Hơn mười phút sau, trong số
vài chục ma sa leo lên thuyền băng trừ một số ít vài con bị thương quay
lại biển, những con khác đều trở thành thi thể. Có thể nói kỳ tích là,
trên áo bào trắng như tuyết của Băng nữ vẫn không bị dính cho dù là nửa
chấm máu.
Đánh lui đợt công kích của đám hổ đầu ma sa, Lý Dật không dừng lại mà
bắt đầu tiếp tục trị thương cho Hồng linh nhi. Những tên mập ấy sẽ cảm
thấy sợ hãi, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, đợt tấn công tiếp theo
nhất định còn mãnh liệt hơn.
Cơn sóng tấn công tiếp theo bắt đầu rất nhanh sau đó, lần này đám ma sa
không tập trung trèo lên thuyền như lần trước, mà ở dưới nước, nơi có
lợi cho bọn chúng, dùng thân mình liên tục đập vào thuyền băng. Đây
chính là điều Lý Dật lo lắng nhất!
Dưới sự tấn công của ma sa, chiếc thuyền băng như ngọn núi nhỏ bị lay
động kịch liệt, cạnh thuyền bắt đầu tan rã, tiếng băng tan vỡ làm cho Lý Dật lo lắng vô cùng. Băng nữ dường như cũng ý thức được tình hình có
chút không ổn, chạy ra chạy vô báo với Lý Dật tình hình tổn hại của con
thuyền.
"Phía trước sụp một khối lớn!"
"Bên trái rạn nứt rồi!"
"Thuyền của chúng ta sắp xong đời rồi!"
“Còn lại một nửa! Lý Dật ca ca, Hồng linh nhi rốt cuộc khi nào có thể bay lên vậy!”
"Đại tiểu thư, đừng quấy rầy ta được không!" Lý Dật bi phẫn vì cũng
không biết, hắn cũng muốn làm cho Hồng linh nhi nhanh chóng bay lên
được, nhưng đại điểu thì đang rất mãn nguyện khi được hưởng thụ việc trị thương của Lý Dật, căn bản là không có ý muốn bay lên.
Rắc, rắc rắc phần phật ——
Lý Dật chưa nói dứt lời, thì vang lên một tiếng giòn giã trên mặt băng trong phòng băng , một vết nứt xuất hiện.
Vết nứt này, như một cái miệng há to ra, vô tình trào tới kẻ đang gặp
tai họa là Lý Dật. Chỉ có điều, chuyện làm Lý Dật thất vọng, là chuyện
kế tiếp. Băng nữ nhìn thấy vết rạn đó, thở dài, chạy tời, nói với Hồng
linh nhi bằng giọng yêu thương: “Đừng sợ, bé ngoan, tỷ tỷ sẽ đưa ngươi
về nhà.” Nói đến đây, cũng không biết lấy từ đâu ra một lệnh bài xanh
ngọc biếc lớn bằng bàn tay.
"Mỹ nữ, ngươi không phải nói Truyền tống bài chỉ có thể mang một mình ngươi về nhà sao?"
"Ta nói bậy đấy!"
“Khà, sao không thể đưa ra dùng sớm chút nữa, hại ca ca của nàng ta đây phải lo lắng lâu như vậy.
Băng nữ mở to đôi mắt xanh vô tội, cẩn thận nhìn Lý Dật rồi nói: “Ngươi, cho rằng ta sẽ đưa ngươi về nhà sao?”
Lý Dật bi thương nói: “Chẳng lẽ nàng không có ý định đưa ta ra khỏi nơi quỷ quái này sao?”
“Ừ, ta sẽ không đưa ngươi về nhà, cho dù ta có đưa về, cha ta cũng sẽ giết ngươi.”
“Cha nàng thích giết người vậy sao? Cho dù là một người vô tội cũng giết ư?”
Băng nữ nháy nháy con mắt, nói: "Ngươi bây giờ vẫn tính như người vô tội sao? Ta quen biết ngươi rồi, hơn nữa còn biết tên của ngươi. Kì thực ta vì ngươi là người tốt nên mới không đưa ngươi về nhà, thật sự, nhà ta
không thích hợp để ngươi đến.”
“Lại càng không thích hợp để làm điểm tâm cho hổ đầu ma sa phải không?
