Đấu Thần

Chương 4: Q.6 - Chương 4: Chạy trốn




Nghĩ vậy, dưới chân Tông Kiệt Khánh bị trượt một cái, suýt nữa thì ngã nhào xuống mặt đất!

Nhìn thấy tràng cảnh như vậy, hắc bào nhân cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng.

- Hiền điệt, Lý huynh hắn đúng là đã…

Do dự một chút, chữ ‘chết’ trong miệng hắc bào nhân còn không có nói ra miệng. Nghe ngữ khí của hắn, hiển nhiên là hắn cùng với Lý gia có mối quan hệ cũng không tệ. Theo cách xưng hô của hắn mà phán đoán, người này bối phận cũng không có thấp.

Nhưng khi nghe được câu hỏi của hắn, nhãn thần của Lý Nhiên vẫn đờ đẫn như trước, không có trả lời, một lúc lâu sau hắn mới đột nhiên rống lớn nói:

- Lý Dật! Lý Dật! Ta không thể giết được ngươi, ta thề không làm người!

Sau khi lộ ra sắc mặt dữ tợn, Lý Nhiên lúc này mới chậm rãi lau khô giọt nước mắt trên khóe mắt, sau đó hắn đờ đẫn đứng lên, thong thả bước về phía chuôi Ma Kiếm rơi ở đằng xa kia.

Duỗi tay ra nắm chặt lấy chuôi Ma Kiếm, giờ phút này trên mặt Lý Nhiên không có biểu lộ một chút cảm xúc gì. Chỉ đến lúc người đứng ở đằng sau lưng là Tông Kiệt Khánh nhịn không được mới mở miệng hỏi thăm thì hắn mới chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hắc bào nhân thản nhiên nói:

- Đúng vậy, cha ta đã chết rồi, Lý Dật cũng đã chạy thoát.

Chỉ nói đơn giản mấy chữ, nhưng làm cho hắc bào nhân cũng cảm thấy ngạc nhiên. Tuy rằng bọn họ cũng đã đoán được tình huống xảy ra như vậy, nhưng khi được nghe chính miệng Lý Nhiên nói ra, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút động dung.

Phải biết rằng, trong Tứ Đại Gia Tộc, gia tộc nào cũng ẩn tàng rất nhiều con bài tẩy, không nói đến Lý gia có Cửu U Quỷ Trận, có rất nhiều cường giả, thì chỉ cần nói đến Phong Lưu Ngọc cũng đủ cho vô số cường giả phải rùng mình. Cũng chính vì vậy, Lý Tùng đối với việc giết chết Lý Dật có niềm tin tràn đầy, cho nên hắn mới không đồng ý với ý kiến là cùng với Tứ Đại Gia Tộc liên hợp giết chết Lý Dật.

Lúc trước Lý Hàn cùng Lý Dật xuất hiện ở Lý gia, Lý Tùng liền thông qua phương thức liên lạc với ba Đại gia tộc, lúc này Tứ Đại Gia Tộc liên lạc được với nhau, Lý Tùng đã rất kiên trì ý kiến của mình để cho Lý gia chém giết hai cha con Lý Dật, ba Đại gia tộc kia cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi. Lý Dật chủ động đưa mạng đến cửa Lý gia, ba Đại gia tộc kia cũng không thể đến Lý gia mà giết chết cha con Lý Dật được?

Nhưng mà chuyện này cũng không thể lường trước được, Lý Dật chẳng những thuận lợi trốn ra khỏi Lý gia, mà còn đem Lý gia đảo loạn lên một hồi, thậm chí ngay cả Gia chủ Lý gia cũng không may tử trận! Kết cục như vậy, trước sợ là ai cũng sẽ không thể ngờ tới.

Hắc bào nhân thở dài, nói:

- Không thể tưởng tượng được lại Lý Dật lợi hại đến như vậy, ngay cả Lý huynh cũng không may mắn ngộ nạn… Hiền điệt, ngươi hãy yên tâm, ta cùng với Lý huynh tình nghĩa như thủ túc, tuyệt đối sẽ không để cho Lý huynh chết oan uổng. Chờ ta sau khi bắt được Lý Dật, tự mình ta sẽ mang đầu hắn đến để tế điện Lý huynh!

Nghe vậy, trong mắt Lý Nhiên lộ vẻ dị sắc, ngoài miệng cũng nhàn nhạt nói ra:

- Đa tạ hảo ý của tiền bối. Nhưng thù của gia phụ, tiểu điệt phải tự mình đi báo thù, chém lấy đầu Lý Dật để về tế điện gia phụ, việc báo thù này cũng không cần phải làm phiền đến tiền bối!

