Giết chết La Tuyết Phong mà
không gây ra bất kì động tĩnh nào, điều đầu tiên Lý Dật nghĩ tới là dùng thuốc độc, nhưng cách này tính khả thi không cao. Lý Dật lại không có
loại độc thích hợp, cũng không chắc La Tuyết Phong sẽ ăn. Đánh lén khả
năng không lớn, với thực lực và sự khôn khéo của La Tuyết Phong, muốn
một chưởng giết chết hắn trong im lặng dường như là chuyện không thể.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cách nào hoàn mĩ cả.
Lý Dật chờ lần đi đưa cơm cho phân bón hoa tiếp theo, nhưng từ lúc Lý
Dật bị chỉ định là làm cỏ hoa viên của nàng, quản sự tạp dịch không sắp
xếp cho hắn đi đưa thức ăn nữa, hầu hết thời gian Lý Dật rảnh rỗi đến
nhức mỏi cả người.
Ngày hôm sau, Băng nữ đích thân đến nơi ở của tạp dịch, ngay lúc đám tạp dịch còn há miệng tròn mắt thì nàng kêu Lý Dật đi ra ngoài. Lý Dật có
thể được con gái của đảo chủ ưu ái như thế, đột nhiên khiến cho quản sự
tạp dịch xám ngắt cả tròng mắt.
“Một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?’
Bước chậm rãi trên nền cát mềm nơi bờ biển, Băng nữ dần hé lộ thông tin. Lý Dật không nghĩ gì liền đáp: “Đương nhiên là tin tốt rồi!”
“Tin tốt à, chính là lần xuất hải này, Mạc Kì quản gia sẽ đem ngươi trả
về thế giới loài người. Ngươi là người đầu tiên lên đảo không có sự cho
phép của cha ta mà lại có thể ra đi bình yên đó, đây có được coi là tin
tốt không?”
“Vậy còn tin xấu?”
“Tin xấu là thời gian xuất phát là sáng sớm ngày mai, nên thời gian của
ngươi không còn nhiều nữa, nếu là hai người chúng ta đi thôi, thì đơn
giản rất nhiều, nhưng nếu muốn đem theo đám bạn của người, sự việc e
rằng rất phức tạp đó.”
Băng nữ nói không sai, Lý Dật có được sự cho phép rời đảo, còn nàng thì
bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi Hồng linh nhi rồi lên thuyền. Nếu không
đem theo đám người Ánh Vũ Tình, sự việc thật sự sẽ đơn giản hơn rất
nhiều.
Nhưng Lý Dật sau một hồi suy nghĩ, vẫn quyết định đưa bọn Ánh Vũ Tình
cùng rời khỏi đảo. Nguyên nhân rất đơn giản, trừ La Tuyết Phong ra,
những tên đã cùng đồng sinh cộng tử ấy, trong tương lai đều sẽ là những
cánh tay đắc lực của mình. Lý Dật rất rõ, khi trở về Đấu Thần đại lục,
sẽ phải trực tiếp đối diện với những nhân vật lớn như Học viện La Lan,
Tứ đại Ma tông, Đấu Thần điện. Nếu là một kẻ mạnh thì năng lực cũng có
giới hạn. Cho nên tính về lâu dài, Lý Dật vẫn quyết định mạo hiểm một
phen.
“Ta không thể bỏ mặc bạn bè không quản, để bọn họ trở thành phân bón của cha ngươi được.” Lý Dật dõng dạc nói: “Băng nữ, chỉ cần ngươi giúp ta
giải quyết Ma thú trông coi động, ta sẽ có cách đem họ lên thuyền mà
thần không biết quỷ không hay!”
“Nam nhân đều nghĩa khí như vậy sao? Thật không hiểu nổi ngươi, thôi
được, Tiểu Hắc là ta trông nó lớn lên, rất nghe lời ra, sau khi trời
tối, ta sẽ cho nó uống thuốc để nó ngủ hay ngày luôn là được, chuyện còn lại là chuyện của ngươi.” Băng nữ sảng khoái đáp lại.
“Cứ quyết định vậy đi, Băng nữ nàng phụ trách cho Ma thú ngủ, sau đó chờ thuyền đi được một tiếng đồng hồ thì hãy cưỡi Hồng linh nhi đuổi theo,
chúng ta gặp lại trên biển, rõ chưa?”
