Nhìn thấy hỏa lân thú sắp sửa thất bại, Ánh Vũ Tình nhìn Lý Dật nói:
- Ngươi không phải có siêu phẩm thần binh sao? Còn không mau sử dụng, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Muốn kiến thức siêu phẩm thần binh của mình, Lý Dật cũng không thích
toan tính, đang muốn lấy cớ từ chối, lại nghe bên ngoài thạch động, ma
thành thành chủ âm thanh sắc nhọn nói:
- Tốt lắm, đều dừng tay, cửa ải này, coi như các ngươi qua, hiện tại đi theo ta.
Ma thành thành chủ lúc này nhìn bọn người Lý Dật, đã không giống như là lúc trước.
Giải trừ ẩn thân đấu kỹ, La Tuyết Phong hiện ra thân hình. Tựa hồ cũng
ăn chút ít thiệt thòi, La Tuyết Phong khóe miệng còn có vết máu.
Bên trong thạch động, ma thành thành chủ xoay thân hình nhỏ gầy, thong
dong đi vào. Thông qua động khẩu, nhưng một cái đinh ốc thông đạo, quanh co, đi một lúc, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Chỉ thấy một cái không gian hình tròn rộng rãi, bốn vách tường khảm đầy
các loại tinh thạch, trong đó không ít bảo thạch quý báu, những tinh
thạch này cùng bảo thạch quang mang đan vào cùng nhau, cấu thành thế
giới huyến lệ rực rỡ.
Cái không gian hình tròn rực rỡ này, như một cái thư phòng rất lớn, từng dãy giá sách xếp đặt chỉnh tề, trong giá sách chất đầy sách vở. Ở giữa, là một cái bàn sách, ngồi ở đó là một lão giả, đầu lớn giống ma thú
chuột túi, mặc một bộ trường sam, trên sống mũi mang theo kính mắt,
người này có bộ dáng nhân loại học giả.
- Các lão, vài người trẻ tuổi này giao cho ngươi.
Ma thành thành chủ nhìn bị cổ giả có dáng vẻ cung kính.
Ma thành các lão cái này mới chậm rãi đưa ánh mắt từ quyển sách trên tay nhìn tới đám người Lý Dật, ánh mắt lợi hại tựa hồ có thể nhìn thấu được người khác. Loại ma thú trí tuệ này am hiểu sử dụng nhất định là tinh
thần hệ công kích. Sau khi nhìn thấy ma thành thành chủ cung kính đối
với các lão, đám người Lý Dật cũng không dám khinh thường, âm thầm phòng bị.
- Đã lâu không có tiểu bằng hữu nhân loại đến chơi, các ngươi tốt, tiểu bằng hữu đáng yêu, trước tư tự giới thiệu đi?
Ma thành các lão bộ dáng nho nhã, không ai thấy đây là một đầu một đầu ma thú mà là con người thì đúng hơn.
- Tại hạ Lý Dật, nhân loại Đấu Hoàng, các lão hãy bỏ qua những nghi thức xã giao này, có thủ đoạn gì nhanh sử dụng thôi, chúng ta cần thời gian.
Các lão nhàn nhạt nhìn Lý Dật liếc, nhã nhặn đến mức làm cho người phát điên nói:
- Lý Dật, ách, cái tên không sai, đúng là phong phạm tuấn dật. Không vội không vội, Lý Dật, ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề, nếu như ngươi
có thể trả lời được, cửa ải này coi như các ngươi qua, thế nào?
Trả lời một vấn đề có thể vượt qua kiểm tra? Vậy vấn đề này, tự nhiên sẽ không đơn giản. Lý Dật cười nói:
- Muốn chúng ta trả lời vấn đề này có đáp án hay không, hay là vấn đề này căn bản không có đáp án?
- Vấn đề này, nhất định là có đáp án, các ngươi ngồi xuống trước, ta sẽ cho các ngươi cũng đủ thời gian.
