Ầm—
Nắm đấm lấp láy quang mang thanh sắc đấm thẳng vào đòn đâm tràn ngập khí tức băng lãnh của Qua Khánh. Đột nhiêiỊ một tiếng nô lớn dữ dội chợt
vang lên. sau đó, hai luông đấu khí đột nhiên bốc trào ở điểm hai luồng
đấu khí chạm vào nhau...
Đấu khí quấn vào nhau, cọ xát, cuối cùng cơ hồ cùng một lúc nổ tung.
Xuy—
Hai luồng đấu khí va chạm trong chốc lát sau đó bắn sang xung quanh, đấu khí kịch liệt bốc lên tạo ra vô số sóng khí.
Trong một chớp mắt, thân hình của Lý Dật đột nhiên lui về sau nửa bước,
nắm quyền đang đặt trên chủy thủ của Qua Khánh chợt rung lên. Đấu khí
được hắn ngưng kết trên quyên phong thoáng chốc trào ra như nước lũ!
Đinh~~
Chi là một tiếng vang nhò, Chủy thủ trong tay của Qua Khánh đã đột nhiên rung động trên cơn sóng đấu khí ào ra trong thoáng chốc. Mà chi là một
kẽ hở trong chớp mắt. nắm quyền của Lý Dật đã đột ngột biến đổi. nắm
quvền hóa thành một chưởng, sau đó chém thẳng xuống đổi phương.
Qua Khánh vẫn đang kinh ngạc, nhát chém của Lý Dật chém đúng vào mạch
môn của hắn. Ngay lập tức. đã nhìn thấy cánh tay cầm Chủy thủ đột nhiên
mềm nhũn, một cảm giác tê dại đă lan khắp nửa người của Qua Khánh.
Đinh~~
Chủy thủ rơi xuống đất, vẻ mặt của Qua Khánh còn không kịp biến chuyển,
thân hình của Lý Dật đã bốc lên, bả vai huých mạnh xuống ngực của Qua
Khánh.
Hay lắm!
Sắcc mặt Qua Khánh chợt biến, thế nhưng trong tình hình này hắn cũng rõ
bản thân không thể thuận lợi tiếp chiêu này của Lý Dật. Ngay lập tức hắn chật vật lăn tròn sang bên. khó khăn lắm mói tránh được cú va chạm sát
thủ của Lý Dật.
Cả đời này của Qua Khánh đều lăn lộn trên đầu mũi đao để sống, dĩ nhiên
hắn biết rõ trong tình hình này, bản thân cho dù có đấu khí hộ thân, thế nhưng nửa thân người lại bị tê liệt. Nếu còn bị Lý Dật đâm vào như vậy, nói không chừng sẽ phải gãy thêm vài đoạn xương nữa.
Một đòn thất bại, Lý Dật cũng không thừa thắng truy kích. Thân thể khẽ
dừng lại. thoáng chốc đã lui về sau mấy bước, đáp xuống đất. Hắn như
cười như không nhìn Qua Khánh, vừa rồi không biết gã đã phải lăn mấy
vòng.
Sự thay đổi diễn ra cực nhanh, chi là trong nháv mắt. thậm chí vào lúc
rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng. tình thế trên lôi đài đã biến đổi vô số lần. Sự giao phong này chi có thể dùng hai chữ đặc sắc để hình
dung.
Những người dưới lôi đài nhìn thấy Qua Khánh vổn dĩ đang ở thế thượng
phong, cơ hồ trong chớp mắt đã phải đùng tuyệt chiêu lăn lông lốc này,
mọi người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt của bọn họ nhìn Lý Dật lúc này bất giác lại biến đổi.
Không vì nguyên nhân khác, chỉ vì họ vổn dĩ cho rằng Lý Dật hoàn toàn
không có nhiều bản lĩnh, thế nhưng lúc này nhìn thấy màn giao phong đặc
sắc kia mới hiêu, e rằng Lý Dật không cẩn dùng những con bài bí mật của
mình, ở đây cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của hắn!
Hảo bản lĩnh! Hảo thủ đoạn! Hảo tốc độ!
