Trên lôi đài, thân ảnh hỏa hồng sắc xuất hiện trước mắt
Lý Dật là một gã trẻ tuổi mặc trường bào hồng sắc. Mái tóc đen nhánh của hắn buông tự do xuống, trên khuôn mặt anh tuấn kia hiện ra vẻ anh kiệt
cao ngạo. Thân người hắn mảnh khảnh, làn da trắng dị dạng, thế nhưng
không biết tại sao mọi người lại luôn cảm nhận thấy mùi máu tanh nhàn
nhạt phảng phất trên người hắn.
Mùi máu tanh này có lẽ với những người khác sẽ không thể thích ứng.
nhưng Lý Dật khi đối mặt với khí tức này cũng không khỏi phải cau mày,
trong lòng sáng như gương...
Khí huyết sát...
Trên người tên Qua Khánh này lại có luồng khí huyết sát nặng như vậy,
hiển nhiên hắn là nhân vật đã bò ra từ trong biển máu, từ trong một núi
thi hài.
Một nhân vật như vậy, tuyệt đối không thể xem thường!
Ngươi chính là Lý Dật... Kẻ đã phế đi Tề Phóng và Lan Vũ ở Lang Các hay sao?
Khi Lý Dật đang quan sát thăm dò đối phương, kẻ đó cũng nhẹ nhàng nở ra một nụ cười hòa ái.
Có điều nụ cười ấy cho dù nhìn thế nào cũng cám thấy có vài phần âm lạnh tê buốt người.
Có lẽ nếu gương mặt tươi cười này của hắn đặt vào lúc bình thường, chắc cũng có thể khiến trẻ con khóc thét trong đêm mất.
Vậy thì đã sao?
Nhìn đối phương cười, Lý Dật cũng mỉm cười, nhàn nhạt nói.
Không tệ...
Qua Khánh vỗ vỗ tay:
Ta tưởng rằng ngươi cũng xuất thân trong Đại gia tộc, nên cũng chỉ giống đám phế vật kia. Thế nhưng không ngờ cách hành sự của ngươi lại rất hợp với ta... Không tệ, nhìn vào điểm này, lát nữa khi động thủ ta tuyệt
đối sẽ thủ hạ lưu tình, sẽ không để ngươi bị thương... Dĩ nhiên, nếu lúc này ngươi nhận thua, hai chúng ta cũng bớt được không ít phiền phức,
thế nào?
Hừm...
Lời nói này của Qua Khánh hoàn toàn khác so với hình tượng của hắn,
những lời nói ấy khiến Lý Dật phải lặng im, sau chốc lát hắn mói thờ
dài, nói:
Vị... Qua Khánh các hạ này, đúng là phải đa tạ hảo ý của ngươi rồi...
Chỉ có điều đối với việc tham gia Tế Thần Điển này, ta đã quyết chí phải đạt được. Nếu các hạ thật sự có lòng này, chi bằng hiện giờ tự nhận
thua thế nào?
Quyết chí phải đạt được?
Qua Khánh mỉm cười, tay phải khẽ vung lên rồi nói tiếp:
Xem ra chuyện chúng ta gặp nhau trên lôi đài đã sớm định rõ không có
cách nào để hòa giải rồi... Đối với ta mà nói ta nhất định phải tham gia Tế Thần Điển! Nếu như ngươi bằng lòng nhận thua, ta sẽ bớt được chút
phiền toái... Có điều, nếu ngươi đã quyết tâm như vậy, vậy thì chúng ta
chi có thể đánh hết mình một trận thôi!
Vẻ mặt của Qua Khánh tuy rất âm lạnh, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự ôn hòa. khiến Lý Dật không hề thấy phản cảm. Ngay lập tức hắn ra dấu mời
đối phương, nhàn nhạt nói:
Vậy thì cứ đánh hết mình đi!
Được rồi, bắt đẩu đi! Nhớ kỹ, chỉ có thể sử đụng thực lực bản thân của mình.
Bạch ỵ nhân ở một bên cơ hồ gai mắt khi thấy hai người nói nhiều, Ngay lập tức nhàn nhạt lên tiếng nói.
