Ngươi thua rồi!
Thần Thần lộ ra một nụ cười khẽ khàng.
Thế nhưng lúc này, nụ cười ấy hiện ra trong mắt của Hoàng Đông lại độc hơn răng nanh độc xà đến mấy phần.
Bên dưới lôi đài, rất nhiều người đang đợi xem trò cười lúc này cũng đều tỏ ra kinh ngạc. Trong suy nghĩ của họ. Thần Thần ngày đó nếu không có
Lý Dật giải vây, nói không chừng đã đại bại trong tay của Tề Phóng rồi.
Họ đâu thể ngờ. nếu như nàng động thủ lại có thể lợi hại đến như vậy?
Nếu nói như vậy, Lý Dật đó. há chẳng phải càng lợi hại hơn sao?
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại. những người tham gia Tế Thần Điển này, có kẻ nào là phế vật cơ chứ?
Trong thoáng chốc, cả lôi đài rơi vào trong một bầu không khí cổ quái.
Sau chốc lát mới có một bạch y nhân làm trọng tài nhàn nhạt gật đâu nói:
Trận này, Thần Thần thắng! Cặp tiếp theo!
Lời vừa dứt, Thần Thần mỉm cười, sau đó thu lại trường kiếm trên người Hoàng Đông, xoay người nhảy xuống lôi đài.
Dưới lôi đài, Lý Dật đưa ánh mắt kinh ngạc của mình nhìn Thần Thần mấy lượt, sau đó nở một nụ cười đầy ý vị.
Thế nào. ta rất mạnh phải không?
Thần Thần bước tới bên cạnh Lý Dật, khẽ giọng hừ một tiếng nói.
Đúng là rất mạnh!
Lý Dật thật lòng nói:
Tên Hoàng Đông đó nhân phẩm tuy rằng chẳng ra gì, có điều cho dù là ta,
trong lúc bị ức chế sức mạnh, muốn dễ dàng đánh bại hắn như vậy cũng là
cực khó... Đúng là ta đã xem nhẹ ngươi rồi!
Hừ hừ. bây giờ thì biết sự lợi hại của bản cô nương này rồi chứ!
Thần Thần bước tới bên cạnh Lý Dật, sau đó vỗ vào vai hắn trong ánh mắt
đầy kinh ngạc của hắn, sau đó kề sát vào tai Lý Dật thấp giọng nói:
Lý Dật, ngươi nói nếu như hai chúng ta liên thủ, có phải có thể bình yên rời khỏi Tế Thần Điển hay không?
Khó nói lắm...
Lý Dật cười nói:
Nghe nói Tế Thẩn Điển này được tổ chức cùng lúc trên toàn bộ Đấu Thần
Đại Lục, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người tham gia. Nói thật, ta
cũng không có quá nhiều lòng tin!
Ngươi không có lòng tin?
Thần Thần nhìn Lý Dật rồi sau đó mới bỏ tay xuống, nhàn nhạt nói:
Nếu như ngươi không có lòng tin, vậy thì đưa thứ ngươi đã kiếm được cho
ta. chúng ta cùng nghiên cứu một chút rồi chia nhau mồi người một ngả!
Lý Dật sững người, sau đó cười khổ một tiếng. Hắn không ngờ Thần Thần
này lại tự cho rẳng thân thiết với mình như vậy. Hai người mới quen nhau chưa lâu, nàng ta lại có ý với những tin tức Tế Thần Điển mà mình có
được rồi.
Chi có điểu, thứ này bản thân có chiếm một mình cũng không có ý nghĩa
gì. Huống hồ. mấy ngày nay cùng ở với Thần Thần. Lý Dật lại có được sự
nhẹ nhõm hiếm hoi. Ngay lập tức hắn mỉm cười nói:
Cho ngươi xem cũng có thể... Có điều không phải bây giờ...
Dứt lời. Lý Dật quét mắt nhìn xung quanh. Ý tứ bên trong rất đễ hiểu.
Thần Thần cũng là người thông minh, đdĩ nhiên hiểu được ý trong lời nói
của Lý Dật. Ngay lập tức nàng cũng chi khẽ cười một tiếng, nói:
Vậy thì xem ra. chúng ta vẫn phái tiếp tục theo dõi tiếp rồi... Có điều
nói ra, cũng gần đến lúc ngươi lên lôi đài rồi... Đừng nói ngươi sẽ
không bại trận như vậy chứ?
Lý Dật nhàn nhạt cười, nói:
Ngươi nói thử xem?
