Đấu Thần

Chương 60: Q.6 - Chương 60: Kế hoạch kỳ quái




Nhìn thấy hai nữ nhân của mình thân mật như vậy, người cao hứng nhất đương nhiên là Lý Dật. Hắn cười ha ha, đẩy cửa bước vào nói:

- Toa Toa nói đúng, Thanh Vũ, nàng phải nhớ kỹ, nàng bây giờ cũng là một cường giả Đấu Vương rồi. Bát tinh Đấu Vương ở Thiên Phong đế quốc, cũng có thể xem là cường giả ở trên vạn người. Đối với một cường giả mà nói, ngoại trừ đấu kỹ Đấu Khí ra, tín niệm mới là trọng yếu nhất. Nếu như ngay cả tín niệm chiến thắng đối thủ, nàng cũng không có, đấu kỹ Đấu Khí chẳng qua là vật trang trí, căn bản không hình thành nên lực sát thương. Nếu rãnh rỗi thì luyện thêm với Toa Toa.

Lý Dật đột nhiên xuất hiện, ngược lại khiến Thanh Vũ và Toa Toa lập tức có chút không tự nhiên.

Loại quan hệ của ba người, dù sao cũng có chút tế nhị.

- Ồ, ta đáng ghét lắm sao?

Lý Dật tự giễu nói:

- Làm thế nào mà ta vừa tới, hai người lại không nói nữa vậy.

Mấy ngày vừa rồi cứ bận rộn bên ngoài, không ngó ngàng đến hai mỹ nữ trong nhà. Cả ngày chém chém giết giết vì cái gì? Không phải là vì chinh phục thiên hạ sau đó chinh phục nữ nhân sao, chinh phục được nữ nhân lại không dùng, đây chẳng phải là bi kịch nhân sinh lớn nhất!

- Lý Dật, tất cả mọi người đều đang nói ngươi khai chiến với tứ đại gia tộc, chuyện này có thật không vậy?

Vẫn là Toa Toa khiến Lý Dật tránh khỏi trở thành vua tẻ ngắt.

- Chuyện này các nàng cũng đừng quản, nếu đã là nữ nhân của Lý Dật ta, chẳng lẽ ta còn có thể cho các nàng ra trận giết địch sao? Ngoan ngoãn ở nhà, chờ sinh nhi tử cho ta là được rồi!

Lý Dật dang hai tay, mỗi bên một người, ôm hai mỹ nữ xinh như hoa bước về phòng mình.

- Toa Toa cũng không phải loại chim hoàng yến, Lý Dật, để ta đi theo ngươi đi!

Thực lực của Toa Toa mặc dù vừa mới thăng lên một tinh, đạt đến cảnh giới nhị tinh Đấu Vương, cũng không tính là quá mạnh mẽ, nhưng đứng trước một gã dong binh, Lý Dật vẫn yên tâm về thực lực của Toa Toa, trừ phi là gặp phải Đấu Hoàng, nhưng năng lực tự bảo vệ mình vẫn có. Hơn nữa nữ nhân này lại là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh hiếm có, dù sao chiếm chút ưu thế, vào thời khắc mấu chốt, nam nhân thật sự có thể ra tay hung ác chỉ sợ cũng không nhiều lắm.

Tâm niệm vừa động, Lý Dật nhanh chóng vạch ra một kế hoạch trong đầu mình, sau đó mới nói với Toa Toa:

- Nàng thật sự muốn làm chút chuyện vì ta?

- Đương nhiên, cả ngày buồn bực trong nhà, sắp phát bệnh mất rồi!

Toa Toa lúc này lại có vẻ làm nũng, đối với một thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập dã tính như Toa Toa, thật sự hiếm khi nhìn thấy biểu hiện này.

- Trước mắt ta có một việc, ngoài nàng và Thanh Vũ ra, người khác thật sự không làm được!

Lý Dật hiện ra biểu lộ khó xử:

- Chỉ có điều, chuyện này có chút . . . Ta cũng không biết mở miệng nói như thế nào.

- Cứ nói thẳng ra là được!

Lý Dật cười hắc hắc, nói thẳng luôn:

- Ta muốn các nàng đi dụ dỗ một người!

Nghe được câu này, hai cái mỹ nữ tương đối ăn ý cố giãy dụa thoát khỏi vòng tay Lý Dật.

