Tên tạp dịch vốn vụng về,
lại bị dọa như vậy, chỉ còn biết quỳ xuống đát thề thốt cầu khẩn, căn
bản là hắn không có lý do nào ra tay để chứng minh lòng trung thành của
mình. Lý Dật cũng không biết làm sao, giết chết tên tạp dịch này đương
nhiên là dễ dàng và nhẹ nhàng, nhưng khó tránh khỏi những phiền phức
không đáng có. Hắn suy nghĩ, một tay nắm bả vai tên tạp dịch, đẩy một
chút Đấu khí vào kinh mạch hắn, khiến cho tên tạp dịch đau đến khóc bù
lu lên.
“Có biết Đấu khí phong ấn không? Ta đã để lại trong kinh mạch của ngươi
một Đấu khí phong ấn, nếu ngươi không muốn kinh mạch vỡ đến chết, thì
hãy ngoan ngoãn nghe lời, trước khi chúng ta rời Băng đảo ta sẽ giải
phong ấn cho người, bằng không thì…không cần ta nói chứ!”
“Hiểu rồi, rõ rồi, ta sẽ không nói lung tung, tuyệt đối không…”
“Được rồi, về thôi! Ở đây lâu như vậy, ngươi nghĩ một lý do nào hợp lý để giải thích đi nhé.”
Trên đường về, Lý Dật không ngừng quay đầu lại quan sát địa hình, trên
bờ biển phía xa xa, có xây một cái bến tàu đơn giản, gần bến tàu có đỗ
một chiếc thuyền lớn và một chiếc thuyền nhỏ. Muốn rời khỏi Băng đảo, hi vọng duy nhất chính là nhảy lên được chiếc thuyền lớn kia. Nhưng, Lý
Dật tin, Băng đảo đảo chủ đã giữ một Ma thú cấp bốn để trông coi bọn La
Tuyết Phong, tức là tuyệt đối không xem thường thực lực đám người La
Tuyết Phong, nhưng là bản thân có cách phòng ngừa bọn chúng tháo chạy.
Mà lũ ngốc cũng đều có thể nghĩ ra, muốn rời khỏi Băng đảo chỉ có thể
dựa vào con thuyền lớn. Vậy thì, có thể đoán định, ở bến tàu và chỗ hai
con thuyền kia, nhất định có sự phòng bị gì đó rất nghiêm mật.
Trở lại dãy phòng tạp dịch ở, Lý Dật đã tính toán xong một kế hoạch đơn
giản nhất. Giết chết Ma thú trông coi huyệt động, phá thuyền nhỏ, sau đó lấy thuyền lớn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đảo. Đương nhiên, đây chỉ là một kế hoạch sơ sài, vẫn còn nhiều chi tiết cụ thể nữa. Ví như
cần tiêu diệt một Ma thú cấp bốn với tốc độ nhanh đến mức người không
biết quỷ không hay, thì phải lật óc ra mà suy nghĩ. Lại nói ở chỗ bến
tàu tình hình rốt cuộc như thế nào, thì cũng cần có cách để xác minh.
Cất xong cái thùng gỗ đựng thức ăn cho phân bón hoa, Lý Dật chưa kịp
nghỉ ngơi một chút, thì quản sự tạp dịch lập tức sai hắn việc thứ hai:
chèo thuyền giúp cho tạp dịch đánh cá.
Chuyện xui xẻo này Lý Dật ngược lại cầu còn không được! Bị sai đi tạp
dịch đánh cá ngoài Lý Dật và tên tạp dịch gầy gò khi trước mặt đang tái
nhợt như người chết còn có hai tên tạp dịch khác. Cũng chỉ là những tên u hồn giống nhau, tên nào cũng như được đúc ra từ một cái khuôn, ba tên
cũng không trung tiện ra được một cái. Đến cuối cùng, Lý Dật cũng lười
hỏi han bọn chúng đành phải dựa vào quan sát của chính mình.
Thuyền nhỏ không có bất kì dị thường nào, nhưng trong thuyền lớn, thì
lại tuân tràn ra một luồng khí tức không tầm thường, dường như có một
sức mạnh phong ấn không gian nào đó, cũng dường như có sự tồn tại của Ma thú cấp cao. Xem ra phán đoán của bản thân là đúng, chiếc thuyền lớn
này, không có sự cho phép của Băng đảo đảo chủ, e rằng bất cứ người nào
cũng không có cách tiếp cận.
