Nghe Lý Dật vạch trần bí mật của mình, Kha Bỉ Tán mặt liền biến sắc, nhưng lại mạnh mẽ nói:
- Vậy thì sao? Chỉ cần chúng ta đạt được di vật của Đấu Thần, thì có thể tu luyện thành tuyệt đỉnh cao thủ, đến lúc đó, e rằng Đấu Thần điện sẽ
không chỉ trích bổn điện, mà còn cho ta địa vị cao hơn.
- Lời nói này không phải giả, nhưng đó là chuyện sau này, muốn đạt được
di vật của Đấu Thần, các người còn phải nghĩ làm thế nào để đối phó được với tên quái vật này đã!
Tên quái vật Thành chủ Ma thành không có thời gian nghe mấy tên loài
người phí lời, đối với hắn mà nó, hiện giờ thời gian là quý giá nhất.
- Loài người tham lam đáng chết, tất cả đều chết đi!
Thành chủ Ma thành đột nhiên hét to một tiếng, làm ra một tư thế cổ
quái, cả người phục ngã xuống đất, nhưng lưng thì lại để nhô cao. Những
cái gai xương vốn trên vai và lưng của Thành chủ Ma thành đột nhiên rời
khỏi cơ thể hắn, mang theo tiếng rít sắc nhọn hướng về phía Kha Bỉ Tán,
đám người Lý Dật giáp đầu giáp não bay tới.
Những cái gai xương này không biết làm từ chất liệu gì, dường như là Đấu khí biến thành, chỗ Kha Bỉ Tán, Tứ đại Ma tông trưởng lão xuất Đấu khí, khi hai bên Đấu khí va chạm liền bật ra mãnh liệt, quang mang mãnh liệt khiến mọi người thứ trước mắt mọi người là một mảng trắng, lâm vào
trạng thái mê muội.
Nhân trạng thái mê muội ngắn ngủi này, cơ thể cong vòng của Thành chủ Ma thành lập tức thẳng dậy, quét thẳng về phía đám người kia. Nếu đám
người Lý Dật lúc này không mê muội, thì sẽ bát ngờ mà phát hiện ra, từ
trên cái gai xương của Thành chủ Ma thành, những cái gai xương mới lại
xuất hiện.
Cảm nhận được sức mạnh của Thành chủ ma thành đang xông tới, Lý Dật
không nghĩ ngợi gì, Phá Thiên kiếm đưa lên phía trước,tà tà lùi lại đối
phó.
Sau khi hoàn toàn khôi phục thị lực, ở nơi không xa, Thành chủ Ma thành
đã tới phía trước chỗ Kha Bỉ Tán, Tứ đại trưởng lão. Năm người hợp lực,
nỗ lực tấn công mạnh mẽ về phía Thành chủ Ma thành.
Hai bên này ai thắng ai thua, đối với Lý Dật đã không còn quan trọng.
Liếc nhìn xung quanh, Ánh Vũ Tình vẫn còn ở bên mình, còn La Tuyết Phong và Tác Mã Lý thì đã chạy tới giữa đám Đấu Thần.
- Chạy!
Lý Dật khẽ nói với Ánh Vũ Tình, chạy về phía La Tuyết Phong cùng Tác Mã Lý đã chạy qua.
Vì địa thế của Vạn thần mộ, hai bên đang liều mạng tranh đấu không để ý
đến bốn cường giả trẻ tuổi. Ngay cả có thể tìm được bảo bối gì, thì có
thể chạy ra khỏi Vạn thần mộ hay không?
Thấy Lý Dật và Ánh Vũ Tình chạy tới, La Tuyết Phong chạy chậm lại, đợi Lý Dật theo tới gần, mới nói lạnh lùng:
- Các người không cần cùng ta, chúng ta cũng không phải đang tìm di vật
Đấu Thần gì, mà là muốn đến một nơi. Đã cùng các ngươi trải qua hoạn
nạn, chỉ cần các ngươi không dây dưa thì chúng ta cũng không làm khó các ngươi!
Nguy hiểm vừa mới được giải quyết tạm thời, tên La Tuyết Phong này đã
trở mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách, Lý Dật không vui nói:
- Đây là nơi của chung, không ai có quyền muốn chúng tôi đi đường nào
cả. Huống chi, không giấu gì Tuyết Phong huynh, nơi mà các người muốn
đến, khéo thay cũng là nơi mà chúng ta muốn đến.
