Vào cuối tháng 4, vai diễn của Hàn Dương cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi anh cùng Cố Noãn đến bệnh viện, công ty đã không ngừng sắp xếp cho anh những công việc mới và các buổi thử vai. Hàn Dương không lời oán hận, vẫn hối hả ngược xuôi, bận rộn như trước. Chỉ khác là anh bắt đầu vắt kiệt thời gian, giành giật từng giây để được gặp Cố Noãn.
Những cặp đôi đang trong lúc yêu đương mặn nồng sẽ luôn có vô số nỗi nhớ và động lực.
Đôi khi, Hàn Dương và Cố Noãn sẽ gặp nhau trong nhà hàng, đôi khi, Hàn Dương và Cố Noãn sẽ cùng nhau trở về biệt thự; cũng có đôi khi, Hàn Dương sẽ đến trường gặp Cố Noãn.
Cố Noãn không tuyên bố với người ngoài mình có anh trai nữa. Cậu sẽ nói với những người bạn học quen thuộc của mình rằng mình đang yêu đương, cùng một Alpha cậu đã thích từ lúc nhỏ.
Thỉnh thoảng, cậu sẽ dùng “Alpha của tôi” để miêu tả Hàn Dương.
Do nghề nghiệp đặc biệt của Hàn Dương, Cố Noãn sẽ không trắng trợn công khai chứ đừng nói đến việc điểm mặt gọi tên.
Nhưng câu “Alpha của tôi” cũng đủ thân mật, ai cũng biết mà không cần nói lời nào. Theo thời gian, tin tức đóa hoa cao lãnh Cố Noãn của Đại học bắt đầu truyền khắp trong trường.
Hàn Dương đến tìm cậu, thường thường cần phải mang khẩu trang. Không phải vì Hàn Dương là một diễn viên, mà bởi vì Cố Noãn rất nổi danh trong trường, xem như một người nổi tiếng nho nhỏ. Nếu như cậu bị phát hiện yêu đương với anh trai của mình, thì e rằng cậu sẽ càng nổi tiếng hơn...
Dù sao thì, Cố Noãn, một kẻ 'luyến huynh nghiêm trọng', từ lâu đã quảng cáo cho tạp chí người mẫu của Hàn Dương trong khắp khoa, mỗi người một quyển.
......
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Điều buồn nhất trong chuyện này thuộc về Vu Dập, mối tình đầu của hắn kết thúc quá chóng vánh mà nó lại do chính tay Hàn Dương kết thúc.
Đó là một buổi chiều yên tĩnh, không một gợn mây, Vu Dập cầm một túi sữa dâu đợi ở cửa ký túc xá của Cố Noãn. Dù biết Cố Noãn sẽ không bao giờ nhận sữa mình gửi nhưng hắn vẫn muốn thử vận may.
Lúc này, đã nửa tháng trôi qua kể từ khi Vu Dập tặng máy ảnh cho Cố Noãn. Và thời gian Hàn Dương và Cố Noãn ở bên nhau đúng nửa tháng.
Thời gian nửa tháng không đủ để tin tức về chuyện tình cảm của Cố Noãn truyền đến tai Vu Dập gần đây đang làm việc chăm chỉ.
Vu Dập nhìn thấy một Alpha cao lớn đeo khẩu trang đen ở lối vào của tòa nhà ký túc xá. Alpha này đang dựa vào vị trí mà Vu Dập thường đứng, tựa lưng vào cột điện thoại, vô tư chờ đợi ai đó. Vu Dập đến gần, qua hơi thở tin tức tố, hắn nhận ra Hàn Dương.
Đây là lần đầu tiên Hàn Dương đến trường để tìm Cố Noãn sau khi hai người hẹn hò.
Vu Dập giả bộ không nhìn thấy cũng không được, nhiệt tình chào hỏi, nhưng Hàn Dương lại giả bộ không thấy.
Tất nhiên, Vu Dập không quan tâm đến những chi tiết này, mỉm cười hỏi: “Anh đến đây để tìm Cố Noãn? Tôi cũng tình cờ đến gặp cậu ấy, mua cho cậu ấy một ít sữa dâu.”