Các lão tay áo rộng thùng thình vung lên, khi hắn đên đối diện bàn học, ở đó xuất hiện bốn cái thạch đôn.
Lý Dật, La Tuyết Phong, Ánh Vũ Tình cùng Tác Mã Lý nhìn nhau, không biết trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì, do dự một lát, sau đó ngoan ngoãn
ngồi xuống thạch đôn.
Ngồi lên thạch đôn có có cảm giác hơi lạnh, ngồi xuống cảm giác không
được tự nhiên, đương nhiên loại cảm giác này cũng không chỉ đến từ thạch đôn, mà là từ ánh mắt của các lão nữa.
- Các ngươi trả lời vấn đề của ta trước, điều ta muốn hỏi chư vị có thể trả lời, cũng có thể không trả lời.
Ma thành các lão dừng một chút, sau đó thản nhiên nói:
- Các ngươi biết rõ, ma thú chúng ta cùng nhân loại xưng hô khác nhau,
kỳ thật ta cũng muốn bắt bọn nó coi các ngươi như đồng bào của ta, nhưng ma thú chúng ta đối với nhân loại có một loại căm hận tự nhiên, các
ngươi biết rõ, loại căm hận này vì sao mà có?
Nhân loại là nhân loại, ma thú là ma thú, như hỏa cùng băng khắc chế mà
không cách nào điều hòa được, vậy thì có nên hỏi tại sao không? Vấn đề
này, Lý Dật không có từng suy nghĩ qua, La Tuyết Phong, Ánh Vũ Tình, Tác Mã Lý cũng chưa từng có suy nghĩ qua. Bọn họ biết ma thú vì cái gì căm
hận nhân loại, bởi vì ma thú có ma hạch cùng tài liệu hi hữu.
- Được rồi, ta nói rồi, các ngươi có thể không trả lời vấn đề này.
Thấy bốn người không nói gì, ma thành các lão tiếp tục nói ra:
- Nhưng ta vẫn nói cho các ngươi biết, ma thú tại sao phải căm hận nhân
loại. Kỳ thật, theo nghiên cứu của ta, từ trước đây thật lâu, nhân loại
các ngươi cũng giống như ma thú chúng ta, đồng dạng, ăn tươi nuốt sống,
khi đó nhân loại cùng ma thú tuy cũng tranh đấu, nhưng thuần túy là vì
sinh tồn, cùng cừu hận không có quan hệ. Sau đó nhân loại cường đại,
nhân loại thành lập lên quốc gia, lúc này nhân loại cường đại hơn làm
cho không gian ma thú sinh tồn càng ngày càng ít. Hơn nữa, nhân loại
tham lam, vì săn bắt ma thú ma hạch chúng ta, cơ hồ không từ thủ đoạn
nào để giết hại ma thú. Nhưng thực ra ma thú cũng giết nhân loại, nhưng
chẳng qua là vì sinh tồn, mà nhân loại giết ma thú chúng ta, lại là vì
lòng tham lam. Cho nên chúng ta nói cho các ngươi biết, ma thú căm hận
nhân loại, chính là vì nhân loại quá tham lam.
Sau đó với ánh mắt thâm sâu nhìn bốn người nhân loại trẻ tuổi, ma thành các lão đột nhiên biến đổi chủ đề:
- Tốt lắm, các ngươi cũng nên chuẩn bị trả lời vấn đề của ta. Ta muốn
thỉnh giáo các ngươi, nhân loại tham lam săn giết ma thú chúng ta, cướp
lấy ma hạch đến đề thăng thực lực của mình, nhưng trong hàng tỉ vạn
chúng sinh, có mấy người cuối cùng có thể trở thành phong hào Đấu Thần
bất tử bất diệt đây. Cho nên, nhân loại làm như vậy, đáng giá sao?
