Cửa động giam giữ phân bón
hoa, là một Ma thú thân hình to lớn nằm chắn ngang… hiển nhiên là một ma thú bị thu phục. Nhìn thấy kẻ lạ là Lý Dật, Ma thú đột nhiên đứng dậy,
cảnh giác trừng mắt nhìn Lý Dật, mở miệng rộng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Tên tạp dịch gầy gò nhìn Ma thú rồi chỉ hộp cơm, sau đó chỉ vào huyệt
động, ý là nói cho Ma thú biết bọn họ đến đưa thức ăn cho phân bón hoa.
Ma thú gầm thét vài tiếng, rồi mới chậm rãi tránh người sang một bên, để lộ ra cửa vào huyệt động. Thu phục một Ma thú không phải là chuyện đơn
giản, không những cần có thực lực vượt xa Ma thú, mà còn cần có đủ nhẫn
nại để quần nhau với Ma thú, triệt để làm cho Ma thú mất đi ý thức kháng cự. Từ việc Ma thú cấp bốn bị thu phục này cũng đủ để thấy Băng đảo đảo chủ tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Trong huyệt động rộng rãi, lại không có những đồ vật lao tù, một không
gian bằng hai sân đánh bóng, được bày biện tùy ý bàn giường chiếu các
loại. Còn ở trong khoảng những vật đó, có mấy người chán đến chết đang
nằm hoặc đang ngồi, nhìn họ có vẻ uể oải.
Nhìn thấy mấy người này, Lý Dật thiếu chút nữa là cười lên rồi.
Thì ra, những kẻ xui xẻo sắp có cơ hội may mắn trở thành phân bón hoa
của đảo chủ, đều là người quen cũ của hắn. Kẻ đang xếp bằng tu luyện ở
một góc huyệt kia, chẳng phải là thiên tài của những thiên tài trong Học viện La Lan đó sao, người trong lúc mấu chốt đã đánh lén Lý Dật, La
Tuyết Phong ? Tác Mã Lý thì đang nằm trên một cái giường phủ cỏ khô,
không biết là đang ngủ hay đang suy nghĩ gì, không nhúc nhích. Tửu quỷ
râu dài cùng Quái nhân Tạp Lý Lộ Tư ngồi đối diện nhau chơi xúc xắc, còn về tiền đánh cược là cái gì thì chỉ có bọn họ mới biết.
Ánh vũ tình ** này, rõ ràng còn tâm tư soi gương làm cái gì đó trên mặt mình.
Đối với việc Lý Dật cùng tên tạp dịch gầy gò đến đưa cơm, bọn họ không
có phản ứng gì. Tên tạp dịch gầy gò thu dọn chén dĩa bừa bãi trên bàn
xong, rồi đem đồ ăn giống nhau từ trong thùng gỗ bày lên, rồi mới nói
với đám người La Tuyết Phong: “Đến giờ cơm rồi!”
Ngoại trừ Tác Mã Lý nghiêng người nhảy từ trên giường xuống, những kẻ
khác không có bất kì phản ứng nào. Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người
đều bị bất ngờ nhảy dựng lên.
“Chào các bằng hữu, rất vui khi có thể gặp lại mọi người ở đây!”
"Lý Dật!"
Nhìn thấy quỷ tuyệt đối cũng không khiến người ta kinh khiếp như vậy,
Ánh Vũ Tình là người đầu tiên chạy đến bên Lý Dật, ánh mắt điều tra quét từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu lần, rồi mới nói cười: “Lý Dật
tiểu đệ đệ, ngươi không phải đến đây để cứu bọn ta đó chứ?”
“Lý Dật, chuyện này không thể trách chúng ta, là sai lầm của một mình La Tuyết Phong. Chết tiệt, hắn uy hiếp ta, nếu đem thuyền về cứu ngươi,
hắn sẽ ném ta xuống biển!” Tác Mã Lý lớn tiếng biện minh, hắn đã hoàn
toàn coi Lý Dật là cứu tinh.
Tạp Lý Lộ Tư đang làm chứng lời nói của Tác Mã Lý, tiểu Quái nhân giọng
nói bị kích động khiến âm thanh trở nên mơ hồ nghe không rõ, Lý Dật căn
bản không nghe được hắn đang nói cái gì. Chỉ có La Tuyết Phong hơi mở
mắt một lúc đánh giá Lý Dật, sau đó lại nhắm mắt lại tiếp tục nhập vào
trạng thái tu luyện, dường như không có chút hứng thú nào với sự có mặt
của Lý Dật.
