Hai tiếng kêu thảm thiết khàn đặc cùng lúc vang lên. Âm
Húc và Long Ngạo Thiên dưới va chạm mãnh liệt của Đấu kỹ, cơ hồ cùng
lúc lùi nửa bước, một búng máu tươi phun ra.
Lần chém giết này của hai người đều không để lại chút dư địa nào, vì
vậy nên hai bên ai cũng không chiếm được nửa phần lợi nào.
Đúng lúc này, một hắc ảnh đã lao vụt vào giữa hai người, một quyền một cước tấn công hai người.
-Phụt...
Âm Húc và Long Ngạo Thiên đang trong trạng thái suy nhược thực chất
không có cơ hội né tránh. Một quyền một cước lần lượt trúng thẳng vào ngực họ. Hai người tuy đều là Đấu Giả, đấu khí vốn có trong cơ thể
cũng có một tác dụng bảo vệ nhất định. Nhưng lúc này đấu khí của họ đã
tiêu hao quá nửa, ngay cả quyền cước bình thường này cũng không thể nào chặn lại. Hai người đều lui về sau vài bước, cùng lúc phun ra một búng
máu tươi.
Thân hình của Lý Dật chầm chậm hạ xuống giữa hai người, nhãn thần
nhàn nhạt nhìn vào Lang Nha Đao trong tay Âm Húc, sau một hồi hắn mới
thấp giọng cười, nói:
- Hai vị, đã lâu không gặp rồi!
Âm Húc trong chộp mắt đã hồi tỉnh lại, sắc mặt hắn chợt trở nên âm
trầm. Bộ dạng này của Lý Dật dĩ nhiên hắn nhận ra, chính là người đã đấu giá thanh Lang Nha Đao trong Phòng đấu giá với hắn. Hắn khẽ sững người, mới thấp giọng nói:
- Là ngươi?
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Tại sao không phải là ta? Âm Phó Đoàn trường, Lang Nha Đao này ngươi dùng cảm giác có tốt không?
Sắc mặt Âm Húc không ngừng biến đổi, cuối cùng hắn khẽ nâng Lang Nha Đao trong tay lên, lắc lư chỉ về Lý Dật, điềm nhiên nói:
- Cút! Nhân lúc hiện giờ ta không có thời gian để xử Lý ngươi, tốt
nhất ngươi cút cho ta! Bằng không đợi ta giải quyết được Long Ngạo
Thiên rồi, người chết sẽ là ngươi!
Âm Húc dù gì cũng là Đấu Giả, tuy rằng đang ở trong tình trạng bị
thương, nhưng vẫn lờ mờ phát giác ra, thực lực của Lý Dật không mạnh
như trong tường tượng của hắn. Sỡ dĩ hắn đánh lén đắc thủ cũng là vì đã chiếm được lợi thế. Nhưng thực lực của hắn và Long Ngạo Thiên người
tám lạng, kẻ nửa cân, kẻ lạ mặt lúc này lại xen chân vào, vậy thì đối
với bản thân mà nói không có điều gì tốt đẹp.
Lý Dật khẽ lắc đầu. nói:
- Chuyện này thì không được a, Lang Nha Đao trong tay của Âm Phó Đoàn
trường ngươi, ta đã có ý muốn có bằng được, vậy không chừng sẽ phải để ngươi chịu ấm ức rồi.
- Quả nhiên ngươi là vì Lang Nha Đao mà đến?
Âm Húc chợt cất tràng cười lạnh buốt, chậm rãi đứng dậy khỏi đất:
- Xem ra bổn Thiếu gia cũng không nhìn nhầm. Trong Lang Nha Đao này quả nhiên có bí mật gì đó, xem ra sau khi trở về phải để phụ thân từ từ
nghiên cứu một chút. Nói không chừng bổn Thiếu gia sẽ có tư cách đạt
đến cấp bậc Đấu Hoàng rồi!
Lý Dật thờ dài, nói:
- Ngươi không có cơ hội đó đâu. Hơn nữa cho dù có cơ hội, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi sẽ phát hiện Lang Nha Đao này ngoài việc
khiến ngươi mất mạng ra, cũng không có bất cứ điều tốt gì.
Âm Húc chỉ cười lạnh liên hồi, Lang Nha Đao trong tay khẽ rung, một luồng đấu khí nhàn nhạt đã trong về phía trước.
Hắn dùng sức đạp mạnh chân, bỗng nhiên cả thân hình như một mũi tên rời khỏi cung, bắn thẳng về Lý Dật. Đồng thời thanh Lang Nha Đao trong tay
hắn vụt chuyển một luồng khí tức huyết sắc chợt bành trướng ra.
- Lang Nha Trảm!
Đối mặt với một trảm uy thế kinh người này, Lý Dật cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ nghiêng về bên trái. Cơ hồ trong khoảnh khắc không thể
nào ấy đã né khỏi đòn tấn công tất sát kia, đồng thời vai phải hắn
nhoáng lên, bả vai đã húc mạnh vào phần ngực của Âm Húc.