Nhân sinh đắc ý nghĩa? Các lão nói rất đúng, vấn đề này quả thật có đáp
án. Nhưng, lại cùng với không có đáp án có cái gì khác nhau đâu. Mỗi
người còn sống mục đích đều là không giống nhau, ai có thể nói mình hiểu rõ đáp án chính là chân lý?
Nhìn mục quang vô cùng thâm thúy của ma thành các lão, bốn người tuổi trẻ đều lâm vào trầm tư.
Đúng vậy, người sống vì cái gì? Vậy phong hào Đấu Thần hư vô mờ ảo là
mộng tưởng sao? Ít nhất Lý Dật không nghĩ như vậy, vô luận có bao nhiêu
gian khó, Lý Dật đều vì mục tiêu này mà cố gắng.
- Nhân sinh đắc ý, ai cũng cố gắng để trở thành cường giả mạnh nhất.
La Tuyết Phong đột nhiên lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh như băng có một chút thần sắc đờ đẫn.
- Các ngươi? Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Ma thành các lão cười mỉm mà nói.
- Đúng.
Cơ hồ là vô ý thức, Lý Dật cùng Ánh Vũ Tình, Tác Mã Lý hồi đáp.
- Rất tốt, các ngươi đã đưa ra đáp án. Hiện tại, chỉ cần một người các
ngươi giết chết ba người, thì chính là cường giả mạnh nhất, giấc mộng
của các ngươi có thể thực hiện.
Ma thành các lão thanh âm đột nhiên linh hoạt hẳn lên, phảng phất đến
từ trong nội tâm của Lý Dật cùng đám người La Tuyết Phong vậy.
Giết chết ba người còn lại, sau đó sẽ trở thành cường giả mạnh nhất,
thực hiện giấc mộng của mình, ý nghĩ này mãnh liệt cơ hồ chiếm lấy tất
cả tư duy cùng ý thức của Lý Dật.
Trong ánh mắt hung lệ, Lý Dật huy chưởng, phách về phía La Tuyết Phong,
mà đồng thời đấu khí La Tuyết Phong cũng hướng Lý Dật oanh tới. Bởi vì
suy nghĩ đánh lén, ra tay quá mức vội vàng, một chiêu đấu khí này không
có đem đấu khí tăng lên tới cực hạn, nhưng thuần túy lực lượng của một
đấu tôn oanh kích tới lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
Từng dãy giá sách lập tức ầm ầm ngã xuống, giấy tờ bay tung tóe, trong
không gian hình tròn là một mảnh hỗn loạn. Bên kia, Ánh Vũ Tình cùng Tác Mã Lý cũng giao đấu một chiêu.
Đấu khí va chạm vào nhau làm cho chấn động không trung, Lý Dật cảm giác
có gì là lạ rồi lại nghĩ không ra. Cả tư duy hoàn toàn bị một cái thanh
âm như có như không khống chế. Cái thanh âm kia không ngừng lặp lại một
câu bên tai:
- Giết chết bọn họ, ngươi chính là cường giả mạnh nhất. Giết chết bọn họ, giết chết bọn họ...
Cho nên càng về sau, mục đích tại sao phải giết chết La Tuyết Phong hắn cũng đã quên, Lý Dật chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là giết chết ba tên nhân loại trước mắt này.
La Tuyết Phong, Ánh Vũ Tình cùng Tác Mã Lý cũng như vậy, ánh mắt đờ đẫn
mà lãnh khốc nhìn nhau. Lúc này La Tuyết Phong phát động công kích, mục
tiêu là Ánh Vũ Tình.
Trong lúc La Tuyết Phong hướng về phía Ánh Vũ Tình cong kích, Lý Dật
cùng Tác Mã Lý cùng hướng về phía La Tuyết Phong. Vô luận là Lý Dật hay
là Tác Mã Lý đều minh bạch, chưa trừ diệt tên đấu tôn cường giả này, bị
hắn tiêu diệt xong từng bộ phận, chỉ có một con đường là chết.