Lý Dật và tên tạp dịch gầy gò phụ trách chèo thuyền, hai tên tạp dịch
kia thì phụ trách tung lưới đánh cá. Hải vực xung quanh Băng đảo không
nhìn thấy một mảng băng nào cả, nhưng đám người La Tuyết Phong sau khi
thuyền bị vỡ đã bám vào những mảnh gỗ trôi dạt đến đây, nói rõ ra cái
đảo nhỏ này nằm giữa thế giới đóng băng và Thần chi lĩnh vực, thì bọn họ đã đi một quãng đường không quá nhiều.
Hai tên tạp dịch đánh cá hiển nhiên không phải ngư dân chuyên nghiệp,
tung lưới không ít lần, nhưng cá bắt được không nhiều, có lẽ bọn chúng
cố ý kéo dài công việc, cứ làm mãi cho đến lúc sắc trời đen lại, thì mới thu lưới trở lại bờ biển, đem hơn mười cân cá lớn nhỏ các loại về trụ
sở.
Sau khi trời tối, những tạp dịch bị phân công đến các nơi trên đảo để
làm việc đều trở về, Lý Dật mới phát hiện số lượng tạp dịch trên Băng
đảo khác xa với con số “mấy tên tạp dịch” mà Băng nữ đã nói, tính ra
cũng khoảng trăm người. Điều ngạc nhiên là, cả trăm người tập hợp lại ăn cơm, ngoài những lời cần thiết, thì không ai nói nửa câu nào.
Cơm nước xong xuôi, không có việc gì để làm, tên tạp dịch mới Lý Dật, rõ ràng cũng có một nơi ở đơn giản, tuy hơi nhỏ, cũng đơn sơ, nhưng có một không gian của riêng mình, đối với Lý Dật mà nói mới thực sự quan
trọng.
Ngủ đến nửa đêm, Lý Dật tỉnh giấc, thám thính thấy xung quanh không có
bất kì động tĩnh gì, Lý Dật rón rén ra cửa, không một tiếng động lao
nhanh tới bến tàu nơi bờ biển.
Biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, không làm rõ chiếc thuyền lớn đó rốt cuộc có huyền ảo gì, thì kế hoạch của Lý Dật không
thể hoàn mĩ được. Theo tính cách cổ quái của Băng đảo đảo chủ, một khi
kế hoạch “vượt ngục” thất bại, cứu không được bọn Ánh Vũ Tình thì không
nói, e rằng bản thân cũng trở thành phân bón cho những khóm hoa xinh đẹp của Băng đảo.
Nhờ có ánh trăng, Lý Dật chui vào trong một bụi cỏ trên bãi biển, khép
hờ hai mắt, khí tức xung quanh thuyền lớn càng trở nên rõ ràng hơn. Bây
giờ Lý Dật có thể đoán định rằng cả con thuyền lớn đậu gần bến tàu không phải đơn giản không có phòng ngự như vẻ ngoài mà đậu gần bến tàu, kì
thực nó nằm trong một không gian giam cầm với một năng lượng kinh người. Muốn bài trừ không gian giam cầm này, đối với Lý Dật mà nói không phải
là quá khó, nhưng không muốn để cho đảo chủ biết, thì dường như là
chuyện không thể. Bởi vì Lý Dật biết rõ, loại không gian giam cầm này và cường giả tạo ra nó nhất định có sự liên hệ ý thức nào đó, chỉ cần bị
tấn công một chút, kẻ tạo không gian sẽ lập tức cảm nhận được.
Muốn phá vỡ giam cầm trước khi đảo chủ phát hiện ra, hơn nữa muốn chạy
chiếc thuyền ra biển sao cho đảo chủ không cách nào đuổi theo, đây dường như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Huống chi, trong thuyền còn
tồn tại một Ma thú mà rốt cuộc không biết nó như thế nào!
"Này, Lý Dật ca ca, ta biết ngay ngươi sẽ đến đây mà!" ngay trong lúc Lý Dật lo lắng, từ bãi biển trong khoảng giữa hắn và chiếc thuyền lớn, đột nhiên có giọng của Băng nữ truyền tới.