Khẽ vẫy cổ tay đang tê rần của mình, Qua Khánh ngạc nhiên nhìn Lý Dật, sau chốc lát bất giác lại khẽ thờ dài một tiếng.
Lý Dật mỉm cười, nhàn nhạt nói:
Thế nào. nếu như lúc này ngươi nhận thua, cơ hồ cũng chưa muộn lắm đâu...
Ái chà... Lời này vốn dĩ nên là ta nói, hiện tại nghe ngươi nói, sao lại cảm thấy cồ quái thế nhi?
Qua Khánh thờ dài, cảm giác tê đại ở tay phái cơ hồ đã tiêu tan phần nào. hắn nhè nhẹ xoa cô tay của mình rồi thấp giọng nói:
Đến lúc này... Trò choi đã kết thúc rồi! Tiếp sau đầy, ta nhất định sẽ không đo dự để
Lý Dật sờ mũi. nhàn nhạt nói:
Những câu tương tự như vậy, vừa rồi ngươi cũng nói rồi, cũng không thấy ngươi lợi hại hơn mà...
Lần này hoàn toàn khác với vừa rồi...
Dứt lời, Qua Khánh đạp mạnh chân phải xuống, một luồng đấu khí băng lam
sắc đã tràn ra từ người hắn. sau đó lan đến nửa thân người hắn. Ngay lập tức hơi nước trong không khí xung quanh đã ngưng kết mấy phần. Thậm
chí, thấp thoáng còn có băng tinh từ trên không rơi xuống đất.
Luồng hàn khí kịch liệt này khiến thiên địa nguyên khí bên cạnh Qua Khánh thoáng chốc trở nên hư ảo, trông vô cùng quỷ dị.
Cánh tượng này khiến ánh mắt của Lý Dật vụt lóe, sau đó hắn mới thở dài nói:
Vừa rồi ta còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao đấu khí Hỏa thuộc tính của ngươi
lại lạnh như vậy, thì ra ngươi quả nhiên là người có thể chất song thuộc tính... Chỉ có điều Qua Khánh, vô ích thôi... Ngươi dùng đấu khí Hỏa
thuộc tính không phải là đối thủ với tay, dùng Băng thuộc tính cũng
giống như vậy thôi! Ngươi nên biết, thuộc tính đấu khí của ta là Lôi
thuộc tính khó đối phó nhất!
Ha ha... Điều này ta hiểu chứ, cho dù ta đùng loại nào trong hai thuộc
tính đấu khí của ta, tuyệt đối đều không phái là đối thủ của ngươi...
Thế nhưng nếu ta sử dụng đấu khí hai thuộc tính thì sao?
Khẽ cười một tiếng, chân trái của Qua Khánh cũng khẽ đạp nhẹ, lần này
luồng đấu khí hỏa hồng sắc đột nhiên trào ra từ lòng bàn chân của hắn,
sau đó nhanh chóng lan đến nửa thân người còn lại.
Chớp mắt, hai đấu khí Băng thuộc tính lam sắc và Hỏa thuộc tính hồng sắc vốn dĩ tương khắc với nhau lại cùng lúc xuất hiện trên cùng một người,
lần này đã khiến Lý Dật bất giác nhíu mày...
Có chút thú vị...
Lý Dật cuổi cùng thở ra một hơi, khẽ tiếng nói.
Ha ha ha... Lý Dật các hạ, chuyện thú vị còn lâu lắm mới kết thúc! Nếu
như chỉ là đồng thời sử dụng đấu khí hai thuộc tính, cũng không có gì
hay ho... Lý Dật các hạ ngươi nên hiểu, hàm lượng đấu khí trong cơ thể
một người có một định lượng nhất định, một thuộc tính thì nhiều thế này, nhiều thuộc tính thì nhiều thế khác... Vì vậy, nếu như người có song
thuộc tính muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của mình, cách tốt nhất chính
là... dung hợp!
Nói tới đây, Qua Khánh hiện ra một nụ cười cổ quái, sau đó chỉ nhìn thấy hai tay hắn khẽ chớp động, một thủ ấn quỷ dị đă hiện ra trước ngực hắn, đấu khí một lam một hồng từ từ thu lại trên người hắn sau đó nhanh
chóng chạm vào nhau.