Ánh Vũ Tình tự nhiên cũng không chịu khoanh tay chịu chết.
Tình thế lập tức biến thành cục diện ba đánh một, La Tuyết Phong cũng
không hề sợ hãi, thân hình di động lé tránh đi ba đạo đấu khí, đồng thời thúc dục đấu khí, hướng Ánh Vũ Tình công kích.
Ánh Vũ Tình có thực lực tám tinh Đấu Hoàng, nhưng nếu vì vậy mà cho rằng trong bốn người nàng có thực lực thấp nhất, vậy thì sai rồi. Lúc này
đột nhiên xuất hiện một hồi không gian ba động, sau đó xuất hiện một tử y nữ nhân, âm trầm không hề có sinh khí, lại tản ra khí tức đấu tôn cường giả.
Mị ảnh khôi lỗi là một đấu tôn, sau khi nhìn thấy cái khôi lỗi này, Ánh
Vũ Tình thân phận ma tông càng xác thực không thể nghi ngờ. Nhưng khôi
lỗi này chính là lá bài tẩy của nàng.
Tử y nữ nhân vừa xuất hiện, chống đở được một kích của La Tuyết Phong.
Xem cấp bậc, tử y nữ nhân đấu tôn không dưới La tuyết Phong, một kích
chọi cứng với La Tuyết Phong mà thân hình có chút nghiêng nghiêng.
Kể từ đó, tình thế càng phức tạp, ở nơi này bỗng nhiên xuất hiện đấu tôn khôi lỗi làm Lý Dật cùng Tác Mã Lý đồng thời ý thức được, Ánh Vũ Tình
mới là địch nhân nguy hiểm nhất. Vì vậy, tình thế lại chuyển thành Lý
Dật, La Tuyết Phong, Tác Mã Lý liên thủ công kích Ánh Vũ Tình cùng mị
ảnh khôi lỗi.
Mấy người sử dụng đấu khí oanh kích, làm cho thư phòng của ma thành các lão xem như triệt để bị phá hủy.
- Thối tiểu tử, còn không mau thanh tỉnh lại.
Xà tôn giả tại trong ý nghĩ Lý Dật lớn tiếng kêu gọi, nhưng thanh âm
này rất nhanh bị dìm ngập trong thanh âm muốn Lý Dật giết chết ba tên
nhân loại cường giả.
- Đây là tà môn tinh thần hệ công kích gì vậy, thậm chí ngay cả hỏa la quả đều không khắc chế được.
Xà tôn giả cũng rất là kinh ngạc, rơi vào đường cùng, trong dung giới
một cổ đấu khí năng lượng kinh người, oanh kích tới ma thành các lão.
Thấy vậy các lão biến sắc, rất nhanh vê động chỉ quyết, đánh ra một đạo đấu khí chống lại.
Trong lúc này, Lý Dật ánh mắt sáng ngời, ý niệm dần khôi phục vài phần,
hỏa la quả dù sao còn không phải vô dụng toàn bộ. Còn đám La Tuyết Phong thì vẻ mặt đờ đẫn như cũ không ngừng công kích lẫn nhau.
- Tiểu tử, đánh ma thành các lão.
Xà tôn giả nắm lấy thời cơ, nghiêm nghị quát.
Lý Dật tuy có vài phần thanh tỉnh, nhưng dù sao thần trí chưa khôi phục
hoàn toàn, nhất thời không rõ ai là địch nhân ai là bằng hữu, mục quang
mê mang nhìn chung quanh. Mà lúc này, ma thành các lão không ngừng vui
vẻ, đôi môi không ngừng nhu động, thanh âm linh hoạt kỳ ảo lại truyền
khắp cả không gian.
- Tử lão quái, tại trước mặt bản tôn còn muốn sử dụng thủ đoạn này sao.
Xà tôn giả lại lần đấu khí mạnh mẽ đánh ra, như triều dâng sóng dậy đánh về phía ma thành các lão.