Đấu Thần

Chương 3: Q.6 - Chương 3: Tiền bối thần bí




- Rống rống!

Bạch Hổ cuồng mãnh gầm rú hai câu, lập tức lại hóa thành một đoàn bạch sắc năng lượng, lùi về bên trong thân thể nữ tử.

Thân ảnh ấy không phải là ai khác, đó là khôi lỗi Thôn Thiên Thú của Lý Dật!

Lý Hàn đứng một bên nghe thấy tiếng hét của Lý Dật, cũng là sững sờ, Lý Hàn còn tưởng rằng bên người Lý Dật thật sự có một vị cao nhân hộ giá, cũng thật không ngờ, Lý Dật chỉ đem Thôn Thiên Thú triệu hoán ra.

Nếu là Thôn Thiên Thú thì Lý Hàn cũng đã gặp qua, giờ phút này lại nghe Lý Dật xưng hô với Thôn Thiên Thú là tiền bối, hắn cũng biết rõ là Lý Dật không muốn cho người khác biết trong tay hắn còn có một khôi lỗi Cửu Tinh Đấu Hoàng, lập tức Lý Hàn cũng không có nói nhiều.

Chỉ thấy Lý Dật xoay người lại đối diện với Thôn Thiên Thú, tiếp tục nói:

- Tiền bối, ở nơi này cầu xin người ngăn cản, ta cùng phụ thân đi trước một bước.

Nói xong, hắn liền không chần chừ nữa, cùng với Lý Hàn trực tiếp lao ra.

Thôn Thiên Thú vừa mới xuất hiện, Lý Nhiên rất là ngạc nhiên. Rất rõ ràng, Thôn Thiên Thú ở trước mắt này có thực lực hơn hắn rất xa, thậm chí một kích vừa rồi của hắn cũng đơn giản bị hóa giải, xem ra, người này so với Lý Dật thậm chí thực lực còn mạnh hơn không ít.

Nghĩ đến vừa mới rồi Lý Dật gọi hắn là tiền bối, Lý Nhiên trong nội tâm lập tức cả kinh. Chẳng lẽ sau lưng Lý Dật còn có thế lực gì đó làm chỗ dựa hay sao? Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải tình báo của mình điều tra thiếu sót sao?

Nếu là thật như vậy, vậy lần này lựa chọn áp chế Lý Dật rốt cuộc là sai hay là đúng đây? Nếu như Lý Dật đào thoát, Lý gia chẳng phải là…

Nghĩ vậy, trong nội tâm Lý Nhiên đột nhiên có ý niệm hối hận. Có thể cấp cho Lý Dật một Đấu Hoàng cao cấp làm hộ vệ tùy thân, có thể thấy thế lực này đối với Lý Dật cực kỳ coi trọng. Nếu là một thế lực nào đó cực kỳ khổng lồ, một Đấu Hoàng cường giả đều sẽ không đặt ở trong mắt.

Vô luận là tình huống nào, đều cũng bất lợi với Lý gia, Lý gia tại Đế quốc Thiên Phong truyền thừa mấy ngàn năm, toàn bộ các thế lực ở Đại lục Đấu Thần, Lý Nhiên cũng biết rõ một ít. Có một số thế lực cổ xưa, muốn hủy diệt Lý gia, bất quá là đưa ra một đầu ngón tay mà thôi, căn bản là không cần hao phí khí lực!

Bất quá, lúc này cũng không phải là lúc hối hận, mắt Lý Nhiên nhìn thấy Thôn Thiên Thú đang lạnh lùng nhìn mình, Lý Nhiên cắn răng, Ma Kiếm trên tay run lên, dứt khoát lao vọt đến, hắn có ý định tiếp cận Thôn Thiên Thú sau đó mới thi triển Oán linh công kích!

Thôn Thiên Thú nhìn thấy Ma Kiếm trong tay Lý Nhiên đánh úp, thân hình hướng về bên cạnh lóe lên, lập tức đấu khí trên tay thúc dục, một chưởng trực tiếp hướng về phía kiếm phong đập đến.

Lý Nhiên ngoài miệng mắng to một tiếng:

- Muốn chết!

Ma Kiếm trên tay run lên, vài đạo hàn khí bỗng nhiên tuôn ra, giống như vụ khí màu đen thông thường, Oán linh trực tiếp hướng về phía Thôn Thiên Thú công kích linh hồn!

Đinh!

Một thanh âm thanh thúy vang lên, thời điểm Ma Kiếm cùng với bàn tay Thôn Thiên Thú tiếp xúc với nhau, ngay lúc đó Lý Nhiên sử dụng Oán linh công kích. Vượt qua dự đoán của Lý Nhiên, Oán linh sau khi tiến vào thân thể Thôn Thiên Thú, vậy mà không có nửa phần phản ứng, ngược lại Thôn Thiên Thú dùng bàn tay cầm lấy mũi kiếm, lập tức dùng sức đoạt lấy Ma Kiếm trên tay Lý Nhiên!