Đúng là gặp quỷ rồi, khoảng giữa Lý Dật và chiếc thuyền là trống rỗng
căn bản không có người nào, lẽ nào cô nàng tinh linh cổ quái này cũng
biết tàng hình Đấu kĩ hay sao?
Câu trả lời có rất nhanh sau đó, Băng nữ cũng không phải dùng tàng hình
Đấu kĩ gì, nàng quả nhiên là đang chôn mình dưới cát mịn, đang hưởng thụ ánh trăng. Thứ nhất là Băng nữ nhất định đã thu liễm khí tức cường giả
của mình, thứ hai là Lý Dật đã chăm chú thám thính cái thuyền lớn kia,
nên đã không phát hiện ra Băng nữ đang mai phục bên trong cát.
"Mỹ nữ, vì sao biết ta sẽ đến?" thấy Băng nữ không có ác ý gì, Lý Dật mới bước ra khỏi bụi cây, mỉm cười nhìn Băng nữ.
“Bởi vì ngươi nhất định sẽ tìm cách chạy trốn, cho nên ngươi nhất định
có chủ ý đánh cắp chiếc thuyền lớn.” Băng nữ tinh linh cổ quái này, Lý
Dật cũng không đoán ra nàng rốt cuộc là thông minh hay ngốc nghếch.
Thoạt nhìn có chút đần đần, có lúc lại khôn khéo hơn cả người tinh khôn
vài phần.
“Vậy nàng muốn ngăn cản ta sao?” ánh mắt Lý Dật như đùa vui nhìn Băng nữ.
“Đương nhiên không rồi, ngươi biết mà. Ta đến đó mà, theo lẽ tự nhiên là đến nhận sự cảm tạ của ngươi.”
"Ta tại sao phải cảm tạ nàng?"
“Ngươi thật không biết ư, hôm nay ta đã cứu mạng ngươi một lần rồi đó!”
Lý Dật biết, Băng nữ nói không sai, hôm nay khi mới gặp đảo chủ, nếu
Băng nữ thực sự cầu xin cho Lý Dật, lão biến thái Băng đảo đảo chủ sẽ
một chưởng giết chết hắn luôn. Lúc lĩnh hội được luyến nữ tình kết của
lão biến thái, Lý Dật mới rõ Băng nữ không hề cầu xin cho mình, mà tỏ ra có thái độ thờ ơ lạnh lùng, như vậy kì thực mới chính là “xin tha”.
"Được rồi, mỹ nữ, cám ơn nàng đã cứu ta.” Lý Dật thức thời chân thành cám ơn Băng nữ.
“Chuyện đó coi như xong, đêm nay ta lại cứu ngươi một lần nữa, nếu ngươi tiếp cận cái thuyền lớn kia, thì ngươi chết chắc rồi, ngay cả ta cũng
không thể nào cứu được ngươi. Lần này ngươi không thể chỉ nói cảm tạ
suông được rồi.” Băng nữ khéo léo cười,tự cho là mình đã thực sự cứu
mạng Lý Dật một lần nữa. Lần thứ nhất cứu mạng là đúng, còn lần này… Lý
Dật không ngốc đến mức xông liền lên chiếc thuyền đó.
“Được thôi, nhưng muốn ta cảm tạ như thế nào, à, đúng rồi, nàng còn thiếu ta một ức kim tệ đó, chúng ta coi như huề được không?”
“Cái đó thì không được, mạng của ngươi đáng một ức kim tệ sao?” người
không có khái niệm về kim tệ như Băng nữ kiến nghị: “Ngươi lẽ nào không
biết, tiền không mua được tính mạng?”
“Đã như vậy.” Lý Dật lộ ra một nụ cười: “Vậy thì ngoài việc lấy thân báo đáp, tại hạ cũng không có thứ đồ gì để báo đáp ơn cứu mạng lần hai của
mỹ nữ.”
Đối với sự khinh bạc của Lý Dật, Băng nữ ngược lại không chút tức giận,
mà đầy hứng thú đáng giá Lý Dật rồi nói: “Lý Dật ca ca ngươi thật ra vô
cùng đáng yêu, nhưng dùng thân để báo đáp thì miễn đi. Nếu ngươi thật
lòng muốn báo đáp ta, thì hãy đưa ta đến Đấu Thần Đại lục đi chơi đi?”
Lý Dật sững sờ: "Đấu Thần Đại lục có gì vui chứ? Nàng ở Băng đảo ăn uống không phải lo, sống như một công chúa, lại có một người cha lợi hải
sủng á.”