Nghe vậy. Lý Dật khẽ cười một tiếng, tay phải rang nhẹ một cái, một
chiếc xích đã nhanh chóng rũ xuống từ ống tay áo của hắn. Binh nhận cổ
quái ở đầu chiếc xích toát ra những tia sát khí âm lạnh lấp loáng dưới
ánh nắng mặt trời.
Vù—
Theo động tác của Lý Dật, đấu khí tử sắc nhàn nhạt đã vụt sôi trào ra khỏi cơ thể hắn, sau đó trùm hắn lại vào trong.
Hung sát khí lan tràn khắp nơi!
Qua Khánh các hạ, mời!
Cảm nhận được khí thế hung sát tràn ngập trên người Lý Dật, Qua Khánh cũng thoáng sững người, sau chốc lát khẽ cười nói:
Những người phía dưới đều nói. mấy ngày nay ngươi ngang tàng huyênh
hoang đều là dựa vào ngoại lực, hôm nay được gặp, ngươi tuyệt đối không
đơn giản...
Những người xem thường ngươi, đều là kẻ đân độn cả... Nhìn khí thế hiện
giờ của Lý Dật các hạ, e rằng Đấu Sư bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi đúng không?
Lý Dật mỉm cười, nhàn nhạt nói:
Lẽ nào Đấu Sư cường giả bình thường lại là đối thủ của Qua Khánh các hạ được sao?
Ha ha...
Qua Khánh khẽ cười, chậm rãi nói:
Cho đù nói thế nào, ta rất hứng thú khi tham gia Tế Thần Điển lần này.
Đối với Công phép Đấu kỹ của Đấu Thần Điện, ta cũng quyết chí nhất định
phải có... Vì vậy, lần này e rằng ta sẽ không nhường ngươi, mà sẽ toàn
lực xuất thủ đấy!
Còn chưa dứt lời, Qua Khánh đã tiện tay búng ra. Chỉ thấy lúc hắn vung
tay, một thanh Chủy thủ nhò dài ngắn bằng nửa cátih tay vụt hiện trên
tay phải của hắn. Khi hắn vung tay lên, một luông khí thế cường hãn cũng đột ngột bùng phát khỏi cơ thê. cuối cùng biến thành một luồng đấu khí
hỏa hồng sắc cường hãn, chụp hắn lại vào bên trong.
Chỉ là loại đấu khí hỏa hồng sắc này, cho dù cảm nhận thế nào cũng không có cảm giác nóng rẫy bức áp người như đấu khí Hỏa thuộc tính bình
thường, ngược lại có một cảm giác âm lạnh giống như đấu khí Băng thuộc
tính...
Qua Khánh này không phải cũng là kẻ song thuộc tính chứ...
Một cảm giác kỹ lạ hiện ra trong đẩu Lý Dật. Có điều lúc này cũng không
có thòi gian nghĩ nhiều, hắn chi khẽ nheo mắt nhìn Qua Khánh ở phía
không xa, từ từ thở ra một hơi.
Ánh mắt của hai người trên lôi đài thoáng chạm vào nhau, khí thế cường
hãn trên người đôi bên cũng va đụng Ngay sau đó, ngay lập tức trong
không khí bốc ra một trận gió xoay, bầu không khí trong thoáng chốc đã
căng đến cực điểm...
Lúc này, cơ hồ có thể cảm nhận được cục thế hết sức căng thẳng trên lôi đài, xung quanh đó cũng vụt im ắng lại.
Danh tiếng của Lý Dật thì không cần nói nữa, còn Qua Khánh, trong lớp
trẻ cũng là người có danh tiếng lẫy lừng, lúc này rất nhiều người đang
muốn xem xem, rốt cuộc kẻ nào lợi hại hơn.
Hai luồng khí thế cường hãn xung kích vào nhau trong chốc lát, thời gian sau đó, thân hình của hai người hóa thành huyễn ảnh, cùng lao vụt về
phía trước, sau đó tiếng va chạm kim loại vang lên. theo đó một chuồi
tia lừa tóe lên ở giữa lôi đài.
Hai đạo thân hình một tím một đỏ như tên bay đâm sẩm vào nhau rồi chớp
mắt lại múa tít lên. Đấu khí sôi trào không ngừng vâng ra khắp phía theo từng đòn oanh tạc của hai người, khiến trong không khí nổi dậv từng
trận cuồng phong.
