Băng nữ không dám trì hoãn
quá lâu, thấy Lý Dật đồng ý đem mình đến thế giới loài người, liền cười
nói vui vẻ trở về chỗ ở của mình trên đỉnh núi. Nơi đây, Lý Dật lại
không một tiếng động lặng lẽ trở về phòng của mình.
Sau khi trời sáng, vài tiếng chiêng vang lên, đám tạp dịch đều lục tục
dậy. Nói theo lương tâm, cuộc sống của tạp dịch trên Băng đảo này vẫn
được xem như thanh nhàn, ăn uống cũng không tệ. Khoảng trăm người phục
vụ hai cha con đảo chủ, thế nào cũng không phải việc khổ sai, chỉ có
điều là quy tắc của đảo quá nghiêm khắc thôi, biến những kẻ tạp dịch
thành những kẻ câm điếc, giống quỷ mị làm cho người ta thấy áp lực.
Ăn điểm tâm xong, quản sự tạp dịch bắt đầu phân công công việc hôm đó,
những tên tạp dịch bị gọi đến tên từng tên ra khỏi nhà ăn, cuối cùng còn lại Lý Dật là chưa bị gọi tên.
“Lý Dật, nhiệm vụ của ngươi hôm nay là làm cỏ trong vườn hoa trên núi
của tiểu thư. Nhớ rõ, gặp tiểu thư thì phải lập tức cúi đầu xuống, nếu
không hậu quả tự ngươi gánh chịu!” cùng những lời cảnh cáo nghiêm khắc,
trong mắt của quản sự tạp dịch xen lẫn vẻ hồ nghi lẫn hâm mộ. Không biết tên tạp dịch mới này, làm sao mà tiểu thư lại biết được, mà lại chỉ
điểm chính tên hắn lên núi. Quản sự tạp dịch ở Băng đảo cũng mười mấy
năm, số lần được lên núi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Dật trả lời một tiếng, quay người dẫn theo cái cuốc lên núi. Ở giao
lộ, vị quản gia đã từng đưa hắn xuống núi đứng đợi đã lâu, thấy Lý Dật,
có chút bất mãn: “Tại sao bây giờ mới đến, hại ta đợi cả buổi. Điền quản sự đều đã giao cho ngươi những việc cần làm rồi, không cần ta nhắc lại. Ngươi chỉ cần ghi nhớ, chỉ được phép làm việc, không cho phép nhìn lung tung, càng không cho phép nói lung tung, làm xong thì đi xuống núi.”
Lý Dật trả lời một tiếng, theo quản gia vượt qua một cái hoa viên giống
như mê cung, đây mới là hạch tâm của Băng đảo. Hoa viên của Băng nữ Lý
Dật không lạ lẫm, chính là nơi mà hôm qua Truyền tống đưa tới. Làm cỏ
chẳng qua là cái cớ của Băng nữ, để đưa mình tới đây, Băng nữ chính là
vì muốn cũng mình bàn cách rời khỏi đảo.
Quả nhiên, thấy quản gia rời đi, Băng nữ liền từ trong phòng đi ra, mỉm
cười nói: “Tiểu tạp dịch lại đây, ta hỏi ngươi chuyện này.”
“Dạ, tiểu thư!”Lý Dật cúi đầu với bộ dạng phục tùng, cầm theo cái cuốc, rồi cũng làm bộ dạng mà tạp dịch nên có.
"Ngươi đến làm gì?"
“Theo lời dặn dò của tiểu thư, đến làm cỏ trong hoa viên.”
“Sẽ làm cỏ sao?”
“Không!”
“Khanh khách, nghĩ ra cách gì chưa?”
“Chưa!”
“Xem ra vẫn cần bổn tiểu thư xuất mã. Làm cỏ đi, cha ta sẽ tới ngay lập tức đó.”
“Dạ, tiểu thư!”
“Lý Dật ca ca, ngươi thật thú vị, đợi ta chơi xong rồi, ngươi hãy cũng ta về Băng đảo nhé.”
“Được, tiểu thư!” nghĩ khá lắm, đến thế giới loài vậy, thì không cần
tiểu nha đầu ngươi rồi, Lý Dật ít nhất ó một nghìn cách khiến Băng nữ
trở nên dễ bảo.
Băng đảo đảo chủ quả nhiên đã đến, một bộ áo trắng ngà, râu dài bồng
bềnh, trông rất phiêu dật. Băng nữ cố ý không vào phòng, đứng ngoài
phòng nói chuyện, để cho Lý Dật đang đứng “làm cỏ” phía xa có thể nghe
thấy rõ ràng.