“Từ khi ta biết chuyện ta chưa hề rời khỏi Băng đảo, thỉnh thoảng ra
biển vài ngày, lão đầu tử cũng nhất định phải đi tìm ta. Nghe mấy người
tạp dịch nói, Đấu Thần đại lục rất vui. Hơn nữa, cha ta cũng không phải
cha ruột, thương ta thì không phải tình cảm giả, nhưng sao bằng cha ruột được. Cha ruột ta ở Đấu Thần Đại lục, Lý Dật ca ca, ngươi hứa với ta
đi.”
Không phải cha ruột? Như vậy, động cơ của lão biến thái kia rất đáng
nghi, không phải là muốn trâu già gặm cỏ non ư, trong nội tâm Lý Dật đã
dấy lên nghĩa khí, một mĩ nữ khiến người ta động lòng như vậy, nếu như
lão ngưu kia gặm, thì đâu còn thiên lý nữa. Đang muốn nhận lời với Băng
nữ, thì bỗng nhiên nghĩ tới tiểu nha đầu này nói chuyện không đáng tin,
cũng không biết lúc nào lại nói câu “Ta nói bậy đấy”.
Tiểu nha đầu tinh linh cổ quái này là kiếm hai lưỡi. Mang theo nàng
đương nhiên có rất nhiều cái lợi, đặc biệt là đối với “kế hoạch vượt
ngục” của mình, nhưng nếu lão biến thái biết mình chơi hắn mà cũng không biết hắn có phải cha ruột của nữ nhi bảo bối này không, thì Lý Dật hắn
sẽ gánh đòn không nổi rồi.
Thấy Lý Dật do dự, giọng điệu Băng nữ biến đổi, bắt đầu uy hiếp: “Nếu
ngươi không mang ta theo, ngươi cũng đứng mong rời khỏi đảo, mà cả đời
này lo làm tạp dịch cho bổn tiểu thư đây đi.”
“Không phải ta không muốn đem nàng đi, mĩ nữ, không giấu gì nàng, trong
động nhốt phân bón hoa của cha nàng, còn vài người nữa muốn đi, nhiều
người như vậy, ta thực sự lo không nổi, vạn nhất xảy ra sơ suất gì, cha
nàng không nghiền xương ta ra thành tro mới lạ đó!” Lý Dật đã quyết định đem Băng nữ theo rồi. Còn chuyện Băng đảo đảo chủ trả thù là chuyện sau này, hiện giờ cũng chỉ có thể đi từng bước một.
“Kha kha, ta còn cần ngươi chăm sóc sao? Phải là bổn tiểu thư đây chăm
sóc ngươi mới đúng! Kì thực, ta chỉ muốn tìm một kẻ dẫn đường, chuyện ở
thế giới loài người ta đều không hiểu…ách, không nên tức giận, ta nói
bậy đấy!” Băng nữ lấy nét mặt của Lý Dật khó coi, lập tức thay đổi giọng điệu như muốn lấy lòng hắn.
Kì thật Lý Dật biết Băng nữ nói không sai, thực lực Đấu khí của nàng
không thua kém gì mình, cái kia không biết có phải cha ruột của nàng đã
cho nàng một quân át chủ bài bảo vệ tính mạng, truyền tống ngọc bài để
về Băng đảo.
Thiếu đi một La Tuyết Phong, lại thêm một Băng nữ, bất luận là chất
lượng hay số lượng thì đều nhiều chứ không ít, Lý Dật nên vui mới đúng.
Nhưng Lý Dật vẫn vui không nổi, thứ nhất, La Tuyết Phong sẽ không trơ
mắt nhìn mọi người bỏ chạy, trong khi bản thân mình ở lại làm phân bón
hoa. Thứ hai, điểm mấu chốt của “vượt ngục” là chiếc thuyền lớn trong
tay đảo chủ, cho dù là Băng nữ, cũng tuyệt không có khả năng phá vỡ
không gian phong ấn ấy. Thứ ba, mặc dù Băng nữ có Hồng linh nhi, một cái ghế có thể điều khiển được, thì Băng đảo đảo chủ có thể cũng có thứ đồ
tương tự vậy.
Muốn chạy khỏi Băng đảo, xem ra còn phải tìm cách nhiều hơn nữa!