- Ta cũng vậy!
Ánh Vũ Tình cười ngây thơ nói.
La Tuyết Phong biến sắc, lẩm bẩm nói:
- Thì ra các ngươi cũng giống ta, vốn là không phải vì di vật Đấu Thần gì đó mà tới đây, đúng không?
Quay đầu lại nhìn Tác Mã Lý, giọng nói có phần cổ quái:
- Chẳng phải ngươi nói chuyện Thần chi lĩnh vực, số người biết trong Đấu Thần đại lục đếm được trên đầu ngón tay đó sao? Gặp quỷ rồi, giờ xem
ra, cả đại cầu này ai cũng biết chuyện hết!
Không sai, Lý Dật bước vào thế giới đóng băng, cũng chính là vì Thần chi lĩnh vực mà đi tới đây. Lý Dật không nằm trong số người đếm trên đầu
ngón tay ấy, nhưng Xà Tôn là một trong những kẻ ấy. Xà Tôn nói với Lý
Dật:
- Thần chi lĩnh vực, đó mới là nơi thần bí nhất của Đấu Thần đại lục,
trên mảnh đất thần kì ấy, một hòn đá rơi ra ngoài, tối thiểu có thể loại bỏ được năm ba Đấu Hoàng cường giả. Linh khí thiên địa nơi đó nồng đậm
hơn bất kì tưởng tượng của ai, những cường giả bên dưới Đấu Hoàng, nếu
không dựa vào phương pháp thì đặc biệt, thì căn bản là không thể tồn tại được trong đó, vì linh khí thiên địa nồng đậm nơi đó sẽ làm nổ đan điền khí hải của hắn. Vì thế, ở Thần chi lĩnh vực, hoặc là người bình thường chưa từng luyện qua Đấu khí, hoặc là cường giả trên Đấu Hoàng. Nếu
ngươi có thể ở trong đó tu luyện một năm rưỡi, với Đỉnh Thiên vận khí
của ngươi, đừng nói là Đấu Tôn, nếu tấn cấp lên Đấu Thánh thì cũng không phải là chuyện gì kì lạ.
Đúng là vì sự hấp dẫn này, Lý Dật mới không tiếc số tiền lớn tổ chức thành một đoàn người, gia nhập thế giới đóng băng này.
- Cái này có gì đó rất kì lạ!
Tác Mã Lý cười đau khổ nói với Lý Dật Ánh Vũ Tình:
- Bọn họ đều không phải người, ngươi cho rằng một kẻ có Siêu phẩm Thần
binh biết sự tồn tại của Thần chi lĩnh vực là không bình thường ư? Lại
nói, muốn đi đến đó phải đối mặt với nguy hiểm không biết bao nhiêu mà
kể, thêm hai người thì có thêm hai sự trợ giúp, cũng không hẳn không
phải là một chuyện tốt.
La Tuyết Phong nghĩ lại thấy cũng có lí, sắc mặc hòa hoãn, nói:
- Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng tìm cửa vào Thần chi
lĩnh vực. Bây giờ, chúng ta chia ra, nhưng không nên cách nhau quá xa!
Thế nhân chỉ biết trong Vạn thần mộ tồn tại vô số di vật Đấu Thần khiến
người ta thèm thuồng, nhưng lại không biết bí mật lớn nhất của Vạn thần
mộ, kì thực chính là cửa vào Thần chi lĩnh vực.
Vấn đề là, trong một cánh đồng băng tuyết, giữa những di thể Đấu Thần,
muốn tìm một cánh cửa cũng hoàn toàn không phải chuyện dễ.
- Lão quỷ, chẳng phải ngươi đã nói Thần chi lĩnh vực sao? Chắc cũng nên biết cửa nằm ở chỗ nào chứ!
Lý Dật vừa tìm vừa hỏi Xà Tôn. Vì đã giúp Lý Dật tấn cấp Đấu Tôn, Xà Tôn dường như cũng hao tổn hết thực lực, vì thế khi nãy Lý Dật gặp nguy
hiểm, cũng không có cách nào ra tay. Lúc này tiếng nói còn lộ ra sự yếu
ớt:
- Đã lâu như vậy rồi, bản tôn nào còn nhớ rõ, hơn nữa ở đây khắp nơi là
một màu trắng xóa, muốn nhớ cũng không nhớ nổi. Nhưng ta biết ở chỗ đó
có một tảng đá lớn, trên tảng đã có khắc rất nhiều kí hiệu cổ quái, rót
Đấu khí vào tảng đá thì cửa sẽ hiện lên!
