối tin tức tố ba tháng sau mới đến nơi. Nếu cậu nghĩ xong, hãy sớm liên hệ với tôi. Tôi sẽ dựa trên tình huống của cậu, đặt ra thời gian thích hợp để tiêm mũi đầu tiên.”
......
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Noãn lần đầu tiên không chủ động liên lạc với Hàn Dương, cũng không thông báo cho Hàn Dương kết quả hội chẩn. Đối mặt với tin nhắn của Hàn Dương, Cố Noãn chỉ biết ngây người, sau đó cất điện thoại đi.
Trên chuyến bay về nhà, cậu không chắc chắn và không thể đưa ra quyết định.
“Ba, nếu như anh tới hỏi ba, ba đừng cho anh ấy biết.”
Quý Mạc trả lời: “Ba biết rồi.”
Khi họ về đến thành phố C, chú Trương đã đợi sẵn ở sân bay. Cố Noãn lên xe không nói lời nào, sắc mặt không tốt lắm. Chú Trương nghĩ cậu hơi say xe nên mở hé cửa sổ.
Cố Noãn bực bội lấy thông tin mà vị giáo sư đưa từ trong ba lô của mình, đọc đi đọc lại, hy vọng sẽ tìm ra giải pháp phù hợp. Nhưng không, vị giáo sư đã nói rất rõ ràng rồi.
Cố Noãn trong lòng biết rõ nếu cậu hỏi Hàn Dương, Hàn Dương nhất định sẽ không từ chối cậu.
Tương ứng, theo tình hình hiện tại của Hàn Dương, Cố Noãn sẽ trở thành gánh nặng đối anh ấy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cố Noãn không hy vọng mối quan hệ của hai người sẽ gây áp lực cho Hàn Dương, cậu thầm tưởng tượng cảm giác đau gấp ba lần tiêm tuyến thể sẽ như thế nào, nhưng khi nghĩ đến cơn đau của tuyến thể, cậu chợt bừng tỉnh.
Cố Noãn bất giác hít một hơi, cắn chặt môi dưới và cau mày.
Quý Mạc thấy vậy, siết chặt tay cậu, đau lòng nặn nặn: “Tiểu Noãn, đừng lo lắng.” Tuy nói là nói vậy, Quý Mạc cảm thấy rối bời. Y thực sự không nỡ để Cố Noãn chịu khổ, nhưng nếu để Hàn Dương bị trì hoãn vì chuyện này, Quý Mạc cũng không đành lòng.
Nhớ đến trước khi rời khỏi bệnh viện trung ương, y tá đã ân cần nhắc nhở bọn họ: “Thuốc tiêm này lâu dài, lần nào cũng không được dùng thuốc mê, tốt nhất nên phối hợp với Alpha của cậu để chữa trị.”
Cố Noãn cúi đầu, chán nản cất thông tin trong tay. Vì Cố Noãn không đúng lúc trả lời tin nhắn, Hàn Dương đã gọi đến.
Cố Noãn cưỡng bách chính mình lên tinh thần, lúc trả lời điện thoại, nhiệt tình nói chuyện với Hàn Dương như mọi khi. Cậu thản nhiên nhẹ nhàng nói vài câu về kết quả kiểm tra, nói rằng kết quả vẫn như trước, để Hàn Dương không cần quá lo lắng, tình hình cụ thể lần sau sẽ xem lại.
Hàn Dương ở đầu bên kia điện thoại nhanh chóng an ủi Cố Noãn: “Sau này anh sẽ cùng em đi tiêm tuyến thể. Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
“Dạ.” Cố Noãn đổi chủ đề, “Anh ơi, hôm nay anh có bận không? Quay phim thế nào rồi, có một lần là qua không?”
“Hôm nay trạng thái rất tốt.” Sau khi yêu đương, Hàn Dương nói nhiều hơn. Anh nói với Cố Noãn, “Bộ phim mà anh đóng vai phụ sẽ được phát hành vào đầu tháng 7. Thời điểm chiếu phim, chúng ta cùng đi xem.”
“Vâng ạ!”
Hàn Dương thích nghe giọng nói vui vẻ của Cố Noãn, khiến anh cảm thấy cả trái tim mình đập nhanh rõ ràng.
Anh nhếch khóe miệng cười thầm. Anh mặc một bộ trang phục màu đen, ngay cả khi diễn xuất cũng chưa bao giờ biểu hiện ra vẻ dịu dàng như vậy.
Người đại diện của Hà Vân Sở tình cờ đi ngang qua, anh ta vội hỏi Hà Vân Sở: “Đoàn phim hôm nay có chuyện gì tốt không? Hàn Dương cười quá...quá...” Anh ta hình dung không ổn, “Dù sao thì nụ cười đẹp lạ lùng.”
Hà Vân Sở đang sửa lại lớp trang điểm của mình, ậm ừ: “Loại chó độc thân như anh không hiểu đâu.”
“Cậu nói như thể cậu có đối tượng rồi vậy.” Người đại diện nhét vào trong tay Hà Vân Sở một hộp hoa quả, “Chó không thể bóc vỏ, tự cậu bóc đi.”