Lúc hai người nói chuyện, ánh mắt lại hướng về phía lôi đài. Lúc này,
Hoàng Đông trên lôi đài đã lui xuống, đổi bẳng một đám người khác đang
động thủ.
Thực lực của hai người trên lôi đài đều là ờ khoảng Cửu Tinh Đấu Giả.
thế nhưng khi hai bên động thủ đều là đấu khí tung hoành. Đấu kỹ vô
song.
Thuộc tính đấu khí của hai người này không tương khắc lẫn nhau. Một
người là đấu khí Hỏa thuộc tính hồng sắc. một người là đấu khí Phong
thuộc tính lam sắc nhạt. Đấu khí Hỏa thuộc tính nặng về việc sát phạt,
còn Phong thuộc tính lại rất coi trọng về sự nhanh nhẹn linh hoạt, được
xưng là đệ nhất tốc độ trong chín hệ đấu khí.
Đẳng cấp của hai người tương đương nhau, thuộc tính đấu khí cũng là ưu điểm nêng, vì vậy trận đấu này hiện ra vô cùng đặc sắc.
Tên có đấu khí Phong thuộc tính ấy tận dụng sự lanh lẹ của thân hình,
Ngay từ lúc động thủ. đã luồn lách xung quanh người đối phương, sau đó
vừa tìm được cơ hội. thế công sắc bén đã chớp mắt được phát ra. Thế
nhưng thế công của hắn tuy rẳng dày đặc và sắc bén. có điều đổi thủ của
hắn cũng không phải ké ngốc. Đối mặt với các đòn tấn công, hắn không
tránh né, chi vận đấu khí Hỏa thuộc tính của mình đối chọi trực tiếp lại với bất cứ thế công kích nào của đối thủ.
Cứ như vậy. một người muốn dựa vào sự khéo léo để giành chiến thắng, một người lại muốn dùng sức đánh lại sức. khiến trận đấu này nhất thời rơi
vào trạng thái giằng co.
Có điều trong lúc giẳng co, thấp thoáng, tên có đấu khí Hỏa thuộc tính
cơ hồ lại roi vào thế hạ phong. Chi vì hắn chi có sức đánh trá. nhưng
lại không sức xuất thủ. Nhưng mà nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện, tên
có đấu khí Hỏa thuộc tính tuy rằng không có sức xuất thủ thế nhưng từng
chiêu từng thức của đối thủ hắn đều có thể vững vàng đối chọi lại.
Từ một góc độ nào đó mà nói. cơ hồ như vậy hắn ngược lại còn chiếm được
thế chủ động. Chi cần gã có đấu khí Phong thuộc tính bị hao kiệt đấu
khí. e rằng lúc đó chỉ còn một trận đấu nghiêng hẳn một phía về bên hắn.
Trận này đánh vô cùng cam go, so với trận đấu nghiêng hẳn về một bên lúc vừa rồi không biết còn gay cấn hơn bao nhiêu lần. Những người quan
chiến ở đầy đều là những cao thủ trong lớp trẻ, đối với trận quyết đấu
hồi hộp cam go này đều rất chăm chú theo dõi.
Nhất thời, cả sân lôi đài không hề có chút tạp âm nào khác, chi có những tiếng va chạm kịch liệt của thủ chưởng và đấu khí giao nhau.
Có chút thú vị... Chi bằng vào thực lực của hai người này, e rằng một Đấu Sư bình thường cũng không phải đối thủ của họ?
Chắp tay nhìn lên lôi đài, Lý Dật tán thường nhàn nhạt nói.
Vậy ngươi cám thấy hai người đó ai sẽ chiến thắng?
Ở bên cạnh, Thần Thần cũng theo dõi một cách chăm chú, nghe thấy Lý Dật nói. nàng cũng thấp giọng ứng tiếng.
Chuyện này à...
Lý Dật tỉ mỉ nhìn vài lượt, rồi nói tiếp:
Gã vận dụng đấu khí Phong thuộc tính, thân hình linh hoạt. Đấu kỹ cũng
vô cùng sắc bén. Nếu như để cho hắn tìm được cơ hội. rất có thể một
chiêu đánh thắng... Thế nhưng nếu như hắn không thể nào tìm được cơ hội. tiếp tục dùng dằng như vậy, người chiến thắng sẽ là gã có đấu khí Hỏa
thuộc tính. Tuy nhiên, hai gã này đêu không phải kẻ thích phòng thủ thế
nhưng loại thân phép cao tốc của gã dùng đấu khí Phong thuộc tính sẽ
phái tiêu hao rất nhiều đấu khí. Nhìn ngược lại gã sử dụng Hỏa thuộc
tính, tuy rằng hắn vẫn ở trong trạng thái bị động hứng chịu công kích,
thế nhưng trong tình hình này, ngược lại hắn có thể bảo toàn thực lực
của mình ở mức cao nhất... Chi cân đấu khí của gã sử dụng Phong thuộc
tính hao kiệt hết. vậy thì hắn chắc chắn sẽ thua!