Đây là cảnh vô cùng kích thích thị giác người nhìn, giống như có đấu khí của hai cường giả đang va chạm vào nhau. Thế nhưng khi đấu khí tiếp xúc với nhau, hai loại đấu khí vốn dĩ nên bài xích lẫn nhau lại gắn chặt
với nhau. Thuộc tính băng hàn và hỏa nhiệt hài hòa xen vào nhau, hình
thành một đấu khí vô cùng băng lạnh và nhu hòa, rồi lại biến thành một
ngọn lửa màu u lam chớp mắt thu lại vào trong người Qua Khánh.
Khí tức trên người Qua Khánh trong chớp mắt đã tăng vọt. Đồng thời, một
ngọn lửa u lam nhàn nhạt từ từ hiện ra trên hai bàn tay hắn, ngọn lửa vô cùng âm lạnh, nhưng cơ hồ có thể thiêu rụi tất cả!
Dung hợp sao?
Nhìn đấu khí đang hiện ra trên người Qua Khánh, Lý Dật thoáng hiện ra vẻ cổ quái. Trong cơ thể của hắn cũng có đấu khí song thuộc tính, thế
nhưng hắn trước giờ đều tách ra sử dụng, lại chưa từng thử dung hợp đấu
khí lại với nhau. Dù gì chuyện như vậy, cho dù là nghĩ cũng cảm thấy
phiền phức! Thậm chí khi làm chuyện này. nếu không cẩn thận, người tu
luyện nói không chừng sẽ vì đấu khí xung kích khiến cơ thê nô tung mà
chết!
Thế nhưng, Qua Khánh lại có thể làm được, mà lại còn làm một cách hoàn hảo.
Lý Dật các hạ. ngươi phải cẩn thận đấy... Đấu khí Băng Hỏa sau khi dung hợp của ta. đã từng đả thương một cường giả Đấu Sư!
Khuôn mặt hiện ra một nụ cười quv dị. Qua Khánh đua ánh mắt đầy ngạo khí của mình nhìn Lý Dật.
Đích thực bản lĩnh này của hắn cũng có căn cứ để kiêu ngạo!
Nhìn Qua Khánh một hồi. Lý Dật cuối cùng khẽ thờ dài, trầm giọng nói:
Qua Khánh, ta không thể không thừa nhận, công phu của ngươi rất mạnh,
rất mạnh... Ngay cả ta cũng bị ngươi làm cho sửng sốt... Chi có điều,
ngươi cho rằng chỉ có ngươi là đấu khí song thuộc tính sao? Tuy rằng ta
không thể nào làm được giống ngươi, thế nhưng... Ta tự tin tuyệt đối
không yếu hơn ngươi nửa phần!
Vừa dứt lời, Lý Dật khẽ vung tay, ấn kỹ trên tay từ từ biến đổi. Theo
động tác của hắn, đấu khí tử sắc trên người hắn từ từ thu lại, sau đó
một luồng đấu khí hồng sắc đột ngột hiện ra trên người hắn, trong chớp
mắt sát khí bốc cao. Khí huyết sát ù ù ập tới...
Thậm chí, khí tức âm lạnh trên người Qua Khánh đã hoàn toàn bị vùi lấp đi!
Hắn... lại cũng là người có thể chất song thuộc tính... Đấu khí hồng sắc này là Hỏa thuộc tính sao?
Âm thanh chấn động vang lên dưới lôi đài, sau đó ánh mắt của mỗi người
đều kinh ngạc nhìn Lý Dật, vì họ đều cảm nhận được một cách rõ ràng, khí tức lần này của Lý Dật còn mạnh hơn lúc trước!
Mà vừa rồi, hắn đã có thể đấu trực diện với Qua Khánh, vậy thì lúc này thì sao?
Nhất thời, bầu không khí ở đây trở nên cổ quái.
Lý Dật đó sao lại là người có song thuộc tính, hơn nữa đấu khí hỏa hồng
sắc của hắn rốt cuộc là gì? Sao lại hoàn toàn khác với bất cứ một đấu
khí nào trong chín hệ chứ?