Tên tạp dịch gầy gò bị biến cố trước mắt làm cho cuống cuồng lên, nhân
sự hỗn loạn trước mắt hắn tranh thủ rời đi, nhưng ngay sau đó, Lý Dật đã chặn đường lui của hắn.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Tạp dịch bị khí tức cường giả của Lý Dật tản ra quanh thân chấn trụ, nói chuyện trở nên cà lăm luôn.
“Phiền ngươi ra góc hẻo lánh kia, ta và bằng hữu cần ôn chuyện!” Lý Dật
mặt mỉm cười, giọng nói thì lại rất đáng tin. Nhìn thấy tạp dịch cơ bắp
ngoan ngoãn đi đến vị trí mà Lý Dật chỉ định ngồi xuống, Lý Dật lúc này
mới chuyển hướng về phía bọn Ánh Vũ Tình, thản nhiên nói: “Ai có thể
cùng ta nói về những chuyện đã gặp qua!”
“Chết tiệt, thật là xui xẻo mà….”
“Câm miệng, tên ngốc Tạp Lý Lộ Tư này, ta nói, chúng ta…”
“Ngươi mới là ngu ngốc, nếu không phải vì cái thuyền hỏng của ngươi, chúng ta làm sao rơi vào bước này…”
“Cái thuyền hỏng của ta? Vạn Thần làm chứng, ‘Đấu Thần hào’ là chiếc
thuyền tốt nhất trong lịch sử trước giờ của Đấu Thần Đại lục, nhưng cũng không thể nói nó có thể ngăn nổi sự phá hủy của một Đấu Tôn cao tinh!”
"Tác Mã Lý, Tạp Lý Lộ Tư, các ngươi đều câm miệng!" Ánh Vũ Tình nghiêm
nghị quát hai tên kia ngừng tranh luận: “Đủ rồi, các ngươi ngày ngày
nhao nhao lên còn chưa đủ sao? Sự việc là như thế này, Lý Dật, ngày hôm
đó chúng ta bị Kha Bỉ Tán và Ma thành thành chủ truy đuổi, đuổi một mạch mấy ngày mấy đêm, thể lực chúng ta chống đỡ hết nổi, tốc độ của ‘Đấu
Thần hào’ trở nên chậm đi, bị hai tên Ma đầu đuổi theo. Mặc dù chúng ta
ra sức phản kích, nhưng sự thua kém so với hai tên ma đầu quả thực quá
lớn, rất nhanh sau thì bị chế phục. Về vấn đề giết hay không giết, Kha
Bỉ Tán và Ma thành thành chủ đã phải tranh cãi với nhau. Kết quả là Kha
Bỉ Tán nhân lúc Ma thành thành chủ không để ý, đánh lén, đánh cho Ma
thành thành chủ rơi xuống biển.”
“Kha Bỉ Tán ép chúng ta thay nhau lái thuyền đưa ‘Đấu Thần hào’ chạy về
phía Thần chi lĩnh vực, đó đúng là một hành trình xui xẻo vô cùng, chúng ta gặp gió lốc, thiếu chút nữa sóng biển đã lật đổ thuyền. Sau đó thì
lại đụng phải Ma thú cấp cao, trước mặt đám Ma thú này, chúng ta ngoài
việc điên cuồng cho chạy ‘Đấu Thần hào’ ra, căn bản không làm nổi điều
gì nữa. Có điều những Ma thú đó cũng cho chúng ta cơ hội, cơ hội tiêu
diệt Kha Bỉ Tán. Chỉ có điều chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của Kha
Bỉ Tán, quả nhiên lúc lão ma đầu đối mặt với Ma thú cấp sáu vẫn có thể
đối phó được sự đánh lén của chúng ta. Kết quả ‘Đấu Thần hào’ dưới một
chiêu Bạch Hổ Đấu kĩ của Kha Bỉ Tán đã tan rã thành trăm mảnh. Chúng ta
ôm lấy những mảnh vỡ đó rồi bị trôi dạt đến hòn đảo đáng chết này. Sau
đó đụng phải một quái vật có thực lực còn ghê gớm hơn cả Kha Bỉ Tán, tên kia ít nhất cũng là Đấu Thánh cường giả có cấp bậc, rất dễ đánh bại
chúng ta. Có trời mới biết tại sao lại đưa chúng ta tới đây, mỗi ngày
cho chúng ta ăn những thứ có mùi vị rất cổ quái!’