“Cha, sắp tới sinh nhật 17 tuổi của Băng nhi rồi, cha rốt cuộc có định tặng quà gì cho con không vậy?”
“Yên tâm, rồi sẽ làm cho con thỏa mãn!”
Băng nữ làm nũng nói: "Cha nói trước đi rốt cuộc là cái gì!"
Băng nữ vừa mới làm nũng, sự lãnh ngạo của Băng đảo đảo chủ lập tức tan
biến, cười nói: “Cha đã lúc nào bạc đãi con chưa, đồ cha tặng con đều là những thứ quý giá nhất trên thế giới này. Còn đó là cái gì, cha sẽ cho
con một dữ kiện, gợi ý một chút thôi, quà tặng lần này rất khó lường, là một trong mười chính Siêu phẩm Thần binh của thiên hạ này. Cũng hợp một lẽ là bảo bối của cha và Thần binh này có duyên, như thế có thể gặp
những vật mà không thể cầu thấy, như thế gọi là có người đem đến tận cửa đó. Ha ha ha, ha ha ha!”
Lý Dật đánh cộp một cái! Lẽ nào Phá Thiên kiếm trên người hắn bị lão
biến thái phát hiện rồi, muốn chiếm lấy để tặng quà sinh nhật cho Băng
nữ. Nhưng nghĩ lại, lập tức nghĩ tới Thí Long tiên của La Tuyết Phong.
Khi bọn La Tuyết Phong giao thủ với Băng đảo đảo chủ, với tính cách
ngoan cường của La Tuyết Phong chắc chắn sẽ không thúc thủ chịu trói, mà sẽ lôi Siêu phẩm Thần binh Thí Long tiên ra, cũng là chuyện có thể đoán được. Còn về kết quả thì có thể tưởng tượng ra được, đối mặt với Đấu
Thánh cường giả như Băng đảo đảo chủ, Thí Long tiên cũng không cách nào
đánh lại, Siêu phẩm Thần binh ắt rơi vào tay Băng đảo đảo chủ.
Nghĩ như vậy, Lý Dật thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, đừng gợi ý nữa, lấy ra xem đi!” Băng nữ không kiềm chế được, níu
Băng đảo đảo chủ lại tìm kiếm trong dung giới của lão. Lão nhẹ nhàng lấy ra một Siêu phẩm Thần binh, rồi đắc ý vô cùng, lập tức vỗ vào dung
giới, Thí Long tiên với ánh ngân quang sáng lạng mang theo những tiếng
ti ti ti của Tiên Thiên khí tức phá giới mà ra.
“Cái này là Thần binh xếp thứ mười trong bảng bài, thần của những cây
roi Thí Long tiên. Đáng tiếc chủ nhân trước của nó vô dụng, không biết
sử dụng, nếu không thì cha đâu có dễ dàng có được Thần binh này.” Cường
giả nét mặt vốn bình tĩnh, lúc đối mặt với Siêu phẩm Thần binh thì lại
không thể bình tĩnh được. Giọng giọng nói của Băng đảo đảo chủ, khó nén
được sự đắc ý vô cùng.
“Lợi hại vậy sao?’ Băng nữ nhìn vào Siêu phẩm Thần binh đang treo lơ lửng trên không, có chút hoài nghi.
“Há chỉ có sự lợi hại mà con có thể tưởng tượng được thôi sao, mỗi Siêu
phẩm Thần binh đều có nguyên bộ binh pháp, nắm giữ binh pháp này, mới có thể phát huy uy lực mạnh mẽ nhất của Siêu phẩm Thần binh. Ha ha ha, Thí Long tiên này coi như là có duyên với cha con ta, trước kia cha ngẫu
nhiên có được Thí Long tiên pháp, giờ có người đem Thí Long tiên đặt
trước bệ cửa, lại là một tên không hiểu Tiên pháp. Về cha thì nếu có gặp một đối thủ cường giả, đánh không lại thì thoát thân, không có vấn đề
gì, cho nên Thí Long tiên này, và Tiên pháp, Băng nhi ta giao cho con để nghiên cứu đó.”