Lý Nhiên không thể ngờ rằng người ở trước mắt này lại mãnh liệt như vậy, nhìn thấy Ma Kiếm bị cướp lấy, trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh hãi, vội vươn tay giật lại. Thôn Thiên Thú lại đem Ma Kiếm trong tay thuận thế vận chuyển, đem chuôi kiếm kia nắm vào trong tay, lập tức kiếm phong quét tới chém thẳng vào bàn tay Lý Nhiên. Lý Nhiên trong lòng run rẩy, thân hình đột nhiên dừng lại, dưới chân đồng thời thối lui vài bước, trong miệng cuống quít kêu lên:

- Không được!

Trong lòng Lý Nhiên biết rõ uy lực của Ma Kiếm, phàm ai bị Oán linh này đánh trúng, linh hồn sẽ bị Ma Kiếm thôn phệ trở thành Oán linh mới, mà thân thể trực tiếp bị biến thành khôi lỗi, hình dáng bên ngoài cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi!

Tuy rằng Lý Nhiên rất ưa thích dùng Ma Kiếm thôn phệ linh hồn người khác, để biến thân thể người khác thành khôi lỗi. Hắn tuy ưa thích như vậy nhưng cũng không phải là hắn muốn bản thân mình cũng bị như vậy. Nguyên nhân đơn giản chính là, sau mỗi lần hắn sử dụng Oán linh công kích cắn nuốt linh hồn người, hắn so với bất luận kẻ nào khác còn biết rõ ràng loại kết cục khiếp sợ này hơn. Nếu hắn bị như vậy, hắn tình nguyện tự sát là hơn!

Nhưng Thôn Thiên Thú nhìn thấy hắn né tránh, nhưng cũng không có buông tha, hai chân vội đuổi theo, kiếm phong như trước chằm chằm nhằm vào Lý Nhiên. Mắt thấy kiếm phong sắp đâm tới ngực, Lý Nhiên càng sợ tới mức hồn phi phách tán, thân thể đột nhiên ngược về phía sau, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

Soạt!

Thanh âm trường kiếm đâm vào trong cơ thể truyền đến, Lý Nhiên tuyệt vọng nhắm lại hai mắt. Nhưng ngay lập tức, hắn lại có cảm giác có gì đó khác thường. Hắn cảm thấy may mắn, đột nhiên mở ra hai mắt, hắn phát hiện ra phụ thân của mình đang đứng chắn ở trước người của mình! Nguyên do một kiếm này, đúng là đâm vào trên người Lý Tùng!

- Phụ thân!

Trong miệng Lý Nhiên bi thống kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy Lý Tùng vào trong lồng ngực. So với lúc trước Lý Dật chỉ là tiếp xúc qua Ma Kiếm, lần này thân thể Lý Tùng trực tiếp bị Ma Kiếm đâm vào trong cơ thể, linh hồn lực của Lý Tùng so với Lý Dật kém hơn rất nhiều. Cho nên Lý Tùng bị Oán linh công kích, linh hồn của hắn trong nháy mắt liền bị Ma Kiếm thôn phệ, nhìn thấy hắn giờ phút này đang cố gắng dùng đấu khí khắc chế Oán linh công kích, nhưng cặp mắt của hắn đang nhanh chóng mất đi nhan sắc, đây cũng chỉ là khí tức cuối cùng của hắn mà thôi.

- Nhiên nhi… Lý gia… giao cho ngươi…

Thanh âm Lý Tùng suy yếu phảng phất vang lên bên tai Lý Nhiên, Lý Nhiên giờ phút này sớm bất chấp Thôn Thiên Thú đứng ở bên cạnh, nước mắt chảy xuống. Trong miệng đồng thời khóc rống lên:

- Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ báo thù cho người!

- Không… không được… vì ta…

Rốt cục, trong miệng Lý Tùng cuối cùng cũng gian nan nói ra mấy chữ, còn lại lời nói cuối cùng hắn cũng không thể nói hết, cặp mắt của hắn liền mất đi sinh khí cuối cùng.

- Không! Phụ thân!

Mắt thấy Lý Tùng không có phản ứng, trong miệng Lý Nhiên truyền đến những âm thanh rên rỉ thảm thiết.

Thấy bộ dáng hắn như vậy, Thôn Thiên Thú cũng không chút động dung, trường kiếm trên tay vung lên, trực tiếp nhằm vào mi tâm Lý Nhiên đâm tới!

- Dừng tay!