Tảng đá lớn? Lý Dật đưa mắt nhìn, băng tuyết bao phủ khắp nơi, đừng nói
là tảng đá có khắc kí hiệu, đến cây cối cũng bị tầng tầng lớp lớp tuyết
che phủ.
- Lão quỷ, khi ngươi đến thế giới đóng băng là mùa nào?
- Là mùa hạ, ách, khi đó mặc dù cũng có băng tuyết, nhưng tuyệt đối không dày như bây giờ!
Lý Dật phiền muộn, trong băng thiên tuyết địa này, muốn tìm một tảng đá, thực sự là làm khó người ta.
Lúc này, cuộc tranh đấu giữa Thành chủ Ma thành với đám người Kha Bỉ Tán cũng đến giai đoạn gay cấn, Đấu khí mạnh liệt và gấp rút va chạm nhau,
những âm thanh lớn không ngừng vọng tới, mặt đất trong Vạn thần mộ không ngừng rung động.
Thời gian còn lại cho đám người Lý Dật xem ra không còn nhiều, bất luận
hai bên ai thắng ai thua, đối với bốn người bọn họ mà nói, đều không có
lợi gì.
Xem ra, chỗ La Tuyết Phong, Ánh Vũ Tình và Tác Mã Lý không có tiến triển gì. Chung quanh Vạn thần mộ là núi, đại khái là vòng thành một vòng
tròn, đường kính khoảng mười dặm, muốn tìm một tảng đá bị tuyết bao phủ
trong một diện tích rộng lớn như vậy, cũng không khác gì mò kim đáy bể.
- Ta cảm thấy, chúng ta phải kiếm một ít di vật Đấu Thần, sau đó nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ này thôi!
Niềm tin của Tác Mã Lý bị tan vỡ, vừa nói vừa định lật một di thể của một Đấu Thần lên.
- Được rồi, cửa ra của Vạn Thần mộ nằm trong tay của Thành chủ Ma thành, ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh cho hắn phải phục tùng ngươi sao, hay
là ngoài chuyện đó ra thì còn có thể làm ra một cánh cửa khác.
Bốn người bay vút lên lùng sục lượt nữa, nhưng không hề có chút manh mối nào, nên đã tụ tập lại cùng hội ý.
- Không thể cứ tìm vậy, phải nghĩ ra một cách nào đó!
La Tuyết Phong trầm tư nói.
- Ta thì biết cửa vào Thần chi lĩnh vực là một tảng đá lớn có khắc các
kí hiệu bên trên, nhưng đáng tiếc là chúng ta đến không đúng lúc, giờ nó đã bị băng tuyết bao trùm lại rồi.
Lý Dật nhún vai bất đắc dĩ nói.
- Nói ra và không nói hoàn toàn không giống nhau đó!
Ánh Vũ Tình liếc nhìn hắn, nói có chút oán trách.
- Nếu như đã biết được manh mối này, thì chúng ta hãy phá tầng băng để tìm thôi!
La Tuyết Phong không do dự nói đầy quyết đoán.
- Ý nghĩ này thật điên cuồng!
Ánh Vũ Tình lạnh nhạt cười nhưng không làm theo La Tuyết Phong. Đến cả
Lý Dật cũng nghĩ đây không phải là một cách nghĩ không quá phù hợp với
thực tế, băng dày đến mấy chục mét như vậy, muốn phá toang ra, đừng nói
mấy năm, tối thiểu cũng cần tới mấy tháng.
- La Tuyết Phong, chúng ta dường như không có nhiều thời gian như vậy.
Tác Mã Lý đang lật di vật Đấu Thần rồi đột nhiên ngừng sờ mó, xoay người lại, nói với La Tuyết Phong.
Phía đằng xa, có ba bóng người đang bay về phía đám người Lý Dật, càng
lúc càng gần, không lâu sau có thể nhìn ra, chính là Kha Bỉ Tán và hai
vị Ma tông trưởng lão. Nhìn thấy ba người này, bọn Lý Dật, La Tuyết
Phong hiểu ră rằng, Kha Bỉ Tán và Tứ đại Ma tông mặc dù đã thắng nhưng
là thắng thảm hại, năm người tổn thất mất hai người.
- La Tuyết Phong, mau đem Thánh khí ra!