"Cám ơn cha!" nhìn thấy cha bình thương bất luận với cái gì đều tỏ ra
lạnh nhạt vô cùng nay lại có bộ dạng hưng phấn kia, Băng nữ hiển nhiên
cũng hiểu Thí Long tiên này không phải bình thường. nàng đưa tay ra,
chộp lấy cây roi, lại nghe từng tiếng ngân, Thí Long tiên kia đột nhiên
bắn ra nửa mét.
“Băng nhi, Siêu phẩm Thần binh đều có linh hồn của mình, chỉ cần để cho
linh hồn đó nhận chủ, thì binh khí này mới thực sự thuộc về con. Ta đã
hoàn toàn xóa đi lạc ấn của chủ nhân trước, hiện tại linh hồn của cây
roi bị cha giam cầm rồi. Xem thủ quyết của cha, ngay khi cha giải giam
cầm, con liền hàng phục linh hồn cây roi, thì Thí Long tiên mới thật sự
thuộc về con được.”
Siêu phẩm Thần binh nhận chủ vốn là một chuyện có chút phiền phức, như
Lý Dật đạt được Phá Thiên kiếm, cũng tốn không ít công phu. Nhưng Băng
nữ có sự hiệp trợ mạnh mẽ của Băng đảo đảo chủ, thì tự nhiên sẽ nhẹ
nhàng hơn rất nhiều. Đối với việc Băng nữ làm thế nào để Thí Long tiên
nhận chủ, Lý Dật lại không có hứng thú, Lý Dật giờ đang quan tâm đến lời nói của Băng đảo đảo chủ. Siêu phẩm Thần binh có bộ binh pháp của nó,
thì mới có thể phát huy được uy lực mạnh mẽ nhất của binh khí đó.
Nghe nói Đấu Thần cường giả thời thượng cổ, dùng Phá Thiên kiếm một kiếm phá trời, vì thế bảo kiếm mới có tên như vậy. Bây giờ Lý Dật dù gì cũng là Đấu Tôn rồi, nhưng cho dù là phát huy đến cực điểm, ngay cả dời núi
lấp biển cũng không làm được. Nghĩ lại chính là vì không có kiếm pháp
của Phá Thiên kiếm phụ giúp!
Phá Thiên kiếm pháp, đi đâu tìm được Phá Thiên kiếm pháp bây giờ?
Nghĩ ngợi lung tung, Băng nữ cũng đã thu phục xong Thí Long tiên, đút
vào dung giới. Quà sinh nhật tới tay sớm, Băng nữ đột nhiên nhớ tới
chuyện thực sự muốn nói với cha, vì thế liền trề miệng ra mà nói: “Cha,
mặc dù Thí Long tiên này tót, nhưng cũng là vật sát phạt, lẽ nà cha
không định tặng con những thứ mà con gái hay dùng sao?”
“Đồ mà con gái dùng? Băng nhi, mấy tủ y phục lẽ nào không đủ cho con mặc sao?”
“Ai nói là y phục chứ, con gái lẽ nào ngoài quần áo ra thì không có dùng những thứ khác nữa? Ừ, cầm lấy!?” một tờ giấy ghi chằng chịt danh sách
những đồ vật, bị Băng nữ nhét vào tay Băng đảo đảo chủ. Nhìn thấy danh
mục linh tinh các đồ vật, người chuyên tâm tu luyện, rảnh rỗi liền đi dạ hạc như Băng đảo đảo chủ làm gì có tâm tư xem hết danh mục ấy. Tiện tay nhét vào trong ngực nói: “Cái này cũng dễ thôi, để quản gia Mạc Kì ra
biển một chuyến đặt mua cho con là được rồi.”
Đạt được mục đích, Băng nữ vui mừng giả làm mặt giận, được voi đòi tiên: “Cha, để con đi cùng quản gia Mạc Kì nhé!”
Nghe được lời tỉnh cầu này của Băng nhi, Băng đảo đảo chủ sầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Băng nhi, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, thế
giới bên ngoài rất nguy hiểm, thực lực của con tuy không thấp,n hưng nếu gặp phải cường giả thực sự thì sẽ không chịu nổi một đòn đâu. Mà nếu
không gặp phải cường giả thực sự, thì trong thế giới loài người khắp nơi đều là âm tà tiểu nhân, đến lúc đó khó tránh khỏi bị mắc lừa rồi lại
chịu thiệt. Đợi con lớn chút nữa, việc tu luyện của cha cũng tiến thêm
một bước, rồi chúng ta tung hoành ngang dọc cũng không sợ, muốn đi đến
nơi nào mà không được chứ!”