Trước khi lên đường lặng lẽ tiêu diệt La Tuyết Phong là điều không thực
tế rồi, Lý Dật quyết định trước tiên đưa hắn lên thuyền —— nếu La Tuyết
Phong đồng ý, đợi sau khi thoát ra khỏi nguy hiểm, thì sẽ giải quyết tên âm hiểm này sau. Dựa vào thực lực của Lý Dật, Băng nữ cùng hai Siêu
phẩm Thần binh, Lý Dật tin chắc có thể thắng được La Tuyết Phong.
Ăn cơm tối xong, quản sự tạp dịch bắt đầu bố trí nhiệm vụ ngày hôm sau,
trong số hơn trăm tên tạp dịch, có hơn một nửa được phái ngày mai theo
quản gia Mạc Kì cùng lên thuyền. Chiếc thuyền lớn có hai cột buồm song
song, cần đầy đủ thủy thủ giúp sức. Lý Dật đương nhiên cũng bị đọc tên,
chỉ có điều không được phân nhiệm vụ gì, mà chỉ lên thuyền với thân phận một hành khách.
Đêm tới,. Lý Dật lén lút mò tới trước cửa tạp dịch tổng quản, một luồng
Đấu khí đẩy vào chém đứt cái chốt cửa. Quản sự tạp dịch bị đánh thức
chưa kịp phản ứng, thì liền bị vỗ một cái lên đầu, sau đó rơi vào trạng
thái “ngủ”.
Lý Dật đem theo quản sự tạp dịch hôn mê lặng lẽ lao như bay tới chỗ động huyệt giam giữ bọn Ánh Vũ Tình. Ngay trước cửa, Ma thú cấp bốn quả
nhiên đang khò khè ngáy vang trời, ngủ không biết gì.
Thấy Lý Dật xuất hiện, đám người Ánh Vũ Tình, Tác Mã Lý, Tạp Lý Lộ Tư lập tức chạy tới.
“Đội trưởng, ngươi rốt cuộc cũng tới, chúng ta còn tưởng ngươi quên chúng ta rồi chứ!”
“Tác Mã Lý huynh đệ, Lý Dật ta không phải như một số người nào đó, ta dù có quên tên mình cũng không quên huynh đệ của mình!” Lý Dật liếc qua,
La Tuyết Phong vẫn cứ đang ngồi tu luyện không nhúc nhích, giọng nói
lạnh lùng: “La Tuyết Phong, nghĩ đến chuyện chúng ta đã từng xuất sinh
nhập tử, ta không so đo chuyện ngươi từng đánh lén ra, nếu ngươi định
rời khỏi Băng đảo, thì hãy cùng đi với chúng ta.”
La Tuyết Phong mở mắt, một đạo tinh quang hiện lên, nét mặt châm chọc
nói: “Có lòng tốt như vậy, là sợ ra phá hỏng chuyện tốt của các ngươi
chứ gì.”
“Bất luận ngươi nghĩ thế nào, đây là cơ hội của ngươi, nếu ngươi không muốn làm phân bón hoa của Băng đảo đảo chủ!”
“Ta đồng ý! Nhưng đừng bao giờ xem đây là ân huệ, Lý Dật, chính xác mà
nói, đây chỉ là một lần giao dịch, ngươi giúp ta rời Băng đảo, ta bảo vệ bí mật của các ngươi không làm lộ ra. Còn chuyện chúng ta rời khỏi Băng đảo, là cùng có lợi ích. Nhưng ta muốn cảnh cáo các ngươi, nếu các
ngươi dám động thủ với ta thì đừng trách ta không khách khí!”
La Tuyết Phong e rằng không biết Lý Dật đã biết hắn bị mất Thí Long
tiên, khẩu khi điên cuồng này trước đây còn khiến Lý Dật nghe theo, còn
bây giờ, Lý Dật nhận thấy, La Tuyết Phong chẳng qua là phô trương thanh
thế thôi. Nhưng bây giờ cũng không nên làm rõ chuyện này, đợi đến lúc ra biển đã, hừ hừ…
“Vậy thì đừng phí lời nữa!” Lý Dật đánh hai chưởng cho quản sự tạp dịch tỉnh dậy.
Sau khi quản sự tạp dịch mở to mắt và điều chỉnh thì thấy xuất hiện
trước mắt hắn là mấy cái đầu. Tác Mã Lý thô lỗ, tửu quỷ râu dài ngang
ngược, Tạp Lý Lộ Tư quỷ dị, Ánh Vũ Tình xin đẹp, ngay cả kẻ bình thường
nhất là Lý Dật, cũng một mặt âm lãnh.
