Đấu Thần

Chương 61: Q.6 - Chương 61: Sự phẫn nộ của Vô Song




Ba người ngồi xuống, Lý Dật nói:

- Nhất Tiếu huynh, không ngờ trên đời này lại có một mỹ nữ như vậy, với kinh nghiệm của ta, ở Thiên Phong đế quốc, chỉ sợ chỉ có một người có dung mạo không thua kém Phương Điệp.

- Hả? Là ai?

- Cung tỷ tỷ!

Lý Dật lại cười nói, trên mặt thoáng hiện ra vẻ quỷ dị không cách nào phát giác.

- Vô Song sao?

Ánh mắt Quân Nhất Tiếu như dính chặt lấy Phương Điệp, không cần nghĩ ngợi nói:

- Vô Song quả nhiên là tuyệt mỹ, chỉ có điều Lý Dật huynh đệ, không ngại nói thật với ngươi, Cung tỷ tỷ của ngươi cũng không chịu hiểu phong tình, lòng tự cao của công chúa quá lớn. Đàn bà nói cho cùng cũng chỉ là vật dưới háng đàn ông, có cái gì mà kiêu ngạo chứ?

Lý Dật bất giác bật cười:

- Nhất Tiếu huynh thật sự cao kiến, lý giải về đàn bà thật khiến tiểu đệ bội phục vô cùng.

Quân Nhất Tiếu đắc ý lắc lắc đầu, rót đầy một ly, tiếp tục nói:

- Chuyện này Lý Dật huynh đệ cũng không cần xấu hổ, ngươi dù sao cũng nhỏ hơn ta mấy tuổi, chờ ngươi phong tình với ngàn cô gái sẽ tự biết thôi. Đàn bà, sau khi dùng qua chỉ có thể giữ được ba ngày tươi mới. Sau đó chẳng khác gì nhai sáp nến, cũng không có mùi vị gì nữa.

Bên tai lại vang lên một khúc nhạc sôi nổi, Lý Dật và Quân Nhất Tiếu lập tức im lặng, nhìn về hướng bình phong bên cạnh.

Vị cô nương này lại mang một phong thái khác so với Phương Điệp. Chỉ thấy nàng mắt xanh tóc vàng, vẻ đẹp trên đôi lông mày đúng là khiến người ta loạn nhịp.

Mỹ nữ này mặc một chiếc váy da, bên trên là một chiếc áo giáp mỏng, càng tôn thêm dáng người nóng bỏng của nàng. Nếu như Phương Điệp làm người ta liên tưởng đến thần nữ, thì mỹ nữ váy da này khiến cho người ta không nhịn được nghĩ tới cái giường. Cặp chân khỏe đẹp thon dài cân đối, bờ mông tròn trịa không gì sánh được, cặp núi đôi cao vút sừng sững, không có cái gì không khiến giống đực phải nhồi máu.

- Lý Dật huynh, cô gái này ta quyết lấy rồi!

Quân Nhất Tiếu ngây người, vẻ mặt dâm tà, lẩm bẩm nói, bất chấp đứng dậy đi về phía mỹ nữ váy da.

Ầm- - - - Rắc….

Đấu Khí hung hăng nện thẳng lên ngực Quân Nhất Tiếu, khiến Quân Nhất Tiếu bay ngược mấy mét, đập thẳng vào bàn rượu, chiếc bàn gỗ lập tức nát bấy!

- Cung Vô Song!

Một ngụm máu đen tràn ra khóe miệng, Quân Nhất Tiếu giống như không có cảm giác, trừng mắt nhìn Cung Vô Song, hoảng sợ đến cực hạn.

- Phong tình với ngàn nữ nhân sao, đàn bà dùng qua chỉ có giữ được ba ngày tươi mới sao, Quân Nhất Tiếu, ngươi là đồ cầm thú!

Cung Vô Song mặt đầy lệ, sắc mặt tái nhợt, sát ý toàn thân sôi trào đến cực hạn!

- Vô Song, ta sai rồi, ta không nên đi với Lý Dật tới chỗ thế này. Nàng bỏ qua cho ta, những lời kia chẳng qua chỉ là mê sảng mà thôi, nàng nhất định phải tin ta, trong trái tim ta chỉ có một mình nàng.

Quân Nhất Tiếu không để ý toàn thân dính đầy rượu và thức ăn, quỳ trước mặt Cung Vô Song, ý đồ ôm lấy chân Cung Vô Song nhưng đã bị Cung Vô Song tránh được.

- Vô Song, là ta nhất thời nóng đầu, ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên tới chỗ thế này.

Quân Nhất Tiếu buồn bã đến cực điểm, chỉ còn thiếu nước dập đầu.

- Là nhất thời nóng đầu sao? Lão Tứ, Bắc đấu tứ hoàng đều là phế vật giống ngươi sao?

Cung Vô Song bỗng nhiên lạnh lùng nói, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ mỉa mai.