“Được rồi, được rồi, Băng nhi chẳng qua là tùy tiện nói một chút thôi,
không ngờ lại to chuyện vậy. Cha, cha đi tu luyện đi, còn cũng muốn thử
Siêu phẩm Thần binh này rốt cuộc có uy lực như thế nào.”
"Ừ, cha đi trước, con cũng phải cẩn thận với hoa cỏ nha, trồng cho chúng sống cũng không dễ đâu đó!”
Băng đảo đảo chủ đi xa, Băng nữ mới lách mình đến cạnh Lý Dật, đắc ý
nói: “Đều nghe thấy hết rồi chứ, quản gia Mạc Kì sắp xuất hải rồi, ngày
tháng cụ thể thì chờ ta biết được rồi sẽ nói với ngươi sau, đây là cơ
hội của chúng ta, cụ thể làm sao thì dựa vào ngươi đó. Còn đám bạn của
người, có thể không đem theo được không, phiền phức lắm đó!”
“Mỹ nữ, chúng ta đã nói trước rồi, nếu ngươi đã muốn ta dẫn đi chơi, thì những việc tiếp theo phải nghe theo lời ta, nếu không ta thà là mạo
hiểm mãi mãi ở trên Băng đảo này.” Một bên là đám người Ánh Vũ Tình
nhanh nhạy, một bên là nha đầu tinh linh cổ quái này, nếu đều không nghe lời hắn, thì những ngày sau cũng đừng mong có lúc nào nhàn rỗi được.
“Nghe lời ngươi là được chứ gì! Một Đấu Tôn nho nhỏ là giỏi rồi, cẩn
thận bổn tiểu thư đây lấy Thí Long tiên quất vào mông ngươi đấy!” Băng
nữ mới có được bảo bối, tâm tình cũng vui hơn. Đột nhiên, ngay lúc nàng
nhìn thấy thành quả “lao động vất vả” của Lý Dật, thì hét ầm lên: “Lý
Dật, ngươi gặp đại họa rồi! Gốc Thiên La Thảo này cha đã trồng bảy năm
rồi mới lớn được một thước, ngươi giỏi lắm, một cuộc đã chém ngang lưng
nó rồi!”
Quỷ mới biết nó là Thiên La Thảo gì, nhìn thì không thấy có gì khác với
cỏ dại. Lý Dật nhìn Băng nữ nhặt lấy gốc cây xui xẻo đầy yêu thương, bất đắc dĩ nhún vai nói: “Ta cảm thấy ta không chỉ chặt phải một gốc Thiên
La Thảo rồi!”
“Ngươi liền cầu nguyện trước khi quản gia Mạc Kì xuất hải cha ta không
đi tới đây đi!” Băng nữ thông cảm nhìn Lý Dật rồi nói: “Ngươi đi đi, để
ngươi cuốc tiếp, sẽ chết rất nhiều người nữa!”
“Dạ, tiểu thư!” Lý Dật quay lại thân phận tạp dịch, vác cuốc đi xuống
núi. Băng nữ đã phát hiện ra, thì sẽ nghĩ cách không để Băng đảo đảo chủ tiếp cận với đám Thiên La Thảo đáng thương kia, hiện giờ điều quan
trọng nhất là phương án cho kế hoạch “vượt ngục”.
Bây giờ vấn đề mấu chốt quan trọng nhất đã được giải quyết, chuyện còn
lại thì phải tính đến từng chi tiết cụ thể. Có Băng nữ, Ma thú cấp bốn
bảo vệ cửa động không còn là vấn đề gì nữa. Điểm mấu chốt hiện nay là
sau khi Băng đảo đảo chủ giải không gian giam cầm của chiếc thuyền lớn
làm thế nào để cũng lên thuyền đi, điều thứ hai là làm sao giải quyết
được tên La Tuyết Phong phiền phức.
Không có Thí Long tiên, giờ không còn sợ La Tuyết Phong qua mặt, sợ là
sợ tên này sẽ lợi dụng cơ hội hại người, đem kế hoạch vượt ngục của bọn
chúng tiết lộ cho Băng đảo đảo chủ. Trong mắt Lý Dật lóe lên một tia
sáng, một ý nghĩ đầy sát ý hiện lên. Cách giải quyết phiền phức triệt để nhất là không để cho kẻ đem đến phiền phức thở được nữa.
Đúng! Trước khi quản gia Mạc Kì xuất hải, phải giết La Tuyết Phong. Lý Dật hạ quyết tâm.