Thò tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán cơ hồ cảm giác được
sát ý nhàn nhạt phát ra từ trên người Lý Dật. Long Ngạo Thiên bất giác
lùi về sau mấy bước, mới cười khổ một tiếng nói:
- Vị đại nhân này, vừa rồi ta đã mạo phạm. Có điều Vạn Triều Long Gia
chúng ta và đại nhân trước nay vô oán vô thù, hà tất phải phân sinh tử? Chi bằng xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, được không?
Lý Dật cười ha hả, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta quả thực không có bất cứ oán thù nào, có điều hôm nay dù gì
ta cũng đã giết Âm Húc trước mặt ngươi. Nếu truyền ra ngoài, bị người
của Dong binh đoàn Huyết Lang biết được, lại cũng là một phiền phúc
lớn. Chẳng bằng sau khi ta giết ngươi rồi bố trí một phen, để người
khác hiểu lầm cho rằng là hai người ngươi và Âm Húc đồng quy vu tận
không phải tốt hơn sao?
Mí mắt của Long Ngạo Thiên chợt nhướng lên, nụ cười trên mặt càng lúc
càng đắng chát. Tên hắc y nhân đáng chết này, không những muốn giết
mình, còn muốn Dong binh đoàn Huyết Lang và Long Gia từ nay đấu nhau
không chết không thôi, thật là hổn đản!
Thế nhưng, suy nghĩ này Long Ngạo Thiên nào dám lộ ra ngoài nữa phần?
Hắn thận trọng nâng trường kiếm trong tay lên, mới nuốt nước bọt nói:
- Đại nhân, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn... Hôm nay vì muốn mua được
quyển Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp, trên người Long mỗ còn một số kim tệ,
chi bằng tặng cho đại nhân, coi như là quà... quà gặp mặt... quà gặp mặt của chúng ta đi...
Trong thời khắc sinh tử, Long Ngạo Thiên đã sớm mất đi loại ngạo khí
lười nhác đó. Có điều đối với hạng Đại thiếu gia như hắn mà nói, chuyện
xin tha mạng cơ bản hắn chưa từng làm. Vì vậy lời này khi nói ra, lại
khó tránh khỏi có vài phần lắp bắp.
Nhưng Lý Dật lại nhìn trường kiếm đấu khí đang chớp động của hắn, sắc mặt không hề thay đổi lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Có lẽ ngươi biết, ngươi không thể ngăn được ta.
Long Ngạo Thiên nhìn động tác của Lý Dật, miệng thầm kêu khổ. Hắn cũng
rõ con người trước mặt kia lần này tuyệt đối không có lý do tha cho
bản thân. Cảm giác thất bại theo kiểu bọ ngựa bắt ve sầu lại không biết
có chim sẻ đứng đằng sau này, khiến Long Ngạo Thiên càng hối hận khôn
cùng. Nếu như không phải bản thân tự cao tự đại mà sơ ý, thì há lại lâm
vào tình cảnh như bây giờ?
Lý Dật đi lên trước một bước, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Long Ngạo
Thiên. Tuy không có oán thù gì với vị Long Đại Thiếu gia này, nhưng lúc
này không giải quyết đối phương, cơ hồ lại không thể được.
Đúng lúc này, giọng nói của Xà Tôn Giả chợt gấp gáp vang lên:
- Tiểu tử, đi mau! Tên Đấu Sư của Long Gia đã kịp đến rồi! Ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu!
Trong lòng chợt căng thẳng, đôi mắt của Lý Dật nheo lại, vừa rồi sau khi nhìn thấy Đấu Sư xuất thủ, lúc này dĩ nhiên hắn hiểu rõ, tầng Sa Y Đấu khí trên người Đấu Sư với tình trạng của mình lúc này tuyệt đối không
thể nào phá vỡ được. Đấu Giả thì bản thân có thể dựa vào Huyễn Sát mà
dẫm hắn xuống đất, còn trước mặt Đấu Sư, tầng cảnh giới đó hiện nay bản
thân chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
Có điều càng là tình hình này, lại càng không thể để Long Ngạo Thiên
nhìn ra bất cứ sơ hở nào, nếu không cái tên đang sợ hãi lúc này, nói
không chừng đột nhiên sẽ bạo phát, cắn ngược lại bản thân.