Nền lát đá trên lôi đài vì sự va đụng liên tiếp của đấu khí mà chớp mắt
hiện ra các vết nứt rạn cảnh tượng này cơ hồ như đang nói trận đấu của
hai người rốt cuộc đã kịch liệt đến mức độ nào.
Keng—
Bất chợt một âm thanh trong vắt vang lên, thân hình của hai người tách
mạnh khỏi nhau, rồi từ từ đáp đất, sau đó chi thấy Lý Dật vụt quàng tay
phải, một luồng đấu khí tử sắc đã ập thẳng tới hướng Qua Khánh đang
đứng.
Thân hình của Qua Khánh nhanh chóng xoay chuyền, cả người đã bốc thẳng
lên không trung, hai chân nhanh chóng tung ra liên hoàn cước, chỉ nhìn
thấy từng đạo quang ảnh hỏa hồng sắc đánh mạnh vào sóng đấu khí mà Lý
Dật bắn ra.
Đấu khí từ sắc và hồng sắc lại nổ tung ra lần nữa, một góc nền đá trên
đất đã bị nung cháy đen, trên đó còn lấp lóe những tia điện quang tử
sắc.
Cánh tượng này khiến thân hình hai người chợt ngừng lại. Lý Dật chi khẽ
cười, tay phải lại quăng ra. Chi nghe thấy âm thanh kim loại đánh vào
nhau. Đoạn Hôn Nhận đă uổn thành một đường cong kỹ dị. rồi lao thẳng
xuống trước mặt Qua Khánh, giống như một con ưng đang mổ mãng xà, lần
kiếm sơ hờ của đối phương.
Còn chủy thủ trong tay Qua Khánh tuy vừa ngắn vừa nhỏ, thế nhưng lại
nhanh chóng múa tít chặn lại hết từng đòn tấn công của Lý Dật, phương
thức tấn công đằng xa của Lý Dật lại khiến hắn mất đi cơ hội tấn công
trả lại, vì vậy trong lòng hắn cảm thấy bực bội.
Hơn nữa, cách tấn công trong tích tắc của Lý Dật lại tinh diệu đến cực điểm.
Bất chợt, chi nhìn thấy tia sáng đỏ ở chủy thủ trên tay Qua Khánh vụt
lóe, lần này hắn đã chặn được và đánh văng Đoạn Hồn Nhận của Lý Dật lên
cao, thừa lúc Lý Dật không kịp thu lại vù khí, thân hình hắn đă bắn
thẳng về phía Lý Dật.
Đến haylắm!
Lý Dật cười lạnh, một tiếng, tay phải khẽ văng ra. Trên cánh tay phải
vang lên tiếng xương răng rắc. đấu khí sôi trào đã ào ra từ lòng bàn tay của hắn sau đó khi chưỏng của Qua Khánh đánh tới, hắn cũng nhanh chóng
vung ra một chưởng!
Bùm~~
Một tiếng nổ ầm vang lên. theo âm thanh ấy, một trận đấu khí dữ dội đã
bắn ra ra khắp bốn phía, giống như một trận cuồng phong đang quét sạch
mọi thứ xung quanh.
Thân hình của hai người chớp mắt lại tách khỏi nhau, rồi nhanh chóng lui về sau. khí tức đấu khí bị phát tán ra. hai người thấp thoáng đã lui về mép lôi đài.
Cách tấn công ưng mổ mãng xà cổ quái của tên này quả thật khó nhằn...
Những kẻ nói hắn chi dựa vào ngoại lực chắc chắc đều là kẻ ngu đốt! Đánh lâu như vậy rồi. với tốc độ của ta lại không thê nào chạm vào một sợi
tóc của hắn sao?
Qua Khánh ánh mắt cồ quái nhìn Lý Dật đang mỉm cười, trong lòng rất đỗi ngạc nhiên.
Phải biết rằng, thân là dong binh, bao năm nay hắn đều bước ra từ trong
núi thây biển máu. cũng không biết đã trái qua bao nhiêu trận kịch
chiến. Với người thường, e rằng kể cả Đấu Sư cường giả cơ hồ cũng không
đánh nổi với hắn mấỵ chiêu, chỉ vì cách tấn công độc địa và kinh nghiệm
chiến đấu phong phú của hắn tuyệt đối là thứ người thường không thể nào
sánh được.