Lẽ nào tên này giống như Qua Khánh, đều có thể đung hòa đấu khí trong cơ thể với nhau? Nếu như vậy thì thật là khủng khiếp!
Đúng vậy! Tuy nói đấu khí trong cơ thể mỗi người đều có một định lượng,
thế nhưng, đấu khí song thuộc tính nếu có thể dung hợp lại với nhau, thì có thể tạo ra một sức mạnh cực lớn... Trận chiến này khó phân định được thắng thua rồi!
Vốn dĩ ta còn tưởng Lý Dật toàn dựa vào ngoại lực! Hiện giờ xem ra, tên
này không đơn giản như trong tường tượng của chúng ta. Nói không chừng,
hắn chính là kẻ ứng cử lớn nhất trong Tế Thần Điển lần này!
Nếu gặp hắn ở trong Tế Thần Điển, phải cẩn thận hơn một chút!
Các âm thanh hòa lẫn vào nhau. Tuy rằng lúc này mọi người ở đầy đều là
những người nổi bật trong lớp trẻ của Thiên Phong Đế Quốc, thế nhưng
cảnh tượng này lại khiến họ không khỏi bàn tán xôn xao.
Thực lực bản thân của tên này cũng mạnh như vậy sao? Ta nhớ lần đầu gặp
hắn ở Vạn Tiêu Thành cũng đã vô cùng lợi hại rồi, khi ở Vân Thủy Thành,
có lẽ hắn dùng ngoại lực... Thế nhưng bây giờ...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Khinh Vũ vổn dĩ đang mỉm cười nhìn lên
lôi đài, sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi. Sau đó nàng dường như đã hạ
quyết tâm gì đó, nghiến chặt răng, thấp giọng lẩm bẩm:
Xem ra. lần này cho đù thế nào cũng phái tìm cơ hội lôi kéo tên Lý Dật
này... Bẳng không, nói không chừng sau này không còn cơ hội nữa! Nhân
vật như vậy, nếu không nhân lúc hắn còn chưa quật khởi mà lôi kéo, sau
này thì quá muộn! Nếu không thể...
Nói tới đây, sắc mặt của Diệp Khinh Vũ thoáng hiện tia sát khí âm độc, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt kiều diễm của nàng!
Ở một góc khác của lôi đài, ánh mắt âm lãnh của Tông Kiệt Khánh cũng
thoáng biến đồi. Hắn dĩ nhiên biết rõ con bài của Lý Dật, thế nhưng lại
không ngờ, hắn chỉ dùng thực lực của bản thân cũng có thể đạt tới mức độ này.
Hắc hắc... Tông Thiếu gia không cần lo lắng, tên này cho đù có lợi hại
thế nào. cũng chi là Lục Tinh Đấu Giả mà thôi! Thực lực như vậy cho dù
may mắn thắng được Qua Khánh tham gia Tế Thần Điển, thế nhưng trong Tế
Thần Điển cũng tự tìm đường chết mà thôi! Tên này cho dù thế nào đều sẽ
không phải là đối thủ của ngài!
Khi Tông Kiệt Khánh biến sắc, một âm thanh nịnh nọt vang lên sau lưng
hắn. Hắn quay đầu nhìn, thì ra là người trong tiểu gia tộc bình thường
bám víu vào Tông Gia.
Đổi với sự lấy lòng vô vị này, Tông Kiệt Khánh hoàn toàn không có biểu tình gì. Chỉ nhàn nhạt nói:
Qua Khánh đó nói không chừng ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của
hắn. Nếu như Lý Dật có thể thắng hắn Tế Thẩn Điển lần này chúng ta phải
nghĩ cách khác rồi... Nhân vật như vậy, nếu không nhân lúc hắn yếu nhất
mà giải quyết hắn, đợi đến lúc hắn mạnh lên, chúng ta sẽ hối hận không
kịp mất!
Nghe vậy, mấy người cố ý lấy lòng ấy đều liếc nhìn nhau, nhất thời không dám tiếp lời.
Tông Kiệt Khánh chi cười lạnh một tiếng rồi lại nhìn lên lôi đài.