-Phụt...
Âm Húc lại phun ra một búng máu, cơ thể lắc lư vài lần, liên tiếp thối
lui. Cuối cùng, trên mặt hắn trắng bệch dị thường, hơn nữa sắc mặt đã
khó coi đến cực điểm.
- Không! Không thể nào!
Vừa rồi đã khiến Âm Húc cảm giác ra. Lý Dật ngay cả Đấu Khí Toàn cũng
không thể ngưng kết ra, không thể xem là một Đấu Giả, trong mắt hắn hiện ra một vẻ khó có thể tưởng tượng, chỉ gầm nhẹ lên:
- Sao ngươi có thể tránh được đòn tấn công của ta, còn có sức để phản kích!?
Lý Dật chỉ khẽ nhếch môi. Người luyện đấu khí. sự mạnh mẽ của cơ thể
quá nhiên rất lớn. Vừa rồi vốn dĩ mình đã nghĩ cỏ thể lấy được mạng của hắn, không ngờ lại cũng chỉ có thể khiến hắn thổ huyết mà thôi. Xem ra muốn giải quyết Âm Húc này, còn cần phái tiêu tốn thêm mấy phần sức
lực a. nhưng tình thế hiện tại...
Nhãn thần của Lý Dật nhìn về Long Ngạo Thiên, trên khuôn mặt hắn lúc này đang hiện ra một nụ cười cỏ vài phần ý vị, chợt khẽ cười, nói:
- Long Thiếu gia, hai chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?
Sắc mặt Âm Húc thoáng chốc đã trở nên càng khó coi hơn.
Long Ngạo Thiên cũng chậm rãi đứng đậy, nhưng hiển nhiên hắn có vài
phần kiêng kỵ với Lý Dật xem bộ dạng có vẻ cao thâm khó đoán này. Lập tức hắn lui về sau vài bước, ba người lại thoáng hình thành một cục
diện giới bị lẫn nhau, sau đó hắn mới cười khổ, nói:
- Vị huynh đệ này, nếu như Long mỗ lúc này không bị chút thương tích
nào, vậy thì hợp tác với ngươi cũng không có gì. Chỉ có điều thân thủ
của huynh đài ngươi quá thực rất cao, tuy rằng Long mỗ cũng có mấy
phần tự phụ, nhưng lại không dám đảm bảo lúc này mình có thể chặn được
thế công của ngươi. Vì vậy ta thấy chuyện họp tác này dường như đã muộn, ta không muốn mất đi Quyển trục lại mất cả tính mạng.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Long Ngạo Thiên, Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Long Thiếu gia. muốn có được thứ gì đó không thể nào không chịu một
chút mạo hiểm chứ? Ta chỉ có hứng thú với Lang Nha Đao, còn về quyển
Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp kia, chính là thuộc về Long Thiếu gia ngươi,
thế nào?
Long Ngạo Thiên lại cười khổ một tiếng, trầm giọng nói:
- Quả thực không phải ta không muốn họp tác, chỉ là mạo hiểm quá lớn a...
Lý Dật thoáng nhíu mày. hắn lại không ngờ tên Long Ngạo Thiên này lại
cẩn thận đến mức này, vừa nhìn tình hình bất lợi với bản thân, đã
không dám mạo hiểm thêm chút nào. Có điều hành động không phần địch
ta vừa rồi của mình, quả thực cũng khiến đối phương không thể tin
tưởng. Hơn nữa nếu như đoán không nhầm, Long Ngạo Thiên này có lẽ còn
đang cỏ dự tính kéo dài thời gian.
Nếu như thật sự để người của Long Gia đến kịp đây, vậy thì mình cũng không còn cơ hội để lấy hai món đồ đó nữa rồi!
Nghĩ tới đây, trong nhãn thần của Lý Dật đã phát ra mấy phần sát ý.
Hắn cơ hồ có thể khẳng định, hai người Âm Húc và Long Ngạo Thiên vốn dĩ muốn liều sinh tử, bởi vì sự xuất hiện của mình đã lờ mờ đứng trên
cùng một chiến tuyến. Tuy rằng sự liên minh này rất nhỏ, cũng không
biết lúc nào liên minh lại biến thành kẻ địch, nhưng hiên nhiên với tình hình này đối với bản thân mà nói là cực kỹ bất lợi.
- Tiểu tử. không bằng lúc này ngươi bái Bản tôn làm sư phụ. Bản tôn sẽ xuất thủ giúp ngươi xử Lý hai tên phế vật này, thế nào?
Giọng nói của Xà Tôn Giả lại vang lên trong đầu Lý Dật không đúng lúc.
Lý Dật cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói:
- Không cần thiết, chẳng qua chỉ là hai tên Đấu Giả mà thôi, cho dù ta
không giải quyết được họ, muốn đi cũng không phải không thể.