Lý Dật bất động thanh sắc lui về sau một bước, mới nhàn nhạt nói:
- Muốn ta tha cho ngươi cũng không phái không được, bất quá có một điều kiện.
Long Ngạo Thiên nghe thấy lời này, trong lòng mừng rỡ. Nhưng hắn cũng
thận trọng, rồi cũng lui về sau mấy bước, mói trầm giọng nói:
- Có chuyện gì, xin đại nhân phân phó.
Lý Dật hừ một tiếng, lại không đáp lời, mà nhãn thần nhìn về thi thể của Âm Húc.
Lúc này hắn đã nhìn rõ, Lang Nha Đao và Đấu kỹ Quyển trục đáng lẽ phải ở trên người Âm Húc, lúc này cơ hồ lại không cánh mà bay, điểm này khiến hắn bất giác phải nhíu mày, tình hình hiện tại. không cho hắn có chút
thời gian nào để lục soát.
- Trên tay Nhẫn!
Giọng nói của Xà Tôn Giả nhanh chóng vang lên trong đấu của Lý Dật.
Lý Dật cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên ngón tay phải của Âm Húc lấp láy một chiếc nhẫn ngân sắc nhàn nhạt quỹ dị. Tuy hắn nhất thời không hiểu
tại sao, nhưng vẫn tiện tay tháo chiếc nhẫn xuống, nhét vào trong lòng,
thấp giọng hỏi:
- Đây là gì?
- Dung Giói! Tuy rằng chỉ là cấp thấp nhất, nhưng hiển nhiên là đối phương đã giấu món đồ vào trong đó.
Xà Tôn Giả nói, giọng ẩn chứa sự khinh miệt.
Lý Dật cười cười, Dung Giới này hắn cũng biết. Bên trong chiếc nhẫn
quỷ dị này chứa một không gian to nhỏ khác nhau, ngoài vật sống ra,
bất cứ thứ gì cũng đều có thể giấu bên trong. Chỉ có điều Dung Giới
có cấp bậc càng cao, thì càng khó có được mà thôi. Khi vừa bắt đâu biết
được thứ đồ vật này, Lý Dật cũng có mấy phần hứng thú với nó, chỉ có
điều với thân phận của hắn, cũng không thể nào có được một kỳ vật hiếm
thấy như vậy.
Không ngờ lần này vì Lang Nha Đao ra tay đánh cướp, ngoài Đấu kỹ
Quyển trục Chu Tước Trung cấp ra, còn có món quà bất ngờ là chiếc Dung
Giới này.
Thu lại Dung Giới, Lý Dật mới liếc nhìn Long Ngạo Thiên, mĩm cười nói:
- Điều kiện này, kỳ thực nói ra cũng đơn giản, chỉ cần Long Thiếu gia
nhớ kỹ, ta chưa từng xuất hiện ở noi này. Vậy thì... Ta sẽ nể mặt của
Long Gia các ngươi mà tha cho ngươi, thế nào? Nhưng nếu như ngươi không
làm được, ta nghĩ rằng Long Thiếu gia ngươi cũng hiểu, ta muốn giết
ngươi, ở nơi nào, lúc nào cũng có thể.
Thấy chiếc Dung Giói được Lý Dật thu vào lòng, nét mặt Long Ngạo Thiên
hiện ra thần sắc đau lòng. Phải biết rằng hắn bố trí đã lâu, không
tiếc tiêu phí thân vệ của gia tộc, chịu mạo hiểm để đắc tội với Dong
binh đoàn Huyết Lang, mục đích không ngoài vì chiếc Dung Giới này cùng
món đồ trong đó... Nhưng lúc này, tất cả mọi thứ đều chi là làm hộ cho
người khác. Nếu như không phải trong lòng Long Ngạo Thiên còn vài phần
lý trí, thì đã lao qua để cưỡng đoạt lại rồi.