Hàn Dương cảm thấy sữa trong tay hắn chướng mắt, quay đầu đi chỗ khác, bình tĩnh nói: “Sau này đừng đưa sữa cho Cố Noãn nữa.” Anh nói thêm, “Bao gồm cả những thứ khác.”
Vu Dập nhất thời không phản ứng.
“Cố Noãn có nói với tôi cậu là người tốt, vì vậy tôi không muốn cậu tiếp tục lãng phí thời gian nữa.” Hàn Dương nói thẳng, “Đừng theo đuổi Cố Noãn nữa.”
“Có lẽ anh có chút hiểu lầm với tôi?”
Hàn Dương ngắt lời hắn: “Cố Noãn đang hẹn hò.”
Vu Dập sững sờ.
Hắn không loại trừ việc Hàn Dương ghét mình, cảm thấy hắn không xứng với Cố Noãn. Vu Dập sắp xếp lại cảm xúc của mình, nghĩ rằng đây là anh rể tương lai, tự nhủ không thể đắc tội.
“Cố Noãn không hẹn hò, anh không cần gạt tôi.” Vu Dập thẳng thắn nói, “Theo tôi biết, cậu ấy không có quan hệ đặc biệt thân thiết với Alpha hay Beta nào ở trường học...”
“Đương nhiên.”
Vu Dập thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc là Hàn Dương không hề có ý định giấu giếm Vu Dập: “Tất nhiên Cố Noãn không thể thân thiết với Alpha hay Beta nào ở trường, vì em ấy đang hẹn hò với tôi. Tôi và Cố Noãn không phải anh em ruột, không có quan hệ huyết thống.”
Hàn Dương không định nói gì thêm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Anh mặt lạnh nhìn thời gian, sau đó đi về phía trước, nở một nụ cười dịu dàng, hoàn toàn bất đồng với thái độ khi cử xử với Vu Dập.
Cố Noãn một đường chạy tới. Vu Dập bị nụ cười của Cố Noãn làm cho lóa mắt, vô thức đứng sau hòm thư bên đường.
Hàn Dương vươn tay vuốt ve cánh hoa trên vai Cố Noãn, nhẹ giọng nói: “Sao lại chạy vội như vậy?”
“Biết anh đang đợi em, em liền chạy.”
Cố Noãn thở hổn hển, nhìn xung quanh, thấy có ít người hơn, cậu nhào vào vòng tay của Hàn Dương, đặc biệt không muốn xa rời ôm chặt Hàn Dương. Vu Dập chưa bao giờ nghe thấy âm thanh lanh lảnh như vậy từ Cố Noãn, tràn đầy mong đợi và yêu thương, băng qua con đường hoa mai vào tháng Tư mùa xuân, phủi xuống một cánh hoa.
“Em rất nhớ anh, rất nhớ anh.”
Giọng điệu này, người ngốc đều có thể nhận ra, Cố Noãn đang yêu.
Vu Dập thất hồn lạc phách xách túi sữa dâu đi về, dọc đường đi ngang qua một thùng rác, Vu Dập đứng trước mặt nó, muốn ném tất cả vào.
Có thể do thùng rác được dán khẩu hiệu “Phân loại rác thải, trách nhiệm của mọi người.” Vu Dập bất đắc dĩ, cuối cùng cầm sữa dâu về ký túc xá đưa cho bạn cùng phòng.
Một mối tình đầu chưa bao giờ bắt đầu, đã khiến hắn hoàn toàn biến mất trong thế giới của Cố Noãn.
Nhưng Cố Noãn đang yêu cuồng nhiệt hoàn toàn không nhận thấy sự biến mất của Vu Dập, dù sao, Cố Noãn thậm chí còn không có số điện thoại hay tài khoản xã hội của đối phương
Một cơn gió vội vã lướt qua những kẽ hở của mùa xuân.
Mùa xuân qua đi, tháng bảy hè đến, tất cả mọi người lần lượt đổi sang mặc áo tay ngắn.