Mỹ nữ, hãy xem ta đã giúp nàng trị thương cho Hồng linh nhi được phần
nhiều, cũng đến lúc nàng cầu xin cho ta trước mặt cha nàng, thả ta đi là được rồi.”
Rắc rắc phần phật ——
Sau một cơn chấn động mạnh, vết nứt kia trong phòng băng trở nên to hơn. Băng nữ cười có chút giảo họat: “Ngươi thật sự muốn để ta cầu xin cho
ngươi chứ?”
“Đương nhiên, cha nàng chế tạoTống truyền bài bảo vệ tính mạng này, nhất định tốn không ít tâm sức, có thể nhìn thấy cha nàng rất thương nàng
đó!”
“Hắc hắc, ngươi nhất định sẽ hối hận đó.” Bộ dạng tinh quái của Băng nữ
khiến cho Lý Dật có chút khiếp sợ, có trời mới biết vào thời khắc mấu
chốt nào đó nàng lại nói một câu “Ta nói vậy đấy.”
Lúc này dưới sự tấn công của đông đảo hổ đầu ma sa, thuyền băng đang tan rã với tốc độ rất nhanh, trong cơn chấn động mạnh, băng phòng bắt đầu
sụp xuống, những mảnh băng vụn bay tung tóe, trong cơn hỗn loạn, Băng nữ bóp nát ngọc bài, trong vầng sáng của Đấu khí trong ngọc bài phong ấn
ngay lập tức lưu tràn tới, hình thành một Truyền tống trận pháp hình
tròn xung quanh Băng nữ.
"Mau đưa Hồng linh nhi vào."
Truyền tống trận nhỏ dung nạp hai người cũng một đại điểu trở nên rất
chật chội, nhưng đây lại là một cơ hội cho Lý Dật được tiếp xúc gần gũi
với mỹ nữ, Băng nữ thì có chút chậm hiểu, sửng sốt không nhận ra Lý Dật
cố ý chạm vào phía trên thân nàng, không kiêng nể gì mà đụng chạm tới cả chỗ mẫn cảm kia.
Một trận không gian ba động kịch liệt, trận pháp đã nbắt đầu khởi động,
cảnh cuối cùng mà Lý Dật và Băng nữ nhìn thấy là thuyền băng bị oanh tạc biến thành vô số khối băng vỡ vụn, vô số chiếc miệng lớn đầy máu che cả bầu trời.
Lần tiếp theo mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn biến đổi.
Khí hậu nơi đây cũng băng giá như vậy, nhưng ấm áp hơn một chút so với
Thế giới đóng băng lạnh đến cực độ, một tầng tuyết mỏng bao trùm lấy
những loài thực vật màu xanh, và cũng có không ít những loài hoa chịu
rét tách những lớp tuyết mỏng mà vươn lên rạng rỡ. Thấp thoáng phía dưới những tán cây và hoa, là những căn nhà gỗ không cao lớn nhưng vô cùng
tinh xảo.
“Chào mừng đến với Băng đảo!” Băng nữ mỉm cười nói.
“Nhà nàng trên đảo hả?”
“Phải nói là đảo này chính là nhà của ra, bởi vì ngoại trừ cha ta và ta
cùng mấy người hầu, trên đảo này không có người nào khác.”
“Vậy thì, có thể dẫn ta tham quan nhà của nàng một chút được không?” Lý Dật bức thiết muốn biết hoàn cảnh của nơi mình đang ở.
“E rằng đã muộn rồi, cha ta biết ta trở về, sẽ lập tức đến đó!”
Băng nữ đoán không sai, nàng vừa dứt lời, Lý Dật liền cảm nhận được khí
tức của một người đang hướng đến chỗ hắn và Băng nữ với tốc độ rất
nhanh. Khí tức của người này không giống người thường, hắn dường như
không thu liễm chính khí tức cường giả của mình, cái loại khí tức ngang
tàng này không giống với cách làm của một cường giả thích che giấu thực
lực của mình.
“Băng nhi, con đã trở về sao?” một lão giả chừng ngũ tuần, tướng mạo rất thanh thước bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Băng nữ và Lý Dật. Chỉ có
điều, lúc lão nhìn thấy Lý Dật, biểu lộ hiền lành cùng vui sướng lập tức bị sự cảnh giác và lãnh ngạo thay thế: “Ngươi là ai?”