Còn cách đến hơn mười mét, Kha Bỉ Tán đã hét to, giọng nói biểu lộ sự lo lắng, hắn đang rất gấp.
- Dựa vào cái gì?
La Tuyết Phong bước lên một bước, bày ra một tư thế khến cá chết lưới
rách, từ thân mình Đấu khí tràn ngập bốc lên, khiến bất kì người nào
cũng không dám coi thường sự tồn tại của hắn.
- Giao Thánh khí ra thì ngươi còn một con đường sống nho nhỏ, còn nếu
không giao ra, thì ngươi sẽ biến thành người chết rất nhanh thôi, ta dựa vào điều này đó.
Kha Bỉ Tán uy hiếp một cách hung dữ, biểu lộ hung hăng này, vốn không
giống với một Hồng y đạ tư tế đức cao vọng trọng của Đấu Thần điện được
vạn người kính ngưỡng, mà giống một tên côn đồ.
- Nếu như ta vẫn không giao nó?
- Vậy ra sẽ giết ngươi, sau đó tìm Thánh khí bên trong dung giới của ngươi.
- Nghĩ thấy cũng không tồi, chỉ có điều dung giới của ta, không những ẩn dưới lạc ấn linh hồn của ta, mà còn trải qua một sự gia công đặc biệt,
một khi không cảm giác được khí tức linh hồn của ta thì dung giới này sẽ hóa thành tro, chết cùng ta!
Kha Bỉ Tán nghe hơi sững sờ, lạnh lùng nói:
- Cho nên ta chỉ còn một sự lựa chọn, đó là đánh bại ngươi, nhân cơ hội
ngay trước khi ngươi chết giải trừ lạc ấn linh hồn của nó!
- Trên lý luận là như vậy, nhưng ai đánh bại ai, thì phải đánh rồi mới nói được.
Kha Bỉ Tán dường như không có thời gian để phí lời với La Tuyết Phong,
đột nhiên đưa tay, gần như hoàn toàn không cần súc thế, một dạo Đấu khí
mạnh mẽ phóng tới phía của La Tuyết Phong. Trong mắt của Kha Bỉ Tán,
thiên tài số một của học viện La Lan mới là người duy nhất trong bốn kẻ
đó xứng làm đối thủ có thể khiêu chiến với mình, còn về Lý Dật, hắn
không thèm liếc nhìn một cái.
Mắt thấy Đấu khí vọt tới, sắc mặt La Tuyết Phong biến đổi, vị Hồng y Đại tư tế của Đấu Thần điện, có thể lăn lộn đến chức vị này, quả nhiên có
một thực lực phi phàm. Vừa lui chạy, vừa kết xuất vô số Đấu khí phòng
ngự, chút Đấu khí phòng ngự này trước mặt Kha Bỉ Tán dường như là tiện
tay mà phát ra, từng cặp tiếp nhau rồi vỡ vụn. Năng lượng cực lớn khi
Đấu khí va chạm, làm cho tầng băng dày kiên cố bị rách như một tờ giấy,
tạo ra một cái hố rất sâu.
Trong cái hố rộng lớn ấy lộ ra một mặt đá, Lý Dật thình lình phát hiện,
một cái gì đó có chút giống những kí hiệu Thái Cực mơ hồ tán ra chút ánh sáng mờ mờ.
Kí hiệu thần bí giống Thái Cực này làm cho Lý Dật rùng mình, không chút
nghĩ ngợi, bèn nện Đấu khí tới, lớp băng tuyết bị gọt đi một mảng lớn,
một khối nham thạch màu nâu đỏ hiện lên trước mặt mọi người. Trên mặt
đá, có những kí hiệu kì lạ trải khắp một cách có quy luật, có hình người mà cũng có hình ma thú, cũng có hình giống như huy chương của một vài
gia tộc nào đó.
Trong khoảnh khắc Lý Dật oanh tạc tầng băng, Ma tông hai vị trưởng lão
lại hiểu lầm rằng Lý Dật muốn tấn công bọn họ, hai vị trưởng lão đã sớm
chú ý cảnh giác, cũng là không nghĩ ngợi gì liền ra tay, Đấu khí phóng
ra.
- Cẩn thận! Lý Dật!
Ánh Vũ Tình thét lớn, rồi chuyển hướng về phía hai trưởng lão, quát:
- Lão bất tử, dừng tay lại cho ta!