- Cút!

Thanh Vũ không thô lỗ như Toa Toa, nhưng cũng ẩn chứa ánh mắt giận dữ.

Loại nữ tính cuồng dã như Toa Toa, nếu đi theo Lý Dật, không có khả năng bị một nam nhân khác đụng một ngón tay vào. Thanh Vũ tuy xuất thân vũ nữ, nhưng vẫn tiếp nhận giáo dục hoàng thất, nội tâm cực kỳ thanh cao, trước kia ở với Lý Dật cũng là băng thanh ngọc khiết, bây giờ kêu nàng đi dụ dỗ một nam nhân khác thì đúng là vô cùng khó khăn.

- Ôi, hai người thật đúng là ngoan độc, có thể nghe ta nói hết được không.

Lý Dật tỏ ra vô cùng vui mừng trước biểu hiện mạnh mẽ của hai nữ nhân, bất đắc dĩ:

- Ta chẳng qua muốn kêu các nàng đi thể hiện một chút vẻ đẹp nữ tính, chẳng lẽ thật sự kêu các nàng cho người khác chiếm tiện nghi. Đừng nói các nàng không muốn, ngay cả các nàng nguyện ý, kẻ nào dám chiếm tiện nghi nữ nhân của ta, ta sẽ khiến cả nhà hắn gặp xui xẻo.

Hai mỹ nữ liếc nhìn nhau, cơ bản tán đồng lời nói của Lý Dật. Lý Dật sở trường chiếm tiện nghi của người khác, nhưng quả quyết không để người khác chiếm tiện nghi của mình. Huống chi còn là nữ nhân của mình!

- Ngươi nói trước đi, rốt cuộc muốn sắc. . . . . . Rốt cuộc là muốn làm như thế nào?

Thanh Vũ nói khẽ.

- Thay quần áo, đi theo ta làm chính sự!

Lý Dật vung tay lên, nói giọng quả quyết.

Cái Lý Dật gọi là chính sự, cũng chỉ có thể xem như miễn cưỡng. Kỳ thật chủ yếu nhất vẫn là trả thù! Vừa nhớ tới ánh mắt mê đắm của Cung Vô Song ở “Thấu Ngọc Cung” dành cho loại ngụy quân tử Quân Nhất Tiếu, Lý Dật đã cảm thấy tức giận. Mặc dù nói rõ ràng ngụy trang của Quân Nhất Tiếu sẽ bị vạch trần, nhưng trước đó, nếu như không thể khiến Cung Vô Song nhận rõ sắc mặt của tên này, nói thế nào cũng có chút ít không cam lòng.

Vốn vẫn ước lượng nhớ kỹ việc này, Thanh Vũ và Toa Toa khiến Lý Dật linh cảm vừa hiện, quyết định thật nhanh,bắt đầu áp dụng kế hoạch kỳ quái của mình.

Đắc Nguyệt Lâu Đế đô, nơi gió trăng nhất đẳng.

Lý Dật và Quân Nhất Tiếu dắt tay nhau cùng đến, mới vừa vào cửa, một thị nữ đã dâng lên một bộ áo đen để hai người mặc lên. Ở các nơi gió trăng của đế đô, chỉ có Đắc Nguyệt Lâu mới có đãi ngộ này. Bởi vì người ra vào Đắc Nguyệt Lâu đều là hạng quyền quý, thân phận cao sang. Đế đô tuy lớn, người phú quý đến mức tận cùng, cũng chỉ có một nhóm người, hầu hết đều quen biết nhau, gặp nhau ở những nơi như vậy thật sự là một chuyện vô cùng xấu hổ.

Trước kia khi Đắc Nguyệt Lâu mới khai trương, chuyện phụ tử thúc cháu thậm chí ông cháu cùng chơi gái Đắc Nguyệt Lâu cũng không phải chuyện hiếm gặp, vì vậy mới sáng tạo ra tập tục “Mặc áo đen” vào cửa này.

Hai người đi xuyên qua một đình viện được bố trí tinh xảo trang nhã thì nhìn thấy một tòa nhà năm tầng xuất hiện trước mặt, trên tấm biển treo phía trên ghi rõ ba chữ vàng “Đắc Nguyệt Lâu”, mỗi chữ ước chừng rộng một thước.