Lão đầu đến rất nhanh, từ lúc Lý Dật cảm nhận được khí tức cho tới lúc
lão xuất hiện, dường như chỉ trong chớp mắt. Lý Dật thức thời không phát ra Đấu khí tơ nhện thăm dò thực lực của đối phương, mà cung kinh thi
lễ: “Xin chào bá bá, tại hạ Lý Dật!”
Chỉ có điều, biểu hiện lịch sự hiếm có này của Lý Dật không lấy được một chút cảm tình nòa của lão đầu, ngược lại làm cho biểu lộ của lão càng
thêm tối tăm. Lão căn bản không để ý tới Lý Dật, mà chuyển hướng sang
Băng nữ: “Băng nhi, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, những tên thiếu
niên tiểu tử này không tên nào có ý tốt cả, chỉ là thấy con trẻ tuổi
xinh đẹp nên muốn lợi dụng con thôi. Những kẻ này, đều đáng chết!”
“Cha à, lời này cha nói không qua một trăm lần thì cũng qua hai trăm lần rồi, Băng nữ sớm đã ghi nhớ trong lòng rồi. Tên này không giống với
những kẻ bị cha lấy làm phân bón hoa đâu, hắn chẳng qua là trong lúc bị
hổ đầu ma sa tấn công con nhất thời không nỡ bỏ lại. Cha nghĩ thế nào
cũng được, con mới là không muốn quản đây này.” Nói không quản là không
quản liền, Băng nữ nhấc chân bước đi, trong nháy mắt đã đem Hồng linh
nhi đi vào trong một căn phòng giữa những đám cây hoa.
Cái này là Băng nữ cầu xin ư? Lý Dật lo lắng cực độ, cổ nhân đã từng nói, chỉ có tiểu nữ có thể nuôi nấng đúng là chân lý!
Âm thầm nâng cao hơi thở đề phòng, trên mặt Lý Dật dù sao cũng thả lỏng
vô cùng: “Tại hạ quấy rầy đảo chủ mong được tha thứ, nếu như đảo chủ
không muốn tại hạ ở lại trên đảo, tại hạ này liền cáo từ cũng được.”
“Đảo băng há là nơi tùy tiện cho người ta nói đến là đến nói đi là đi
vậy sao?” Băng đảo đảo chủ lúc này mới bắt đầu nghiêm túc dò xét Lý Dật, một luồng sát ý phiêu hồ bất định khiến Lý Dật cũng một phen tâm thần
bất an.
“Vậy đảo chủ muốn tại hạ như thế nào?” bị uy hiếp, giọng điệu Lý Dật cũng thay đổi, trở nên có chút ương ngạnh.
Băng đảo đảo chủ xem thường Lý Dật, dường như phối hợp với những lời nói sau: “hừ, một Đấu Tôn nhất tinh, lớn lên coi như không có trở ngại gì,
cũng không thích hợp để làm phân bón hoa cho ta. Nếu đã là người mà lần
đầu tiên trong đời Băng nhi cầu xin giúp thì ta cũng không giết ngươi,
trước tiên hãy làm tạp dịch trên đảo đi, nhưng đừng trách ta không cảnh
cáo trước, nếu người dám có ý nghĩ quấy rối Băng nhi, hừ!”
Biến thái! Lão già biến thái tuyệt đối! Từ giọng điệu và nét mặt của
Băng đảo đảo chủ Lý Dật đã ngộ ra, lão đầu bị biến thái luyến nữ tình
kết. Trong mắt của lão biến thái, bất kì người con trai nào tiếp cận
Băng nữ đều có ý xấu với nàng, vì thế đều bị lão coi là kẻ địch. Nhưng
nghĩ lại cũng đúng, lão biến thái nhiều tuổi như vậy rồi, Băng nữ còn
trẻ trung như một đóa hoa tươi vậy, cố nhiên là yêu thương con mình hết
mực rồi.
"Đa tạ đảo chủ!"