Thế nhưng không ngờ, cách tấn công độc địa ấy lại không có chút hiệu quả nào. ngược lại cơ hồ bản thân còn bị Lý Dật áp chế liên hồi...
Vù~~
Ánh mắt cổ quái nhìn về phía LÝ Dật, Qua Khánh khẽ cười, nói:
Lý Dật các hạ ngươi quá nhiên có mấy phần bản lĩnh... Đáng để ta nghiêm túc đối phó!
Mặt khác, Lý Dật lại nhẹ nhàng xoay Đoạn Hồn Nhận trong tay, nhàn nhạt cười nói:
Nếu nhưngươi muốn nói với tạ lúc này ngươi mới chuẩn bị nghiêm túc thì miễn đi!
Ngươi rất thông minh! Chuyện này đều bị ngươi đoán được rồi!
Qua Khánh mỉm cười:
Nếu là người bình thường, những thủ đoạn vừa rồi nghe chừng đã đủ. Có
điều nếu là Lý Dật các hạ, có lẽ còn chưa được a... Vậy thì ta cũng nên
nghiêm túc hơn mấy phần rồi!
Vừa đứt lời, Qua Khánh thở thườn thượt ra, sắc mặt thản nhiên của hắn
dần dần biến thành ngưng trọng. Tay phải của hắn khẽ động, đấu khí hỏa
hồng sắc quấn quanh người đã nhanh chóng trào ra từ Chủy thủ trong tay.
Trong chốc lát, trên chủy thủ đã có một tầng lửa từ từ bùng cháy, chi có điều, tầng lửa này vẫn vô cùng buốt lạnh...
Theo sự thay đồi của Chủy thủ. sắc mặt của Qua Khánh cơ hồ cũng tái đi
một chút, chi nhìn thấy thân hình hắn chợt động, chớp mắt hắn đã lao đến trước mặt Lý Dật. Chủy thủ trong tay vung mạnh ra, cơ hồ có thể biến
tất cả mọi thứ xung quanh trở nên buốt lạnh.
Hỏa diễm đấu khí quỷ dị thật!
Lý Dật trong lòng chợt động, thế nhưng sự thay đổi của Qua Khánh khiến
hắn không thể không coi trọng. Sau đó. chi nhìn thấy tay phải của hắn
đưa ra chặn lại, đấu khí tử sắc đã nhanh chóng quấn quanh Đoạn Hồn Nhận, sau đó bắn mạnh ra phía trước.
Keng—
Chủy thủ hòỏa hồng sẳc và Đoạn Hồn Nhận tử sắcc đã va mạnh vào nhau, hai bên đều chấn động, thế nhưng Ngay sau đó, chủy thủ hỏa hồng sắc đă vụt
chếch ngang, chém xéo xuống cánh tay của Lý Dật.
Cánh tượng này khiến con người của Lý Dật chợt co lại, tay phải hắn vụt
thu lại. Đoạn Hồn Nhận đã được hắn buông lòng, còn khí tức thanh sắc
trên tay phải đột nhiên sôi trào, sát khí sắc bén chớp mắt đă khiến
người khác phái tê buốt người.
Cơ hồ đã cảm nhận được uy lực chiêu thức này của Lý Dật, sắc mặt của Qua Khánh thoáng hiện nét cay độc. Sau đó chi nhìn thấy Chủy thủ của hắn
bất chợt vung lên, trong không trụng khẽ động, ngay lập tức biến thành
vô số bóng râm hỏa hồng sắc, sau đó giống như vô số chiếc bóng hợp nhất
lại rồi đâm thẳng vào ngực của Lý Dật.
-Độc Xà Nha Thứ!
Xuy—
Thấy một đòn đâm thẳng tới, Lý Dật nhíu mắt lại, thế nhưng hắn không hề
kinh ngạc, bao ngày qua, hắn đã chứng kiến vô số cảnh tượng hoàng tráng
hiểm nguy tột độ rồi, lẽ nào lúc này lại sợ chút chuyện này sao.
Lập tức, bàn tay phải lấp lóe quang mang thanh sẳc của hắn hóa chưởng thành quyền, đập mạnh vào một đòn của Qua Khánh!
Thanh Vân Thủ!