Đúng lúc này, có một tiếng quát lớn vang lên, có một người mặc trên người hắc bào đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Thôn Thiên Thú. Mắt nhìn thấy thanh Ma Kiếm kia sắp sửa đâm vào thân thể Lý Nhiên, trên tay hắn vội vàng vung lên, một đoàn lục sắc quang mang hướng về phía mũi kiếm đánh tới.

Đinh một tiếng vang lên, lục sắc quang hoa đánh trúng mũi kiếm, lập tức làm cho mũi kiếm kia chếch đi một chút, vừa vặn trượt qua mang tai Lý Nhiên, làm cho một đám tóc cứ thế mà rơi xuống đất!

Nhìn thấy có người tiến đến, Thôn Thiên Thú quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người mới tới cũng giống với Tông Băng, toàn thân bao phủ hắc bào, dáng người rất là cao lớn, cường tráng khôi ngô. Mà ở phía sau hắn, còn có một người, người đó đúng là Tông Kiệt Khánh!

Tựa hồ như là cảm ứng được gì đó, Thôn Thiên Thú không đợi hắc bào nhân tiến lên, Ma Kiếm trên tay lần nữa chém ngang, trực tiếp bổ về phía đầu của Lý Nhiên. Hắc bào nhân lúc này cũng hét lớn một tiếng:

- Làm càn!

Lục quang ở trên tay hắn lần nữa nổ bắn ra, trực tiếp công kích về phía sau lưng Thôn Thiên Thú.

Người mới tới này thực lực rõ ràng cũng là Đấu Hoàng cường giả, nhưng Thôn Thiên Thú ngày hôm nay đã có thực lực Cửu Tinh Đấu Hoàng, đối mặt với công kích của hắn cũng không hề có áp lực gì, chỉ vung tay lên liền đem đoàn lục quang kia đánh tan.

o0o

- Đáng tiếc, đáng tiếc, không có thể giết chết được Lý Nhiên!

Lý Dật sau khi chạy thoát đi ra ngoài, trong miệng thầm tiếc liên tục nói ra.

Lúc này mình đã trốn thoát, khôi lỗi cũng phải mang đi theo, nếu Thôn Thiên Thú rời xa mình quá mức, không bị khống chế, rất có thể sẽ bị người khác phá đi.

Lý Dật tâm niệm liên tục loạn động, Thôn Thiên Thú trực tiếp cầm trên tay Ma Kiếm cũng ra sức vung lên, một con Hỏa Điểu liền từ bên trong Ma Kiếm nhắm ngay vào thân thể Hắc bào nhân bắn tới.

Hắc bào nhân cảm thấy hoảng hốt, tranh thủ thời gian vận khởi thân pháp, cấp tốc tránh đi. Chỉ nghe thấy tiếng ‘oanh’ một tiếng, thanh Ma Kiếm kia phi thẳng, cắm trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu. Khi hắc bào nhân khôi phục được tinh thần thì thân ảnh Thôn Thiên Thú sớm đã mất đi bóng dáng.

Hắc bào nhân nhíu mày, Thôn Thiên Thú đột nhiên rời đi, tại trong mắt hắc bào nhân, cảm thấy rất là ngạc nhiên. Thôn Thiên Thú cầm trong tay Huyết Hồn Ma Kiếm, theo đạo lý, chính mình khẳng định không phải là đối thủ mới đúng.

Trên mặt Tông Kiệt Khánh lúc này rất là phức tạp, vừa nhìn qua một kích của Lý Dật, hiện tại Lý gia hoàn toàn trở thành một cái chiến trường hạo kiếp, xác chết la liệt khắp nơi làm cho mọi người cảm thấy hoảng sợ.

Tông Kiệt Khánh hiển nhiên không ngờ rằng khi mình chạy đến đây lại chứng kiến ra cảnh tượng như vậy. Lúc trước hắn cho rằng Lý gia cho dù không thể thoải mái bắt giữ Lý Dật, ít nhất cũng có thể cùng hắn dây dưa một phen, khi hắn đi đến cửa chính Lý gia, chẳng những không thể nhìn thấy một nửa cái bóng dáng của Lý Dật, mà ngược lại còn chứng kiến khắp nơi Lý gia gạch ngói bị tàn phá cùng với trên mặt đất la liệt tử thi. Cảnh tượng như vậy làm cho hắn có cảm giác vô cùng sợ hãi.

Điều mà Tông Kiệt Khánh sợ hãi nhất chính là Lý Dật. Rất rõ ràng nhìn tình huống vừa xảy ra, hai cha con Lý gia chẳng những không bắt được Lý Dật, hơn nữa còn chịu không ít thiệt thòi. Hiện tại hắn mặc dù không có chứng kiến, nhưng đã nhiều lần lĩnh giáo sự lợi hại của Lý Dật, trong nội tâm của hắn khó tránh khỏi có chút cảm giác bất an.