Sẽ không có chuyện bất ngờ chứ?
Thần Thần cười nói.
Có, dĩ nhiên là có... Nếu như trong hai người này ai có Đấu kỹ cao cấp, vậy thì dĩ nhiên người đó sẽ chiến thắng rồi!
Lý Dật nhìn lên lôi đài. rồi thấp giọng nhàn nhạt nói.
Có điều, cơ hồ cũng sắp phân thắng bại rồi...
Thần Thần khẽ gật đầu, sau chốc lát lại đột nhiên kinh ngạc nói.
Lý Dật nhanh chóng nhìn lên lôi đài.
Quả nhiên, đã nhìn thấy gã sử đụng đấu khí Phong thuộc tính, lúc này tốc độ đã chậm lại. Thế công vốn vô cùng sắc bén, lúc này đã chậm hơn rất
nhiều, uy lực cũng thấp hơn trước. Còn gã sử dụng đấu khí Hỏa thuộc tính thân hình từ lúc nào đột nhiên đã nhanh hơn trước mấy lẩn, khi đối
phương còn chưa kịp phản ứng, một chưởng đã đánh thẳng vào ngực của đối
phương, khiến gã sử dụng đấu khí Phong thuộc tính phun ra một búng máu,
sau đó mêm nhũn người ngã xuống mặt đất.
Không tệ...
Lý Dật dưới lôi đài bất giác vỗ tay, ánh mắt nhìn gã chiến thắng vài
lượt. Gã đó lúc bình thường trông rất đỗi bình thường, không ngờ lại cóó thứ tâm tính này, trong chiến đấu tranh thủ từng tia chiến thắng một,
dù cho là nhò nhất cũng tuyệt đối không bỏ qua...
Trong ánh mắt tán thường của Lý Dật, nhóm người này đă nhanh chóng lui
xuống, tiếp đó theo âm thanh lạnh lùng của bạch y nhân, lại có hai người nhảy lên lôi đài.
Trận đấu của nhóm người này vẫn có mấy phẩn đặc sắc, tuy không sánh được với trận đấu trước, thế nhưng vẫn khiến Lý Dật sáng mắt lên.
0O0
Thời gian dần trôi qua, từng nhóm người không ngừng đi lên. Có người
chiến thắng lấy tư cách tham gia Tế Thần Điển, dĩ nhiên cũng có người
thua trận buồn bã rời khỏi nơi này.
Trong quá trình đó, Lý Hạo và Tông Kiệt Khánh dĩ nhiên cũng đã trải qua
một trận, hai người đã dùng những phương thức nêng của mình giành thắng
lợi.
Tông Kiệt Khánh có đấu khí Băng thuộc tính vô cùng bén nhọn, chỉ trong
một chiêu đã đánh bại đối thủ. Thế nhưng đấu khí Phong thuộc tính của Lý Hạo lại nhu hòa hơn phần nào, dùng một phương thức mềm mại đánh bại đối thủ.
Có điều Lý Dật có thể nhìn ra, nếu như Lý Hạo muốn, có lẽ cũng có thể
dùng một chiêu đánh bại đối thủ của mình. Chi có điều người này không
huyênh hoang như Tông Kiệt Khánh, thế nên mới làm một cách nhẹ nhàng như vậy mà thôi.
Những người tham gia Tế Thần Điển bao năm nay, tuy rằng đa phần đều là
những người không được chào đón trong gia tộc hay thế lực của mình, thế
nhưng, nếu là người bình thường, nào ai có dũng khí để tham gia Tế Thần
Điển này? Còn về những người như Lý Hạo. Tông Kiệt Khánh. Diệp Khinh Vũ. họ càng coi Tế Thẩn Điển lần này như một nơi huấn luyện để tôi luyện
bản thân... Tuy nói rằng việc tu luyện thế này vô cùng nguy hiểm, thế
nhưng người có thể sống đi ra sau khi kết thúc Tế Thần Điển, đa phần đều có được những bước tiến bộ cực lớn. Vì vậy. các đợt Tế Thần Điển cơ hồ
đều tập trung được đa phần nhân tài trong Đế Quốc. Lời nói này không hề
giả dổi chút nào... Bởi vì kẻ yếu còn chưa bước tới Tam Thánh Sơn đã bị
khiêng ra ngoài rồi! Cho dù may mắn lên được, trong từng vòng tuyển chọn cũng không thê không buồn bã rời khỏi!