Nói xong, Lý Nhiên tiến lên ôm lấy thi thể của Lý Tùng, sau đó nhấc chân bước đi.

Mắt nhìn thấy Lý Nhiên bước đi, Tông Kiệt Khánh vội vàng mở miệng hỏi:

- Tỷ tỷ của ta ở nơi nào!

Lý Nhiên liếc mắt nhìn Tông Kiệt Khánh sau đó nhàn nhạt nói ra:

- Thi thể ở trên mặt đất đó, ngươi hãy tự tìm đi.

Nói xong, cước bộ của hắn rốt cuộc cũng không ngừng lại, đầu hắn cũng không thèm quay lại, lặng lẽ hướng về phía cửa chính đi đến.

- Hỗn đản!

Tông Kiệt Khánh mắng một câu, đang muốn phát tác thì thấy thân hình hắc bào nhân đột nhiên lóe lên, hướng phía bên trong khu đổ nát chạy vội đến, vì vậy hắn cũng không so đo nữa, vội vàng chạy đi theo.

Ở bên trong khu đổ nát, Tông Kiệt Khánh lập tức phát hiện ra một bóng người đang nằm trên mặt đất, hắc bào nhân nhìn thấy chưa kịp nâng nàng dậy, thì trong miệng Tống Kiệt Khánh đã vội kêu lên:

- Tỷ tỷ!

Chỉ thấy bóng người đang nằm ở bên trong khu đổ nát chính là Tông Băng, người mà suýt nữa bị Lý Dật dùng Phá Thiên Kiếm giết chết.

Mắt nhìn thấy Tông Băng không biết sinh tử ra sao, hắc bào nhân vội vàng bế nàng lên, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ đặt nàng xuống, hắn liền đưa ngón tay sờ lên chóp mũi của nàng xem nàng còn hơi thở không. Lúc này hắn cảm ứng được Tông Băng còn có chút khí tức, hắn lại vội vàng vận khởi một cỗ đấu khí bạch sắc đưa vào trong cơ thể Tông Băng, một lát sau, hắn mới than nhẹ một tiếng, chậm rãi thu hồi bàn tay về.

- Hướng thúc, tỷ tỷ thế nào?

Nhìn thấy hắc bào nhân thu hồi động tác, Tông Kiệt Khánh vội vàng mở miệng hỏi.

Hướng thúc hắc bào nhân nhíu mày, lắc đầu thở dài:

- Băng nhi lần này thương thế quá nặng, chúng ta trước hết đem nàng trở về, sau đó nghĩ biện pháp.

Nói xong, hắn ôm lấy Tông Băng vào trong lồng ngực, sau đó thân thể khẽ run lên, sau lưng liền xuất hiện Song dực Đấu khí lục sắc.

- Khánh nhi, ta đi trước một bước!

Trong miệng nói một câu, hắc bào nhân liền dừng lại, Song dực Đấu khí đột nhiên rung lên, thân thể liền trực tiếp bay về phía không trung, rồi lăng không bay đi.

o0o

Lúc này, ở một góc đường Đế đô, có hai đạo thân ảnh đồng thời phi nhanh đi. Hai người này một già một trẻ, tướng mạo có chút tương tự. Đúng là hai cha con Lý Hàn và Lý Dật.

Lúc này nhìn thấy Lý Dật rõ ràng có một chút suy yếu, lúc trước hắn dùng một chiêu Phá Không Kiếm, đã làm cho đấu khí của hắn tiêu hao không ít. Nếu như không phải có năng lực khôi phục kinh người của Thiên Khôn Địa Càn Châu, lúc này hắn đừng nói là chạy trốn, chỉ sợ là cử động thân người cũng đều rất là khó khăn.

Cũng may bọn họ hiện tại đã thoát ra khỏi Lý gia, tuy rằng hiện tại vẫn còn trong phạm vi thế lực của Tứ Đại Gia Tộc, nhưng so với tình huống lúc trước mà nói, hiện tại đã tốt hơn rồi. Nhưng hai người vẫn như trước, không dám khinh thường, bởi vì hai người biết rõ, lần này đối phó với bọn họ cũng không phải chỉ có Lý gia, mà là ba Đại gia tộc kia cũng có phần, cho nên bọn họ chạy theo con đường này đều rất là cẩn thận từng bước một.