Bộ phim điện ảnh đầu tiên của Hàn Dương, “Người lạ” chính thức được phát hành.
Cố Noãn đã mang tiền tiết kiệm của mình bao trọn ba rạp phim lớn nhất của trung tâm thành phố, mời các sinh viên trong khoa tối mai cùng nhau đi xem.
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Noãn thích Hà Vân Sở đóng vai chính, Cố Noãn hào hứng cầm một tấm áp phích có tên tất cả các diễn viên, chỉ vào tên của diễn viên được xếp cuối cùng và nói, “Cậu có thấy không? Hàn Dương ——cái tên này, từ dưới đếm lên hàng thứ ba, Hàn Dương —— nếu không nhìn rõ tớ sẽ cho các cậu một cái kính lúp.”
Tất cả bạn học: “...Rõ rồi rõ rồi.”
Cố Noãn đã xem suất chiếu sớm, hào hứng nói: “Anh ấy sẽ xuất hiện ở phút bốn mươi!”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cố Noãn nhận vé trước và phát cho từng người một. Cậu cũng đặc biệt dành riêng bốn vé cho Tô Mộc, còn tự mình gửi tận nhà cho y.
“Đây không phải Hà Vân Sở đóng vai chính sao? Vẫn là một kiệt tác của đạo diễn Hạ Châu Vũ. Tớ còn đang định mua vé để xem, không ngờ cậu lại tặng tớ rồi.” Tô Mộc nhận bốn tấm vé, tâm trạng vui vẻ hỏi: “Sao lại cho tớ tận bốn vé vậy?”
Cố Noãn lấy áp phích ra, gạch một đường dưới tên của Hàn Dương bằng bút lông: “Anh trai tớ cũng đóng phim này, nhưng chỉ là vai phụ. Hai vé đưa cho ba mẹ cậu, còn hai vé còn lại cậu tìm người đi cùng.”
Tô Mộc nheo mắt lại, cẩn thận đọc tên Hàn Dương, kinh ngạc nói: “Không phải tớ đi cùng cậu sao?”
“Nếu cậu bằng lòng ngồi bên cạnh tớ và anh của tớ, vậy cũng không sao cả...”
Tô Mộc từ chối: “Tớ có thể tự mình đi, cám ơn cậu.”
Hơn nữa ba mẹ Tô Mộc cũng sẽ đi, y không muốn lạc đàn.
Tuy nhiên, khi bộ phim đầu tiên của Hàn Dương ra mắt, chắc chắn Cố Viễn Sâm và Quý Mạc sẽ không thể ngồi yên. Một người mua thì vé xem phim cho cả công ty vì phúc lợi của nhân viên trong tuần này, người còn lại thì mua vé cho cả đơn vị xem như mời khách.
Ba mẹ của Tô Mộc căn bản không cần hai tấm vé kia của y.
Hơn nữa giờ chiếu trên vé cũng không giống nhau, Tô Mộc thật sự lạc đàn. Y dự định sẽ đưa hai tấm vé của ba mẹ mình cho các bạn cùng lớp, còn lại hai tấm vé...
Tô Mộc suy nghĩ hồi lâu nhưng trong lòng rất lo lắng, y gửi tin nhắn cho Lương Hiệt: [Anh trai của bạn em đóng phim, cậu ấy tặng em hai vé, sẽ chiếu vào lúc tám giờ tối mai. Anh có rảnh không? Đó là bộ phim do Hạ Châu Vũ làm đạo diễn, không phải lần trước anh nói anh thích xem phim do ông ấy làm đạo diễn sao?]
Sau nửa giờ, Lương Hiệt trả lời: [Xin lỗi, anh không có thời gian.]
Đây là lần thứ bao nhiêu Lương Hiệt từ chối lời mời của Tô Mộc.
Tô Mộc ủ rũ cúi đầu trả lời: [Thôi, vậy thì sau khi xem xong em sẽ kể anh nghe.]
Lương Hiệt: [Được.]
Lương Hiệt: [Xin lỗi.]
Tô Mộc: [Không sao đâu, đợi khi nào anh hết bận chúng ta lại cùng nhau đi xem.]