Thế nhưng cảm giác thấy nhãn thần ẩn đầy sát ý của Lý Dật, Long Ngạo Thiên cũng chỉ có thể đau khổ nhanh chóng gật đầu.
Thấy động tác của hắn, Lý Dật cũng không phí lời, tiện tay ấn một
chưởng vào thi thể của Âm Húc. Đợi nghe thấy tiếng xương sọ của hắn
phát ra tiếng kêu khiến lòng người tê dại, hắn đã chết không còn cơ hội để sống lại. Lý Dật mói cười lạnh một tiếng, thân hình chậm rãi biến
mất vào trong lùm cây.
Long Ngạo Thiên ngây đại nhìn thấy cảnh trước mặt, trong lòng cảm thấy
vui mừng may mắn. Vừa rồi mình đã không bộc phát xuất thủ, nếu không
thì... E rằng bản thân chết không toàn thây a!
Cứ như vậy sau khi trôi qua hơn mười phút đồng hồ, có mấy thân ảnh nhanh chóng vụt ra khỏi lùm cây, đáp xuống bên cạnh Long Ngạo Thiên.
Người đi đầu hiển nhiên là Phạm Nam, phía sau là hai Đấu Giả. Chỉ có
điều lúc này ba người họ đều thương tích khắp mình, hiển nhiên tuy đã thuận lợi giải quyết được người bên đó, nhưng ba người cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Nhìn thấy Long Ngạo Thiên đứng nguyên tại chỗ, còn thi thể của Âm Húc
nằm ở phía không xa trong mắt Phạm Nam hiện ra một tia hỉ sắc, hắn
không nén được thấp giọng nói:
- Thiếu gia, đã đắc thủ chưa? Vậy chúng ta mau chóng rút thôi, bên
Dong binh đoàn Huyết Lang e rằng không bao lâu nữa sẽ phát giác ra có
điều không ôn đó.
Sắc mặt của Long Ngạo Thiên khó coi đến cực điểm, cơ thịt trên mặt hắn giật giật một hồi, mới thấp giọng nói:
- Phạm lão, phiền ngươi xử Lý thi thể của Âm Húc đi, bảo đảm cho người
của Dong binh đoàn Huyết Lang không phát hiện ra điều gì. Hai người các
ngươi, đi về trong gia tộc tìm người đến cũng xử lý thi thể trên đường
đi. Nhớ kỹ, tất cả xem như hôm nay như chưa từng xảy ra điều gì.
Hai vị Đấu Giả đó cũng không hỏi nhiều, mà cùng ứng tiếng, rồi nhanh chóng lao về hướng Vạn Triêu Thành.
Còn Phạm Nam lại khẽ sững người, không nén được liếc nhìn Long Ngạo Thiên nói:
- Thiếu gia, điều này há chẳng khác với kế hoạch sao, theo kế hoạch...
Long Ngạo Thiên lắc đầu. thấp giọng nói:
- Không có kế hoạch gì nữa rồi, chúng ta lần này xem như đã thiệt lớn.
Phạm lão người tốt hơn vẫn nên xử lý gọn thi thể của Âm Húc đi, ta
không muốn đã không có được lợi ích gì, ngược lại còn chuốc vạ vào
thân.
Phạm Nam lúc này cuối cùng cũng nhìn ra tình trạng của Long Ngạo Thiên quá thực không tốt, hắn thấp giọng nói:
- Thiếu gia. rốt cuộc...
Long Ngạo Thiên nuốt nước bọt, chỉ về thi thể của Âm Húc, nhưng không nói một câu.