Đắc Nguyệt Lâu khác với những nơi gió trăng bình thường ở chỗ, ở nơi này không thấy nữ tử để lộ da thịt, chỉ có một số thị nữ dẫn khách, nhưng ăn mặc cũng rất quy củ. Trong lầu cũng lộ vẻ yên tĩnh, thoáng nhìn còn tưởng đã đến một nhà phú quý nào đó, không hề có chút bóng dáng của nơi gió trăng.

Thị nữ dẫn hai người đến một căn phòng trang nhã thơm tho, rồi khom người lui ra ngoài. Sau đó một mụ tú bà trung niên đi đến, lả lướt cười nói với Lý Dật và Quân Nhất Tiếu:

- Nhị vị gia, trên bàn có danh sách, cũng có tranh phụ họa, nếu nhìn trúng vị cô nương nào thì nói với tôi một tiếng, đảm bảo làm nhị vị gia hài lòng.

Lý Dật nhẹ nhàng kéo chiếc mũ đen trên đầu xuống cười nói:

- Tú bà, ba cô nương kia chuẩn bị xong chưa?

- Thì ra là Lý đại gia, chuẩn bị xong rồi, mời mời mời, xin mời đi theo ta!

- Ba cô nương này mới đến hôm qua, thật sự là nhất phẩm, Lý đại gia quả thật nhanh nhạy, nếu đến muộn một ngày, chỉ sợ đã bị người khác đoạt trước rồi. Ta cam đoan, ba vị cô nương này đều mới xuất đạo, băng thanh ngọc khiết giống như công chúa. Về phần dung mạo, đừng nói là đàn ông các ngươi, ngay cả ta cũng ái mộ không thôi.

Mụ tú bà trung niên cười nói tự đắc không thôi.

Lý Dật chỉ mỉm cười, Quân Nhất Tiếu ngược lại nói:

- Có phải nhất phẩm hay không, chúng ta sẽ tự trải nghiệm. Ngươi cũng đừng dài dòng, nhanh chóng dẫn đường đi!

Lúc này tú bà mới ngừng miệng, dẫn hai người lên lầu bốn, kéo một cánh cửa ra, mời hai người đi vào.

Lý Dật thuận tay lấy một đồng kim tệ kín đáo đưa cho tú bà, đuổi nói:

- Ngươi còn bận nhiều việc, có việc gì ta sẽ gọi!

Tú bà mặt mày hớn hở rời đi.

Nhìn thấy mụ tú bà rời khỏi, Quân Nhất Tiếu liền cười nói:

- Lý Dật huynh đệ, lần trước tấm chân tình mời rượu Trần Nhưỡng trăm năm còn chưa còn, hôm nay lại khiến ngươi phải tốn kém, Nhất Tiếu thật sự có chút băn khoăn.

Lý Dật tỏ vẻ không vui, trừng mắt liếc hắn nói:

- Nhất Tiếu huynh, sao lại khách khí như vậy, ngươi còn xem ta là huynh đệ hay không?

- Lý Dật huynh đệ quả nhiên là người rộng lượng, Nhất Tiếu ngược lại không phóng khoáng rồi. Chỉ có điều, chuyện này không được lộ ra trước mặt Cung tỷ tỷ, Lý Dật huynh đệ nhất định phải giấu diếm cho ta.

- Nhất Tiếu huynh chẳng lẽ chưa nghe nói, quan hệ thân thiết nhất trên đời này có ba loại, cùng vác súng, cùng xuyên cửa sổ, cùng chơi gái. Chúng ta giờ đã là anh em thân thiết, còn nói những lời này làm gì.

Quân Nhất Tiếu lúc này mới trầm tĩnh lại, nhìn thoáng qua gian phòng rất khác biệt này. Trên chiếc bàn chính giữa đã bày rượu và thức ăn, hai tùy tùng gảy đàn sau tấm bình phong trong góc, đằng sau bàn rượu là ba bình phong lớn, cũng không biết cất giấu vật gì.

Nhìn thấy biểu lộ nghi hoặc của Quân Nhất Tiếu, Lý Dật cười hắc hắc nói:

- Đắc Nguyệt Lâu này không giống với những nơi khác, nhân vật chính xuất hiện càng độc đáo. Nhất Tiếu huynh, chúng ta uống rượu trước, xem xem tú bà rốt cuộc an bài như thế nào!