Đối với vấn đề cuối cùng của Ánh Vũ Tình, Lý Dật biết được câu trả lời,
xa cách cũng gần một tháng trời, cảnh ngộ thì rất khác nhau. Trên mặt Lý Dật hiện lên một nụ cười mỉm: “Đúng là con đường không tốt đẹp gì. Đảo
này gọi là Băng đảo, lão quái vật đó chính là Băng đảo đảo chủ, còn
chuyện nhốt các ngươi trong sơn động hàng ngày cho các ngươi ăn những
thứ cổ quái đó, nguyên nhân là…kha kha, các ngươi không nên biết thì
hơn!”
"Vì sao? Con mẹ nó một ngày cũng không muốn sống ở chỗ này!" Tác Mã Lý nhịn không được lại trách móc.
“E rằng các ngươi vĩnh viễn phải ở lại đây rồi. Vì Băng đảo đảo chủ là
một người rất cẩn thận, cẩn thận đến độ hoa hắn trồng cần phải được bón
phân làm từ người, đúng vậy, ý của ta chính là, hắn đem các ngươi đến
đây, cho các ngươi ăn những thứ cổ quái, là dự định đợi cho các ngươi
đạt đến tiêu chuẩn phân bón, sau đó đem biến các ngươi thành phân bón
hoa.”
"Phân bón hoa?"
Lập tức trong huyệt động trở nên trầm mặc, những tên liều mạng này đều
không sợ chết, nhưng nghĩ đến việc sẽ bị băm nát thịt rồi trở thành phân bón bị chôn dưới gốc hoa, thì không thể không nổi da gà. Ngay cả La
Tuyết Phong không nói không động đậy, thì các cơ trên mặt cũng không
khỏi co rúm lại.
“Vận khí của ta tốt hơn các ngươi nhiêu, bởi vì ta không giống các ngươi tự mình xâm nhập vào Băng đảo, mà được nữ nhi bảo bối của Băng đảo đảo
chủ đem tới, cho nên ta không bị đem đi làm phân bón hoa, tốt xấu gì
cũng được cái chức tạp dịch. Nếu không có vấn đề gì khác, thì ăn cơm đi, ta cũng phải trở về phục mệnh đây!”
Thấy Lý Dật làm bộ phải đi, Ánh Vũ Tình kéo tay áo Lý Dật lại, giống
cười mà không phải cười: “Ngươi thật sự không định cứu chúng ta ư?”
“Ta có cái nghĩa vụ đó sao? Ta nghĩ, khoảnh khắc mà ta bị ném bỏ, ta đã
không phải là thành viên trong đội của các ngươi rồi, cứu các ngươi, là
nhiệm vụ của đội trưởng, không phải là ta!” Lý Dật điềm nhiên nói.
“La Tuyết Phong sao? Tên khốn đó căn bản không có tư cách làm đội trưởng của chúng ta, nếu không phải hắn đánh lén ngươi, hại chúng ta mất đi
một người bạn mạnh mẽ, chúng ta sẽ không lưu lạc đến bước này!” âm thanh khó nghe chói tai của Tạp Lý Lộ Tư, bởi vì bị kích động và tức giận mà
trở nên khó nghe hơn.
Đối với những lời này của Tạp Lý Lộ Tư, kẻ mà mấy ngày nay không ngừng
cãi nhau với hắn, Tác Mã Lý không những không phản bác, ngược lại còn
phụ họa: “Tạp Lý Lộ Tư nói đúng, La Tuyết Phong đã không còn xứng đáng
làm đội trưởng của chúng ta nữa, Lý Dật, chúng ta cần ngươi, ngươi mới
nên là đội trưởng của chúng ta, ngươi giúp chúng ta ra khỏi cái đảo đáng chết này, chúng ta sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực đến Thần chi lĩnh
vực.”
Vẻ mặt Lý Dật trở nên khó khăn, cười khổ sở nói: “Cám ơn ý tốt của các
ngươi, vấn đề là cứ cho ta có tâm giúp các ngươi, thì ta cũng không có
cái thực lực đó. Băng đảo đảo chủ, là một Đấu Thánh đang tồn tại, một
Đấu Tôn nhất tinh nhỏ bé như ta, chút thực lực này đem cho người ta nhai e rằng cũng không đủ.”
Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này của Lý Dật có thể qua được Tác Mã Lý, Tạp Lý Lộ Tư, nhưng không qua mắt được Ánh Vũ Tình khôn khéo cực độ, nàng
bước lên, cười rằng: “Cũng không cần ngươi phải liều mạng với Băng đảo
đảo chủ, chỉ cần Lý Dật tiểu đệ đệ muốn cứu chúng ta, thì nhất định sẽ
có cách đúng không?”
Cách nói tóm lại là có, chỉ là xem có muốn đi không thôi. Kể từ lúc nhìn thấy đám Ánh Vũ Tình, Lý Dật đã bắt đầu tính toán làm sao có thể đem
bọn họ rời khỏi đảo. Dù sao con đường đến Thần chi lĩnh vực vẫn còn rất
xa, thêm một người là thêm một hi vọng. Đương nhiên, trừ La Tuyết Phong
ra, không tính tới việc đánh lén của La Tuyết Phong. Nguyên nhân quan
trọng hơn là, Lý Dật và La Tuyết Phong cùng có suy nghĩ giống nhau.
Trong thế hệ cường giả trẻ tuổi ở Đấu Thần Đại lục, đối thủ Lý Dật nghĩ
rằng trong tương lai có thể chống lại mình, e rằng cũng chỉ có La Tuyết
Phong. La Tuyết Phong không nghĩ mình sẽ trở thành kẻ địch xung đột lợi
ích sau này của hắn, thì Lý Dật cũng không nghĩ. Vậy thì hãy để hắn làm
phân bón hoa cho Băng đảo đảo chủ đi cho rồi!
Suy nghĩ xong, Lý Dật mới thu lại nụ cười không sao cả, nghiêm nghị nói: “Các ngươi đã thành tâm muốn ta trở thành đội trưởng của các ngươi, nếu ta lại khoanh tay đứng nhìn thì cũng không được. Xét lại quan hệ đã
từng đồng sinh cộng tử, ta sẽ nghĩ cách. Nhưng những lời tục tĩu nói khi nãy, nếu đã thừa nhận ta là đội trưởng, sau này mọi chuyện đều phải
nghe lời ta, ta không hi vọng thấy bất kì chuyện gì làm tổn hại đến cả
đội!”
Khi nói những lời cuối cùng này, Lý Dật không biết hữu ý hay vô ý mà đưa mắt nhìn La Tuyết Phong. Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của
Lý Dật, La Tuyết Phong cũng mở mắt, từ trong đôi mắt ấy những thông tin
biểu đạt rất phong phú. Không cam tâm, đố kị, oán độc, lại còn có một
chút cầu xin, đủ loại biểu lộ mâu thuẫn cùng tồn tại trong đôi mắt ấy,
nhưng trong lúc nhìn thấy nội tâm của La Tuyết Phong, thì trên mặt hắn
tuyệt đối có biểu hiện rất bình tĩnh!
Trên đời này rất nhiều chuyện là có thể tha thứ, nhưng phản bội là Lý
Dật tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, cho nên sau vài giây, Lý Dật lạnh
lùng nói với La Tuyết Phong: “Đừng có ý đồ quấy nhiễu kế hoạch của chúng ta, bằng không mà nói, kết cục của người sẽ còn thảm hơn là làm phân
bón cho hoa!”
Cảnh cáo La Tuyết Phong xong, Lý Dật đi đến chỗ tên tạp dịch bị dọa cho
đến ngây người, cầm cổ áo hắn lên kéo ra phía ngoài động.
“Chuyện trong động vừa rồi, ngươi đều thấy đúng không?”
Tên tạp dịch gây gò gật đầu.
Thật là ngu xuẩn, Lý Dật không thể không tiến thêm một bước nhắc nhở:
“Thật sự là nhìn thấy không? Nên biết, đôi khi bí mật biết được càng ít
càng tốt!”
Tạp dịch đột nhiên kịp phản ứng, lại vội vàng lắc đầu.
"Vậy ngươi đã nghe được cái gì sao?"
"Không có, ta, ta cái gì cũng không nghe được, cũng không thấy được!"
“Rất tốt, giờ ngươi hãy nghĩ cách chứng minh lòng trung thành đi, nếu
không ta thật rất khó để ngươi sống sót đi ra khỏi huyệt động này.” ở
chỗ cách cửa huyệt động mấy mét, Lý Dật dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên tạp dịch.