Phạm Nam vẻ mặt đầy ngờ vực bước lại gần vài bước, liếc nhìn một cái,
sắc mặt chợt biến, rồi không nén được thò tay khám xét thi thể của Âm
Húc một hồi, sau đó miệng lưỡi khô khốc nói:
- Xương cốt toàn thân đã bị gãy, hai tay bị phế, thiên linh cái bị nát
vụn... Cho đù là những tên biến thái của Đấu Thần Điện xuất thủ cùng
lắm cũng chỉ như vậy thôi. Thiếu gia... Rốt cuộc ngươi đã gặp phải
người nào? Lẽ nào là mấy lão quái vật của những gia tộc khác sao?
Long Ngạo Thiên biến sắc. cuối cùng lạnh lẽo nói:
- Nếu như là người của Lý Gia và Mạc Gia, ta còn có thể không nhận ra
sao? Rốt cuộc ta đã gặp chuyện gì ngươi đừng hòi nữa. bằng không, hai
chúng ta e rằng đều...
Phạm Nam cũng biến sắc. thân là Tam Tinh Đấu Sư, tuy rằng trong Vạn
Triều Thành có thể hô phong hoán vũ, nhưng Phạm Nam lại càng hiểu rõ
rằng, đừng nói là Đấu Sư, ở cả Đại Lục Đấu Thần này, cho dù là đặt ở
Đế Quốc Thiên Phong, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nếu như không cẩn thận
gặp phải nhân vật biến thái nào đó, đừng nói là thực lực của bản thân,
cho dù có thêm thực lực của Long Gia, nói không chừng chỉ lật tay cũng
có thể diệt cả gia tộc nhà mình, dù gì, đây cũng là một thế giới cường
giả vi tôn!
Phạm Nam nhanh chóng oanh kích vào mặt đất, đào ra một cái hố sâu vài
thước, tiếp theo đó hắn tiện tay mang thi thể của Âm Húc ném vào trong
đó, rồi lấp lại, sau đó cẩn thận che đậy những vết tích mà vừa rồi Âm
Húc và Long Ngạo Thiên chiến đấu để lại, xong xuôi mới kéo theo Long
Ngạo Thiên sắc mặt đang vô cùng khó coi, hai người nhanh chóng rời khỏi. Nơi này họ cho dù là chỉ trong chốc lát cũng không muốn tiếp tục ở
lại.
Không bao lâu sau. lại có người từ từ bước ra từ trong lùm cây, chính là Lý Dật vừa rồi đã bỏ đi, nhãn thân của hắn lúc này đã hướng về nơi che
giấu thi thể của Âm Húc, lộ ra một nụ cười, khẽ giọng nói:
- Xem ra Long Ngạo Thiên đã thật sự sợ hãi rồi, ta còn lo lắng hắn đem chuyện nói ra, sau này sẽ có người nghĩ đến ta.
Giọng nói của Xà Tôn Giả nhàn nhạt vang lên:
- Ai biết hắn vừa rồi có làm như vậy không, nói không chừng hắn cũng nghĩ đến ngươi đang ẩn thân ở gần đó để theo dõi.
- Có thể.
Lý Dật mim cười:
- Hắn sẽ không có cơ hội để nói ra đâu, ta nghĩ tiếp sau đây làm thế nào để ứng phó với việc Dong binh đoàn Huyết Lang báo thù, mới là chuyện
Long Ngạo Thiên phải suy nghĩ.
Nói rồi, Lý Dật tiện tay đảo loạn tất cả mọi thứ mà Phạm Nam đã bổ trí xong, rồi nhanh chóng lao về hướng Vạn Triều Thành.
Về phần nơi này, tất cả cũng không cần phải quá rõ ràng, dù gì như vậy
sẽ có thêm sự hiềm nghi vu oan giá họa, còn hiện tại chỉ lộ ra một kẽ
hở nhỏ, chỉ cần người của Dong binh đoàn Huyết Lang không ngốc quá,
thì sẽ có thể nhìn ra điểm gì đó...