Lòng ham muốn của Quân Nhất Tiếu đã lên cao tận cùng, hắn sớm đã muốn nhìn thấy cái gọi là nhất phẩm của nơi gió trăng Phong Nguyệt nhất đẳng này rút cuộc có dung mạo kinh thế như thế nào, nghe thấy Lý Dật nói như vậy, cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, bồn chồn uống rượu với Lý Dật.

Mới uống hai chén, tiếng đàn của hai người gảy đàn đã biến đổi, trở nên dồn dập. Theo tiếng nhạc, chỉ nghe một tiếng “Xoạt”, bình phong phía sau bàn rượu rơi xuống để lộ một thiếu nữ xinh đẹp.

Thiếu nữ này mặc một chiếc váy lụa mỏng, yên lặng ngồi xuống, giống hệt như một đóa Uất Kim Hương màu xanh da trời vừa chớm nở. Bờ vai hơi lộ ra nước da sáng bóng mịn màng như sứ, đẹp vô hạn, lại nhìn khuôn mặt, không hề trang điểm, đôi mắt tự nhiên như ngọc, thanh thuần như nước phảng phất như làn khói giữa nhân gian.

- Hay! Hay! Hay!

Quân Nhất Tiếu liên tục khen:

- Quân Nhất Tiếu ta cũng xem là người từng trải chuyện gió trăng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện như vậy. Chậc chậc, đúng là một thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần, Đắc Nguyệt Lâu quả nhiên có chút chiêu trò.

Lý Dật cũng khen:

- Quả nhiên là vô cùng thú vị, thì ra các cô nương đã sớm ở đây, ha ha, sau hai chiếc bình phong kia, chắc chắn là hai vị cô nương nhất phẩm khác rồi. Ta đi vạch trần xem, lẽ nào trên đời này còn có vị cô nương nào xuất sắc hơn cả cô nương vừa rồi?

Hắn vừa nói vừa tiến đến bức bình phong ở giữa phong.

Lúc này thiếu nữ váy lam nhẹ nhàng đứng dậy, dùng giọng nói mềm mại ngăn cản:

- Đại gia, khi nào đến lúc, bình phong tự nhiên sẽ thối lui, hà tất gấp gáp như vậy. Trước hết để cho tiểu nữ uống với hai vị đại gia một chén, thế nào hả?

Thiếu nữ váy lam vừa đứng dậy vừa nói. Thì ra thiếu nữ váy lam này chẳng những khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, làn da vô cùng mịn màng, tư thái càng đáng kinh ngạc. Cơ thể tuyệt trần, chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần nhô thì nhô, mỗi một đường cong đều giống như mỹ nữ được vẽ trong tranh.

Hai tên gia súc đã hoàn toàn choáng váng, kinh ngạc nhìn thiếu nữ váy lam đến quên cả hô hấp.

- Nhị vị gia, mời!

Thiếu nữ váy lam nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn rượu, nâng ly bạc lên kính mời Lý Dật và Quân Nhất Tiếu.

- Kính hỏi phương danh tiểu thư là gì?

Dù sao hắn cũng là người có nhiều kinh nghiệm gió trăng, Quân Nhất Tiếu đã kiềm chế đến tận cùng, nhấc ly rượu trên bàn chạm chén mà như muốn đổ mất nửa.

- Tiểu nữ nghệ danh Phương Điệp!

- Phương Điệp tiểu thư là từ trên trời hạ giới sao, tại sao ta không nghe thấy một chút mùi vị nhân gian trên người! Để ta ngửi kĩ xem!

Quân Nhất Tiếu vừa cười nói vừa đưa mặt về hướng ngực Phương Điệp.

Phương Điệp lập tức biến sắc, vô ý thức nhanh chóng thối lui một bước, bất ngờ va vào ngực Lý Dật.

- Ha ha ha, Nhất Tiếu huynh, quả thật không có một chút mùi vị nhân gian, thơm vô cùng.

Lý Dật dí mũi về phía cổ Phương Điệp, hít sâu một cái, mới lưu luyến không rời kéo Phương Điệp ngồi vào:

- Phương Điệp tiểu thư, Lý Dật uống với cô ba chén trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.