Hà Vân Sở đang tô lại màu môi, không thể nói chuyện: “...”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lúc này, đoàn phim đang quay cảnh đêm, các diễn viên cùng đoàn liên tục NG, Hàn Dương không có cảnh quay ở đoạn này, có thời gian tạm nghỉ gần 20 phút. Anh trốn trong góc nói chuyện với Cố Noãn về những thứ vụn vặt tìm thấy trong đoàn ngày hôm nay, dành thời gian ngắn ngủi này cho Cố Noãn.
Sau lưng có người đi qua, Hàn Dương bước vào trong một chút.
“Phim vẫn chưa ra mắt nhưng anh đã nhận được rất nhiều lời mời thử vai mới. Nhờ sự giới thiệu của công ty và đạo diễn Hạ Châu Vũ, tuy không phải là những vai diễn đặc biệt quan trọng nhưng anh sẽ nghiêm túc cố gắng. Cố Noãn, anh...anh không biết phải nói thế nào, nhưng gần đây anh thực sự rất vui vẻ.”
Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
Nỗ lực của anh tích tiểu thành đại, nên khiến cho anh đi đến nơi, về đến chốn.
Cố Noãn yên lặng lắng nghe, khóe miệng vô thức hướng lên trên.
“Cố Noãn.” Hàn Dương hạ giọng, “Dù bận thế nào, anh cũng sẽ tìm cách gặp em.”
“Anh à, nếu anh thực sự bận...”
“Nhưng anh muốn gặp em, rất nhiều.”
Một câu này được giấu trong điện thoại của Cố Noãn, cách 400 km, rơi vào trong đôi tai đỏ ửng của Cố Noãn.
Đột nhiên, Cố Noãn cảm thấy không nói nên lời trước những rắc rối vừa rồi, rõ ràng Hàn Dương đã rất nỗ lực vì ước mơ của mình còn không quên an ủi cậu, nhưng cậu sợ vấn đề nhỏ nhặt như khi tiêm sẽ đau như thế nào..
Cậu nhướng mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn của thành phố mờ mờ ảo ảo trong xe, Cố Noãn bắt tay siết chặt thành nắm đấm: “Anh à, anh phải cố lên! Em là fan hâm mộ đầu tiên của anh, vĩnh viễn sẽ ủng hộ anh.”
Sau khi nói xong, Cố Noãn lén lút liếc nhìn Quý Mạc ở bên cạnh và chú Trương trên ghế lái. Cậu nắm chặt điện thoại, thu mình vào góc, nhanh chóng nói nhỏ: “Em cũng siêu cấp nhớ anh, nhớ đến đêm cũng không ngủ được.”
Bác Trương: “...khụ.”
Quý Mạc: “Chúng ta không điếc.”
Cố Noãn xấu hổ cười khúc khích.
Trước khi họ có thể nói thêm vài lời, đoàn phim bắt đầu thúc giục Hàn Dương. Sau khi Cố Noãn mơ hồ nghe được, vội vàng cùng Hàn Dương cúp điện thoại.
Quý Mạc đang theo dõi từng cử động của Cố Noãn. Đau lòng vẫn hoàn đau lòng, nhưng Quý Mạc chắc chắn có thể cảm nhận được sự trưởng thành của cậu.
Cố Noãn không còn hấp tấp như hồi nhỏ, có lẽ Quý Mạc đã đoán được quyết định của Cố Noãn rồi.
Quả nhiên, Cố Noãn cũng đã triệt để thông suốt sau khi cúp điện thoại không quá mười phút.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Ngữ khí của cậu đã khôi phục sức sống trước đây: “Ba, ba nghĩ trong bệnh viện sẽ có thuốc tiêm hương bạc hà cho con sao?”
“...Đến lúc đó lại hỏi.”
Đối với chuyện này Quý Mạc không có dị nghị gì, y tôn trọng sự lựa chọn của Cố Noãn. Khi đứa trẻ lớn hơn, Quý Mạc sẽ không còn đưa ra quyết định cho Cố Noãn như khi con còn nhỏ.
Nhưng Quý Mạc căn dặn Cố Noãn: “Chuyện này con vẫn phải nói với Hàn Dương, dù sao thì hai đứa đang có quan hệ tình cảm, không thể giấu mọi chuyện ở trong lòng, phải tâm sự với nhau nhiều hơn. Tính tình Hàn Dương trầm lặng, con phải bắt chuyện nhiều hơn.”
Cố Noãn gật đầu: “Con sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy. Dù sao thì vẫn còn ba tháng nữa. Nhưng mà ba, anh của con không trầm lặng nữa, bây giờ có thể nói nhiều rồi.” Nói xong liền đút hai tay vào túi, tâm trạng không tệ, “Chỉ là tán tỉnh con có hơi nhiều một chút.”
“......”
Quý Mạc: “Tiền đồ của con đâu, cũng biết phát thức ăn cho chó cho ba sao.” Sau đó, ánh mắt y rơi vào gáy Cố Noãn, vẫn không nhịn được cười khổ, “Thằng bé ngốc.”