Lúc trước giao hẹn cùng với Lý Nhất Dương, Lý Na Na sẽ gặp mặt tại La Á Cốc. La Á Cốc, cách Đế đô khoảng hơn ba mươi dặm đường, khoảng cách như vậy đối với Đấu Vương cường giả cũng chỉ là trong chớp mắt đến nơi.

Hiện tại Lý Nhất Dương và Lý Na Na hẳn là đã ở La Á Cốc.

Lúc trước ở Lý gia, Lý Nhất Dương lớn tiếng hẹn gặp ở La Á Cốc, người của Lý gia khẳng định là đã nghe rõ. Lý gia chắc chắn biết rõ, Lý Dật sau khi thoát khỏi Lý gia nhất định là sẽ đi đến La Á Cốc. Hiện tại Tứ Đại Gia Tộc đã bắt đầu thống nhất hành động, từ Đế đô đi đến La Á Cốc hẳn đã an bài không ít thủ hạ. Đi trên đường, âm thầm cũng có thể thấy rõ đã an trí không ít tai mắt.

Tình huống hiện tại của Lý Dật lúc này, khẳng định là không thể chạm mặt với người của Tứ Đại Gia Tộc, nếu như hiện tại xuất hiện hai Đấu Hoàng cường giả, thì tình cảnh của Lý Dật gặp phải là vô cùng nguy hiểm.

Ánh mắt của Lý Dật đột nhiên sáng ngời, hắn thấy hiện tại đã là buổi tối, nhưng mà ở chỗ này tuy rằng vắng vẻ, nhưng mà đèn đuốc sáng trưng, ở đó có vô số hán tử đang lớn tiếng thét to.

Nhìn lên trước cửa của ngôi nhà này, ở trên đó có treo hai chữ ‘Sòng Bạc’ thật lớn! Ở chỗ này chính là một trong hơn sáu mươi sòng bạc của Lý Minh.

- Phụ thân, sòng bạc này là của chúng ta, hai cha con mình đi vào nghỉ ngơi một chút đi.

Lý Dật quay sang nhìn Lý Hàn rồi nói.

- Không tệ, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút, sau đó cho người trở về thông tri cho đám Tạ Vũ, là chúng ta đang đi tới La Á Cốc.

Lý Hàn gật nhẹ đầu, rất nhanh liền hiểu ý Lý Dật.

- Các ngươi là đang làm gì!

Nhìn thấy Lý Dật và Lý Hàn đi vào, có hai hán tử trông cửa lập tức xông ra ngăn cản hai người.

Hai người này cũng không phải là nhân mã của Tam bang Ngũ hội trước kia, hai người này là do Thì Lương về sau chiêu mộ vào, hai người này cũng chưa từng gặp mặt Lý Dật.

Trải qua một tràng chém giết tại Lý phủ, trên người Lý Dật và Lý Hàn, đặc biệt là trên người Lý Hàn tràn đầy máu tươi. Người như vậy đi vào sòng bạc thì không có người đứng ra ngăn cản thì mới là lạ.

- Ta là Lý Dật, dẫn ta đi gặp người quản lý sòng bạc.

Thanh âm Lý Dật hạ thấp quá mức, nói nhẹ bên tai hai đại hán trông cửa này.

- Thiếu, thiếu…

Đại hán kia khi nghe Lý Dật nói, lập tức run rẩy lên.

Mặc dù không có gặp qua bản thân Lý Dật, nhưng mà thanh danh của Lý Dật ở tại Lý Minh, thì không ai không biết.

Trải qua những cuộc chém giết đẫm máu, dù cho những này là những người mới, trong mắt bọn họ Lý Dật đều như là Thần tồn tại, vậy khi Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, đại hán này tự nhiên rất là hoảng hốt.

- Không được để lộ ra!

Lý Dật thấp giọng nói, hai tay bịt kín miệng đại hán này.

- Vâng!

Đại hán kia lập tức hiểu ý, Thiếu chủ hiện tại toàn thân tràn đầy máu tươi, rất hiển nhiên là đã gặp được sự tình gì đó, hắn không biết Thiếu chủ đến đây là có ý tứ gì, vậy thì cứ theo lời của Thiếu chủ làm là tốt nhất.

- Đi theo thuộc hạ!

Đại hán kia cũng thấp giọng nói, mang theo Lý Dật và Lý Hàn rất nhanh xuyên qua đám người còn đang đánh bạc, trực tiếp đi đến trước cửa một căn phòng.

- Đến, đến đây, một lần nữa cho Chiêm đại gia ta hôn một cái nào.