- Cái gì?
Có lẽ Xà Tôn Giả cũng hiếm có lúc trợn ngược mắt lên như vậy, một người
ngay cả Đấu Khí Toàn cũng không thể ngưng kết ra lại có khẩu khí như
vậy, có lẽ cũng chỉ có một mình Lý Dật mà thôi.
- Lão quỷ, ngươi cứ ngồi yên mà xem đi, muốn giết hai người này, ta
không cần phải dùng một chút đấu khí nào. Thực lực của chúng có mạnh thế nào, cũng không thể nào chạm vào ta vậy thì có khác biệt gì với phế
vật đâu!
- Rẩm~~
Mũi chân của Lý Dật chợt điểm, cả người đã lao về phía Long Ngạo Thiên,
nhưng khi trên mặt Âm Húc còn chưa kịp hiện ra nụ cười, thân hình của
Lý Dật đã vụt chuyển hướng thẳng về phía Âm Húc.
Nhìn Lý Dật đang bất thình lình lao tới. Âm Húc tuy thấp thỏm trong
lòng, nhưng dù gì hắn cũng là một nhân vật không đơn giản. Biết lúc này
không thể thối lui, đao vừa rồi của hắn không làm gì được Lý Dật, lúc
này hắn tiện tay vồ một cái. Lang Nha Đao trong tay đã biến mất trong
không khí. huyết khí trên hai tay bốc lên.
- Huyết Lang Trảo!
Đối mặt với một trảo khí thế mãnh liệt này, trong nhãn thần của Lý Dật lại chỉ hiện lên vẻ khinh thường nhạt nhẽo:
- Nhiều nhất chỉ là Đấu kỹ Huyền Vũ Cao cấp mà thôi.
- Ầm~~ Ầm~~
Chỉ vỗ nhẹ một cái, thủ chưởng của Âm Húc đã bị Lý Dật đẩy ra nửa
phần. Hắn cơ hồ trong nháy mắt vụt chuyển thân đến lòng của Âm Húc, hai tay liên hoàn kích đánh ra như đạn pháo liên thanh.
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, thân hình của Âm Húc bị đánh văng đi như sợi bông:
Cốp~ một tiếng, lưng hắn đã va vào một gốc đại thụ lớn.
Thế nhưng Lý Dật vẫn chưa dừng tấn công ở đó, thân hình hắn lại bắn đi, hai tay biến thành trảm, đồng thời bổ vào đốt ngón tay yếu ớt nhất ở
hai tay Âm Húc. Còn vai phải hắn lại một Lần nữa huých vào phần ngực
của Âm Húc.
Một âm thanh thê lương thảm thiết đến cực điểm vang lên. Âm Húc dưới
đòn tấn công liên hoàn kích của Lý Dật, không những hai tay bị phế, hơn
nữa gân cốt ở ngực đã không biết bị đứt đi bao nhiêu đoạn. Đến khi Lý
Dật ngừng tấn công rồi, hắn chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cơ hồ
ngay cả sức để kêu thảm thiết cũng không có.
Mặt khác, nhìn thấy phương thức tấn công tàn bạo cực điểm của Lý Dật.
Long Ngạo Thiên cũng toát mồ hôi lạnh. Với kiến thức của Long Ngạo Thiên ít nhiều cũng nhìn ra phần nào. Lý Dật vừa rồi hoàn toàn không dùng
một chút đấu khí nào, cho dù chỉ là một tia. Hắn chỉ đơn thuần dựa vào Đấu kỹ quy dị kia, mà đã bức Âm Húc đến mức như vậy.
- Đợi... đợi một chút...
Giọng nói của Âm Húc khô khốc vang lên:
- Cho... cho ngươi tất cả... cái gì cũng cho ngươi... tha... tha mạng cho ta...
Tay phải của Lý Dật chầm chậm kẹp vào yết hầu của Âm Húc, thấp giọng cười nói:
- Món đồ của ngươi dĩ nhiên ta sẽ thu lại. Chỉ có điều, lẽ nào ta lại
nuôi hổ làm họa? Vì vậy. vẫn phải tiễn ngươi lên đường trước vậy...
Lòi còn chưa đứt, móng tay của Lý Dật đã nhẹ nhành rạch đứt yết hầu của
Âm Húc, để lại một vết máu sâu hoắm ỡ phía trên. Nhãn thần của Âm Húc lộ ra một thần sắc khó tin cơ hồ đang định nói gì đó, nhưng chỉ phát ra
một chuỗi âm thanh ‘khò khè’ quỷ dị.
- Như vậy được rồi.
Lý Dật khẽ mỉm cười:
- Hiện giờ đến lượt ngươi rồi... Long Ngạo Thiên, Long Thiếu gia...
Thấy Lý Dật chầm chậm xoay người, sắc mặt của Long Ngạo Thiên chợt biến, nụ cười trên mặt đã chuyển thành mếu.