"Các, các ngươi muốn làm gì?" quản sự tạp dịch sợ đến choáng váng.
"Đói bụng, muốn ăn thịt!" trong miệng Tác Mã Lý toàn những cái răng thô bạo.
“Cái ngươi cho chúng ta ăn thật là khó ăn đó!” tửu quỷ râu dài vuốt ve mấy cái răng của quản sự tạp dịch.
“Chuyện, chuyện này không, không liên quan ta, là, là đích, đích thân
đảo chủ, đích thân trộn thức ăn!” mấy tên tạp dịch kia, kể cả quản sự
tạp dịch, quản gia Mạc Kì đều là những người bình thường chưa từng
luyện Đấu khí qua, ý chí vốn rất bạc nhược, dưới sự uy hiếp của nhiều
cường giả, không sợ đến vỡ ra đã là giỏi lắm rồi.
“Được rồi, chúng ta không vòng vo với ngươi nữa.” Lý Dật đẩy những kẻ ác ý đùa giai đang chơi trò tâm lý không ngừng đe dọa quản sự tạp dịch
đáng thương ra, rồi thản nhiên nói: “Ngày mai quản gia Mạc Kì sẽ xuất
hải, các bạn của ta muốn đáp thuyền thuận buồm xuôi gió, ngươi hiểu ý
của ta chứ?”
"Hiểu, hiểu, ta hiểu!"
"Vậy ngươi nên làm như thế nào?"
“Ta cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết!” dù sao cũng là quản
sự tạp dịch, so với tên tạp dịch gầy gò kia thì thông minh hơn nhiều,
nói chuyện với người thông minh không cần hao tâm nhiều. Lý Dật vỗ vỗ
vai quản sự tạp dịch: “Trước khi chúng ta rời đi, ta sẽ luôn theo sát
bên ngươi, đừng có đùa với ta, bằng không thì…”
“Yên tâm, đại gia, tiểu nhân biết phải làm như thế nào!”
Xử lý xong quản sự tạp dịch, Lý Dật đưa mọi người ra khỏi huyệt động, rồi lặng lẽ trở về dãy phòng của tạp dịch.
“Bây giờ mỗi người các ngươi tìm lấy một cái phòng, rồi làm cho kẻ xui
xẻo bên trong ngủ luôn hai ngày, y phục của bọn chúng chính là y phục
các người cần mặc trên người khi xuất hiện vào ngày mai. Chúc các ngươi
may mắn, có thể tìm bộ y phục vừa vặn. còn về Tạp Lý Lộ Tư, ta cảm thấy
ngươi rất khó tìm được một bộ thích hợp, vẫn như cách cũ, giấu trên lưng Tác Mã Lý vậy.” Lý Dật nhẹ giọng dặn dò mọi người, sau đó đưa quản sự
tạp dịch về tới phòng của mình.
Hầu như không có bất kì động tĩnh nào đám người Ánh Vũ Tình, La Tuyết
Phong giống như những cái bóng tiến vào các phòng, sau đó thì không có
tiếng động gì nữa.
Băng đảo đã quen với sự yên bình, nếu như có kẻ xông vào, sẽ bị đảo chủ
phát hiện rất nhanh sau đó, cho nên những tên tạp dịch ở đây trước giờ
không có ý thức cảnh giác, hơn nữa do nơi đây rộng và vắng, mỗi tạp đều
có phòng riêng. Đêm tối nhanh chóng trở lại sự tĩnh mịch vốn có, trên
Băng đảo, chỉ duy nhất trong một căn phòng tinh xảo trên đỉnh núi, ngọn
đèn dầu vẫn còn đang sáng.
Dưới ánh sáng, Băng đảo đảo chủ với vẻ mặt lãnh ngạo mông lung mà thần
bí, theo sự lưu chuyển Đấu khí xung quanh, đằng đằng năm cái bóng với
tốc độ xẹt qua nhanh mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Còn ở cách đó không xa, trong phòng của Băng nữ, cũng lập lòe ánh nến.
Tiểu nha đầu đang đối mặt với rất nhiều thứ bày trên bàn phía trên
giường đến phát sầu, dung giới của nàng mặc dù là loại tốt nhất, không
gian dung nạp rất lớn, nhưng cũng có hạn của nó, nên đem cái gì bỏ cái
gì đây?