Lý Dật vẫn chưa đi đến trước cửa căn phòng, thì đã nghe thấy một giọng nam nhân rất là hèn mọn bỉ ổi nói.

- Chiêm đại gia, để ta từ từ bỏ mà…

Một thanh âm nữ tử phóng đãng kêu lên.

Nghe thấy hai câu đối thoại này, trong nội tâm Lý Dật thầm cười.

Quản lý sòng bạc, cũng không phải là công việc thoải mái gì, sòng bạc đóng cửa thời gian tối thiểu cũng đều là rạng sáng, tầm khoảng thời gian sáu tiếng trong đó, nếu quản lý sòng bạc không tìm được những việc vui thú gì khác để tiêu khiển, chỉ sợ thời gian dài như vậy cũng rất là khó có thể chịu đựng.

Hơn nữa những người của Tam bang Ngũ hội, vốn cũng không phải là hảo nhân gì. Bọn họ ở trong sòng bạc tìm một ít nữ nhân chơi đùa, tại trong mắt Lý Dật xem ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì. Đều là nam nhân, Lý Dật nghĩ như vậy, ngược lại rất thông cảm cấp dưới.

Trên mặt Lý Dật mặc dù không có biểu lộ thái độ không vui vẻ, nhưng mà trên mặt đại hán dẫn đường này lại có một chút xấu hổ.

Đi đến cửa phòng, đại hán kia gõ cửa, không đợi đại hán kia mở miệng nói, người ở bên trong lập tức quát to

- Mẹ nó! Có việc gì thì nói nhanh!

Lúc này bị người khác quấy rầy, bất luận kẻ nào cũng sẽ không vui.

- Chiêm đại ca, có người tìm ngươi.

Đại hán kia có chút sợ hãi nói.

- Người nào thì cũng chờ đó cho ta!

Chiêm hán tử kêu lên.

- Ô, Chiêm đại gia, ngài cũng không nên nổi giận mà… Ta đến để chiều ngươi có được không.

Thanh âm phóng đãng của nữ tử lại nũng nịu vang lên.

- Ha ha, được được, Chiêm gia rất là ưa thích ngươi. Dạng…

Nói vừa xong, chỉ có nghe thấy một hồi thân thể rung động truyền ra, tận lực bồi tiếp, nữ tử phóng đãng kia rên lên từng hồi, rồi phóng đãng nói.

- Ai, Chiêm gia, không được cắn ở chỗ đó đâu, rất ngứa, ta chịu không được… A…

Khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, Lý Dật đi tới trước cửa, nhấc chân hung hăng trực tiếp đá văng cánh cửa ra.

Trong phòng, một nữ tử không còn một mảnh vải che thân ngửa mặt lên, bị một người hán tử đè xuống, hán tử kia ở trên người cô gái không ngừng đung đưa, cũng không biết hai người đang làm những gì.

- Người nào?

Cánh cửa bị đá văng ra, nam tử kia giận dữ kêu lên.

- Ngươi xem xem ta là ai?

Lý Dật lạnh lùng nói.

Nếu là người quản lý của sòng bạc, Lý Dật tin tưởng là hắn nhất định nhận ra mình. Thì Lương an bài nhân viên, nếu là người quản lý sòng bạc nhất định phải là người của Tam bang Ngũ hội, những người này, cho dù Lý Dật không biết, nhưng là bọn hắn nhất định là nhận biết Lý Dật.

Quả nhiên, đại hán kia quay đầu nhìn ra một chút, khi hắn nhìn thấy Lý Dật, đại hán kia liền quỳ xuống trước mặt Lý Dật.

- Thiếu… Thiếu chủ sao ngươi lại tới đây.

Chiêm đại hán trông cũng chưa phải lớn tuổi lắm, khoảng tầm ba mươi lăm tuổi, có tu vi Ngũ Tinh Đấu Sư. Nếu là Ngũ Tinh Đấu Sư, cũng đủ để trấn trụ một cái sòng bạc rồi.

Hắn quay lại nhìn thấy nữ tử còn đang ngửa mặt nằm ở trên bàn, đại hán này run rẩy một hồi, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống dọc sống lưng.

Nhìn đại hán quỳ xuống, Lý Dật có điểm ấn tượng, người này chính là một tiểu đầu mục của Thiên Ưng Bang trước kia.

Nữ tử này sau khi nhìn thấy họ Chiêm hán tử quỳ xuống, cũng là sợ tới mức từ trên mặt bàn bò xuống, một đôi bồng đảo trắng nõn không ngừng lung lay ở trước mặt Lý Dật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.