Lúc này điều mà hắn lo lắng, tự nhiên là tỷ tỷ của hắn là Tông Băng.

Nguyên bản Tứ Đại Gia Tộc lần này đã nói là liên thủ đối phó với Lý Dật, đầu tiên là do cha con Lý gia dùng Cửu U Quỷ Trận vây khốn đối phương, mặc dù là không thể lấy đi tánh mạng của hắn, nhưng cũng vây khốn được hai cha con Lý Dật. Nhưng nếu Lý Dật thoát khốn, Lý gia liền thả ra tín hiệu thông báo cho ba Đại gia tộc còn lại phái ra cường giả tiến đến tiêu diệt thế lực Lý Minh. Đối mặt với cường giả của Tứ Đại Gia Tộc liên thủ, Lý Dật muốn giữ lại mạng sống, chỉ sợ là chuyện không thể.

Chỉ cần đem Lý Dật giết chết, cũng có thể đi Bắc Đẩu Tông lĩnh thưởng, nếu quả thật ở trên người Lý Dật tìm được Thất Tinh Giới Chỉ, thì Bắc Đẩu Tông thưởng càng nhiều hơn.

Hơn nữa có thể khiến cho thế lực của Lý Dật mới tạo dựng ở Đế đô một kích triệt để tan rã, làm mất đi một mối lo tâm phúc của Tứ Đại Gia Tộc.

Trong kế hoạch này, Tông gia cách Lý gia gần nhất, cho nên cường giả xuất hiện đều là người của Tông gia. Nhưng cũng không biết có phải hay không là do Tông Băng đối Lý Dật hận thấu xương, cho nên nàng mãnh liệt yêu cầu tiến đến Lý gia trợ trận. Đương nhiên, cùng với lúc trước Lý Dật phán đoán giống nhau, để tránh cho Đấu Thần Điện về sau truy cứu chuyện này, nàng cố ý dùng hắc bào che dấu thân hình. Tuy rằng nàng biết rõ chuyện này tất nhiên sau này cũng sẽ lộ ra, nhưng ít ra không có chứng cứ xác thực, Đấu Thần Điện cũng không thể ép buộc quá đáng.

Nhưng từ lúc nhìn thấy tràng cảnh này, trong nội tâm Tông Kiệt Khánh cũng cảm thấy bắt đầu lo lắng. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, cũng không muốn tin tưởng, nhưng theo tình huống dưới mắt, cơ hội lần này cũng không thể bắt được Lý Dật. Không chỉ như thế, Lý gia còn chết thảm trọng. Hắn cũng không thể không vì an nguy của tỷ tỷ mà lo lắng.

Đối với thực lực của Lý gia, thân là truyền nhân của Tông gia, Tông Kiệt Khánh tự nhiên là biết rõ, tuy rằng hắn cũng không biết quá rõ ràng, nhưng hắn cũng biết Lý gia sở dĩ có thể đứng sừng sững nhiều năm như vậy mà không ngã, tự nhiên có nội tình của nó. Nhưng hiện nhìn thấy tràng cảnh như vậy, không có nhìn thấy Lý Dật, chỉ thấy Lý gia lúc này là một đống bừa bộn, hiển nhiên là nhìn thấy rõ, thực lực của Lý Dật đã vượt ra khỏi toàn bộ Lý gia.

- Lý Nhiên, đây là có chuyện gì? Tỷ tỷ của ta đâu!

Không kịp nhìn tung tích Thôn Thiên Thú, Tông Kiệt Khánh trực tiếp tiến đến, trong lòng lo lắng mở miệng hỏi.

Bất quá lúc này Lý Nhiên đối với lời của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cặp mắt của hắn đờ đẫn nhìn Lý Tùng, nước mắt trên khóe mắt không ngừng chảy ra.

Nhìn thấy hắn bộ dáng của hắn như vậy, Tông Kiệt Khánh đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn thấy người đang nằm trên mặt đất thì trong lòng của hắn liền đột nhiên run rẩy, người này hắn tuy rằng nhìn thấy không nhiều, nhưng hắn nhớ rõ ràng, người này là Gia chủ Lý gia, Lý Tùng! Mà nhìn thấy hắn nằm đó, hiển nhiên là vừa mới chết không lâu!

- Lý bá bá… Hắn… Hắn… !

Sắc mặt Tông Kiệt Khánh đại biến, lời nói trong miệng càng lắp bắt không hoàn chỉnh. Lập tức, trong lòng của hắn thầm nghĩ, thậm chí ngay cả Gia chủ Lý gia Lý Tùng cũng đã chết, chẳng lẽ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.