Sau khi trời sáng, sau khi tiếng chiêng vang lên bọn tạp dịch lục tục
rời khỏi giường đi rửa mặt, cảm ta quy tắc nghiêm khắc của đảo, đám tạp
dịch có thái độ lạnh lùng với những khuôn mặt mới xuất hiện như thế đây
không phải việc của ta, còn quản sự tạp dịch thì nơm nớp lo sợ đi bên
cạnh Lý Dật như hình với bóng.
Ăn xong điểm tâm, phân công xong nhiệm vụ cho những người khác, quản sự
tạp dịch đi đến chỗ những tên tạp dịch sẽ xuất hải hôm nay. Chuyện thuận lợi như vậy, khiến cho Lý Dật ngày càng cảnh giác, bây giờ mới là lúc
mấu chót, cũng không biết quản gia Mạc Kì hiểu rõ đám tạp dịch được bao
nhiêu, nếu để hắn nhìn ra đầu mối thì sẽ có chuyện lớn. Nhưng đám người
La Tuyết Phong, Ánh Vũ Tình lẫn trong bốn năm chục người bị phái đi làm
thủy thủ thì cũng không dễ bị lộ.
Đám tạp dịch đứng chờ trên bãi biển nửa giờ, Băng đảo đảo chủ và quản gia Mạc Kì mới cùng nhau đến.
Băng đảo đảo chủ vừa tới bãi biển, bèn lấy ra mấy cái chỉ quyết, giải
trừ không gian giam cầm phòng hộ chiếc thuyền lớn, sau đó chậm rãi lên
thuyền, đem ra một Kì thú với hình thể có thể coi như không lớn lắm,
toàn thân màu sắc rực rỡ. Lý Dật hơi kinh hãi, Kì thú nhiều màu sắc này
đã được ghi tên lại trong Kì thú thư, gọi là Hỏa Lân, phẩm giá cao nhất
có thể đạt tới là cấp tám, nhưng Hỏa Lân cấp tám toàn thân sẽ bao trùm
bởi liệt diễm, loại lông nhiều màu sắc này là sự đặc trưng của cấp bảy.
Khó trách Băng nữ tự cho nàng đúng khi nói đã cứu Lý Dật một mạng nữa,
cho dù là cấp bảy chưa đạt tới cấp cao nhất của Hỏa Lân, thì Ma sủng này cũng có thể dễ dàng biến Lý Dật thành điểm tâm rồi.
Băng đảo đảo chủ đem Hỏa Lân ra khỏi thuyền, quay mình hướng phía trên
thân nó, Hỏa Lân kia giữ thuyền sớm đã không đủ kiên nhẫn rồi, lúc này
được tự do, liền biến thành một đạo quang mang ngũ sắc bay về phía trên
núi, trong chớp mắt đã biến mất.
Ở đây, quản gia Mạc Kì sớm đã lên thuyền, quản sự tạp dịch cố gắng trấn tĩnh, dẫn đám tạp dịch lên thuyền.
Hết thảy đều ngay ngắn trật tự, thấy đám người La Tuyết Phong, Ánh Vũ
Tình thuận lợi lên thuyền, quản sự tạp dịch giả vờ giả vịt phân công
nhiệm vụ căng buồm, nhổ neo, Lý Dật đánh một chưởng khiến quản sự tạp
dịch chóng mặt ngay trên bãi biển.
Gió biển lạnh thấu xương, sau khi căng buồn, thuyền lớn rất nhanh rời bờ hướng về phía biển mênh mông chạy tới. Những tên tạp dịch kia hiển
nhiên không phải lần đầu ra khơi, thao tác nhìn rất có phong thái của
một thủy thủ. Đám người Lý Dật ngoại trừ Tác Mã Lý là đạt tiêu chuẩn
chuyên nghiệp, những người khác dù sao cũng thật giả lẫn lộn. Những tên
tạp dịch khác do đã thâm thụ quy định của đảo nên chỉ lo làm tốt phận sự của mình, chứ không hỏi nhiều cũng không quản nhiều, quản gia Mạc Kì ỷ
vào thân phận của mình, chỉ bổ nhiệm một tên tạp dịch làm thuyền trưởng
lâm thời, còn mình thì cứ nằm trong khoang thuyền tránh rét, không buồn
quản tình hình bên ngoài.
Nhìn thấy Băng đảo đã trở thành một điểm đen nho nhỏ, Lý Dật và Tác Mã
Lý bỗng nhiên rời khỏi vị trí của mình, đến bên thuyền trưởng lâm thời
đang nắm đà lái thuyền.
“Thưa thuyền trưởng, hướng đi không đúng!” Tác Mã Lý mỉm cười nói với thuyền trưởng.