Nghe thấy bốn chữ “Bắc Đấu Tứ hoàng”, dáng vẻ Quân Nhất Tiếu đang giống như chó chết bỗng chậm rãi đứng dậy, sau đó chuyển hướng về phía Lý Dật:

- Thì ra các ngươi đều biết rồi. Lý Dật, ngươi âm mưu hại ta?

- Nhất Tiếu huynh!

Lý Dật lắc đầu, cười rất ngây thơ:

- Đồ ngu xuẩn, ta chưa từng thấy kẻ nào ngu xuẩn như ngươi. Đến bây giờ mới biết ta hại ngươi, đúng, là ta âm mưu hại ngươi, có vấn đề gì không?

- Tốt, rất tốt! Lý Dật, ta muốn biết, ngươi làm thế nào nhìn thấu thân phận của ta ?

Lý Dật biến sắc, nhìn thẳng Quân Nhất Tiếu, ngữ khí làm cho người ta lạnh sống lưng:

- Quân Nhất Tiếu, ngươi thực ngu xuẩn hay là giả vờ ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra, hiện tại không tới phiên ngươi đặt vấn đề. Nếu như ngươi có thể trả lời vấn đề của ta, bản thiếu gia có thể cân nhắc cho ngươi lưu lại cái mạng rách, bằng không ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi sẽ biến thành bột phấn rất nhanh.

Bất giác bốn người Lý Dật, Cung Vô Song, Toa Toa và Thanh Vũ dần dần bao vây Quân Nhất Tiếu. Quân Nhất Tiếu lạnh lùng liếc nhìn, phán đoán tình thế. Hai Đấu Hoàng, hai Đấu Vương, cộng thêm vừa rồi mình bị Cung Vô Song tập kích cũng bị thương không nhẹ.

- Không cần nhìn, một mình ta có thể xử lý ngươi. Chỉ có điều, xét thấy vừa rồi ngươi ô nhục đàn bà, ba mỹ nữ quyết định cùng ta liên thủ tiễn ngươi ra đi!

- Lý Dật, bổn hoàng nhận thất bại! Ngươi muốn thế nào mới có thể thả cho ta một con đường sống?

Đám người Lý Dật thật sự bất ngờ, lúc này Quân Nhất Tiếu còn có mặt mũi nói ra những lời này. Lý Dật có mục đích lợi dụng hắn, vội hỏi:

- Cũng không phải không thể thả cho ngươi một con đường. Ngươi hãy thành thật trả lời mấy vấn đề trước cho ta.

- Ngươi hỏi đi!

- Bắc Đấu Tứ hoàng các ngươi rút cuộc có lai lịch gì?

Quân Nhất Tiếu vốn đang uể oải, nghe thấy vấn đề này, sắc mặt lại trở nên cổ quái:

- Bắc Đấu Tứ hoàng, chính là bốn Đấu Hoàng do Bắc Đấu tông bồi dưỡng. Từ khi chúng ta sinh ra, đã bị Bắc Đấu tông chọn trúng, mang đến một nơi bí mật tiến hành huấn luyện. Đương nhiên nhóm được chọn không chỉ có bốn người. Nếu ta nhớ không lầm, có lẽ hơn bảy trăm người.

- Hơn bảy trăm người, mỗi người đều là thiên tài có thiên phú hơn người. Cách mấy tháng, Bắc Đấu tông sẽ căn cứ vào biểu hiện bình thường của chúng ta mà tiến hành phân tổ, sau đó tiến hành đào thải tàn khốc, đứa bé bị loại bỏ chỉ có một con đường chết.

Nói đến đây, Quân Nhất Tiếu khẽ nhăn mặt, giống như việc này khơi gợi lại chuyện cũ vô cùng thương cảm của hắn.

- Thỉnh thoảng, chúng ta còn có thể bị ném đến rừng rậm có ma thú hoành hành ở lại mấy tháng. Các ngươi biết cảm giác đó như thế nào không? Một đứa trẻ vừa tròn 10 tuổi, phải đối mặt với ma thú tam giai thậm chí là tứ giai. Chỉ có điều chuyện đó còn chưa phải tàn khốc nhất, tàn khốc nhất chính là, hàng năm Bắc Đấu tông sẽ tổ chức một cuộc thi đấu. Quy tắc rất đơn giản, xác định một khu vực, tất cả mọi người chém giết lẫn nhau, chém giết đến khi nào Bắc Đấu tông công nhận mới có thể chấm dứt. Sau lần đấu thảm thiết đó cũng chỉ còn lại bốn người, bốn người này chính là Bắc Đấu Tứ hoàng!

- Nói chính xác phải là Bắc Đấu Tam Hoàng mới đúng!

Lý Dật chế giễu, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng không nhịn được rét run từng đợt. Bắc Đấu tông làm việc, thật sự là có kế hoạch đáng sợ, vì huấn luyện bốn Đấu Hoàng, không tiếc hi sinh bảy trăm đứa bé, như vậy, vì tiếp cận Cung Vô Song, hơn mười cường giả đã chết cũng không đáng nhắc đến.

Đáng sợ hơn, là phần tâm cơ mưu tính sâu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.