Giọng nói cổ quái ấy vang lên bên cạnh Lý Dật, Lý Dật quay đầu nhìn, đã
nhìn thấy ánh mắt Thần Thần đang hướng về lôi đài càng lúc càng nghiêm
trọng hơn.
Tuy rẳng chưa từng hòi nàng, Lý Dật cũng có thể lờ mờ hiểu, nàng tham
gia Tế Thần Điển này cũng có suy nghĩ và mục đích của mình. Chỉ nghe
nàng nói ra lời này thì có thể biết, nàng và những kẻ điếc không sợ súng chạy đến tham gia như mình hoàn toàn khác biệt.
Cơ hồ cảm giác được ánh mắt cổ quái của Lý Dật, Thần Thần quay đầu khẽ cười, nói tiếp:
Ta nói những thứ này không có ý gì khác, ta chỉ muốn nói với ngươi...
tuy rằng thực lực của ngươi rất mạnh, thế nhưng đối thủ của ngươi, lại
không có kẻ nào được phép khinh thường!
Lời cảnh cáo này khiến Lý Dật nhíu mày. Có điều hắn lại ghi nhớ trong
lòng, dù gì hắn cũng không phải ké tâm cao khí ngạo tự coi mình là giỏi. Hơn nữa. thời gian trôi đi. Lý Dật cũng không có lòng khinh thường
những người này.
Tuy rẳng đều là cấp Đấu Giả, thế nhưng những người này so với những tên
phế vật mà mình tiện tay chém giết như bổ dưa mà nói, người nào cũng đều mạnh hơn vô số lần!
Nếu như bản thân lại nhìn những người này như những kẻ phế vật đó. nói không chừng sẽ tự gây thiệt thòi cho mình!
Lúc Lý Dật và Thần Thần đang nói chuyện, vòng đấu trên lôi đài lại kết
thúc. Lần này cơ hồ hai người đều bị trọng thương, người giành phần
thắng cũng đã bị hủv bỏ tư cách tiếp tục tham gia Tế Thẩn Điển.
Trong lời nghị luận xôn xao, bạch y nhân trên lôi đài đã bĩu môi, nhàn nhạt nói:
Vòng thứ hai mươi hai, Qua Khánh đấu với Lý Dật! Mời lên đài!
Bạch y nhân vừa dứt lời, diễn võ trường đang huyên náo ngay lập tức im
ắng trở lại. Sau đó, cho dù là người đã chiến thắng hay bại trận, ánh
mắt đều đổ dồn về phía Lý Dật.
Trong những ánh mắt này có đủ các loại cảm giác khác nhau, có điều những ánh mắt không có ý tốt dĩ nhiên lại chiếm phần nhiều hơn.
Xem ra, rất nhiều người đang mong chờ ngươi lên đài đấy... Qua Khánh này ta biết một chút, hắn cơ hồ là một dong binh độc hành, trong giới dong
binh danh tiếng cực kỹ vang dội. Hơn nữa bản lĩnh của hắn cũng không hề
tẩm thường, ngươi đừng bao giờ bị thua trong tay hắn đó...
Nghe thấy Lý Dật sắp lên lôi đài, Thần Thần thoáng sững người, rồi vội lên tiếng nhắc nhở.
Dong binh sao?
Lý Dật mỉm cười, sau đó nhàn nhạt nói:
Cái gọi là dong binh, nói thế nào cũng đễ đối phó với hơn một số tên
chạy ra từ những Đại gia tộc a... Xem ra. vận may của ta cũng không tệ
mà!
Dứt lời, đôi tay Lý Dật đang chắp sau lưng cũng từ từ buông xuống, trong ánh mắt của bao người, thân hình vụt lóe, rồi đáp xuống lôi đài.
Hắn vừa lên lôi đài, đã nhìn thấy một chiếc bóng hòa hồng sẳc chớp mắt
cũng lao lên lôi đài, sau đó đáp xuống đất một cách nặng nề...