Băng đảo đảo chủ cảnh cáo Lý Dật xong, hừ một tiếng rồi đi vào phòng của Băng nữ, để một mình Lý Dật ngơ ngác trong sân, không chút lo liệu gì
cả.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên trông bộ dạng giống như quản gia đi tới, không khách khí gọi Lý Dật: “Ngươi là Lý Dật hả? Đi theo
ta!” người đàn ông trung niên này nhìn thô kệch, tiếng nói lanh lảnh,
khiến Lý Dật liên tưởng tới một vài chức vụ thời Hoàng đế trước đây. Hắn chợt giật mình, lẽ nào đàn ông ở đây đều bị phế đi của quý?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nghe đây, quy định của đảo điều thứ nhất:
không được nói nhiều, không được đi lung tung; điều thứ hai: bảo ngươi
làm gì thì làm thấy, không được hỏi vì sao; điều thứ ba: không được rời
khỏi Băng đảo nửa bước… điều thứ ba mươi: vi phạm bất kì một điều nào,
băm nát ném xuống biển làm mồi cho cá!” quản gia thật sự đã coi Lý Dật
là thuộc hạ mới, thao thao bất tuyệt nói một hơi các điều quy định.
Vài điều đầu Lý Dật còn chú ý nghe, những điều phía sau hắn không nghe nữa, mà chú ý quan sát quang cảnh của Băng đảo.
Băng đảo này diện tích khá lớn, toàn bộ đảo là hình bầu dục, ở giữa cao
bốn phía thấp. Nơi mà Băng nữ và Lý Dật truyền tống tới, có lẽ là nơi
cao nhất trên đảo, cũng là nơi có điều kiện môi trường tốt nhất, nghĩ
lại chính là nơi mà hai cha con họ ở. Nơi này bày ra điều cấm gì, quản
gia đều dặn dò kĩ càng Lý Dật để tránh những điều đó, vốn là không tính
đến đoạn đường lớn lên, vì muốn tránh khỏi những điều cấm quanh co này
cũng tốn không ít thời gian.
Ngay sườn đảo, có một dãy phòng lớn, cũng phải hơn trăm phòng, chỉ có
điều sự tinh xảo so với những phòng trên đỉnh núi thì khác một trời một
vực, có lẽ đây là chỗ ở của tạp dịch rồi.
Giao Lý Dật cho một quản sự tạp dịch, quản gia kia đi theo đường cũ lên
núi. Số lượng tạp dịch nơi đây không ít, nhưng hiển nhiên là đều là
những thành phần tinh túy được luyện ra từ quy định của đảo, người nào
cũng như được tạo ra từ một khuôn mẫu, thần sắc ngốc nghếch, trầm mặc ít nói, như các u hồn đang đi làm chuyện của mình.
Chuyện thứ nhất quản sự tạp dịch giao cho Lý Dật, là sai Lý Dật đi đút
cho phân hoa! Lý Dật vừa nghe đến “đút cho phân hoa” thì không hiểu gì
hết, phải nghe quản sự tạp dịch giải thích mới hiểu rõ, những kẻ sắp sửa bị băm ra làm phân bón cho hoa, cần được đảo chủ tỉ mỉ điều chế đồ ăn
nuôi nấng một thời gian ngắn, để cho phân bón hoa đạt tới hiệu quả tốt
nhất.
Dùng người làm phân bón hoa, chuyện tàn bạo không thể tưởng tượng này
đối với những người tạp dịch kia dường như là đạo lý hiển nhiên. Cũng
không biết những kẻ xui xẻo sắp trở thành phân bón kia làm thế nào mà
leo tới được cái đảo này, Lý Dật ngược lại thấy thương cảm cho bọn họ.
Thức ăn cho phân bón hoa được Băng đảo đảo chủ chế tạo được đựng trong
một cái thùng gỗ to, được Lý Dật và một tay tạp dịch gầy gò khác khiêng
đi xuống núi.
“Đại ca, Băng đảo rốt cuộc là nơi nào? Ngươi làm sao mà lên đảo được?
“Đại ca, ngươi tự nguyện đi đến Băng đảo làm tạp dịch sao? Hay là bị bắt tới? Có nghĩ tới việc đào tẩu khổng?”
Đối với mọi vấn đề của Lý Dật, tay tạp dịch gầy gò đều như một kẻ điếc,
nghiêm túc tuân theo điều thứ nhất trong quy định của đảo, hoàn toàn
không có phản ứng gì. Chỉ khi đến trước một sơn động là nơi giam giữ đám người sắp làm phân bón, tay tạp dịch cơ gầy gò mới hung dữ nói một câu: “Muốn hại chết ta sao?”