Nghe thấy La Tuyết Phong đã
nghĩ ra biện pháp, mọi người đều thấy tỉnh táo tinh thần, lập tức mọi
ánh mắt đều hướng về phía La Tuyết Phong, muốn nghe xem hắn có cách gì.
Những tên này đều là nhân vật gan thô hơn eo, chỉ muốn tính kế, mạo hiểm như thế nào cũng không dám thử.
- Hiện nay ta không nói với các ngươi biết ta nghĩ tới điều gì, nếu các
ngươi tin ta, muốn cùng ta mạo hiểm lần này, thì đi cùng ta, nếu không
thì không cần miễn cưỡng. Ta nói rõ sự tình trước, sự phỏng đoán của ta
có phải đúng hay không, hiện nay ta cũng không biết, nếu là sai, có lẽ
kết quả của chúng ta cũng giống như nó!- La Tuyết Phong chỉ vào mũi tên đá bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, bình tĩnh nói.
- Tại sao không nói rõ trước đi chứ?
Ánh Vũ Tình giương đôi mắt thuần khiết trong sáng hỏi.
- Nếu phỏng đoán của ta là đúng, sau khi xuất phát ta sẽ nói rõ với các ngươi, nếu là sai, thì sẽ không có điều tất yếu ấy rồi!
La Tuyết Phong quét ánh mắt qua đám người, không nghe thấy có ý kiến phản đối, hắn mới tiếp tục nói:
- Đi!
Đi? Đi tới chỗ nào đây?
La Tuyết Phong lại không để ý tới những nghi hoặc của mọi người, từ
trong tay áo lấy ra một sợi thừng, buộc ngay hông của mình, sau đó buộc
với Tác Mã Lý, Quái nhân, Lý Dật cùng Ánh Vũ Tình như xâu chuỗi hồ lô
với nhau.
- Chúng ta bây giờ thực sự trở thành những con châu chấu trên một sợi thừng rồi đó.
Lý Dật cười khổ nói.
Còn Quái nhân thì làm bộ kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có tìm được pháp môn không gian giam cầm không, chớ làm loạn đó nha!
- Căn bản là không có pháp môn nào cả!
La Tuyết Phong lạnh lùng nói, thử kéo sợi dây một cái, đích thực là đã
buộc chặt rồi, lúc này mới bắt đầu dời bước tiến về phía không gian giam cầm. Sợi thừng này chỉ to bằng ngón tay, dường như được kết thành từ
gân mạch của ma thú nào đó, nên vừa mềm lại vừa chắc chắn.
- Chúng ta cứ như vậy mà đi ra ngoài, bất luận xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đều phải kiên trì bước ra bên ngoài, nhớ rõ chưa?
- La Tuyết Phong, ngươi muốn đem chúng ta đi đến chỗ chết ư? Ta không
làm nữa, sức mạnh không gian sẽ nghiền nát chúng ta tan thành từng mảnh
đấy!
Quái nhân ra sức kháng cự, nhưng trước nét mặt kiên quyết của La Tuyết
Phong, sự phản kháng này trở nên không có chút ý nghĩa nào.
La Tuyết Phong đã từng đi tới biên giới của không gian giam cầm, có thể
cảm nhận được sức mạnh không gian tràn đầy năng lương đó, sự dao động
của không gian mơ hồ nơi đó làm cho huyết mạnh người ta sôi sục.
- Tất cả chuẩn bị tốt rồi chứ? Tác Mã Lý, nếu ta không nhúc nhích được, liền đẩy ta một cái nhé!
- Ta không có chuẩn bị tốt! Xin ngươi đó La Tuyết Phong, có thể đổi một biện pháp khác không!
La Tuyết Phong không thèm quan tâm đến kháng nghị của Quái nhân, hơi
cong thân mình, từng bước cứng rắn tiến vào phía không gian có sự dao
động kịch liệt. Vô thanh vô tức, cơ thể La Tuyết Phong tiếp xúc với
không gian dao động quỷ dị liền lập tức cảm thấy như bị nhét vào cối xay thịt, huyết nhục và xương cốt như bị tán ra khắp nơi, cuốn người ta vào không gian vô dị mà quỷ dị.
Thảm cảnh này khiến Lý Dật cảm thấy lưng run lên một hồi! Thiên tài
trong những thiên tài của Học viện La Lan, kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, không ngờ, lại chết mà không còn lại xương cốt như vậy ư?
- Má ơi, mau kéo con đi ra khỏi đi!
Theo sát ngay sau La Tuyết Phong, Tác Mã Lý cũng bị cảnh này làm cho
kinh sợ một phen, kết được bện từ sợi thừng chính là tử kết, căn bản là
không có đường thoát thân, còn trong không gian quỷ dị kia, dường như có lực hút rất mạnh, khiến cho một nửa cơ thể La Tuyết Phong dốc sức kéo
hắn về phía không gian đó.
Lý Dật, Ánh Vũ Tình cũng cong người lên một cách vô ý thức, cố mạng
chống lại lực hút mạnh mẽ kia. Đến cả Quái nhân cũng cũng bày ra một tư
thế rất buồn cười, hai chân như hai chân hạt đậu đang cố sức chống đỡ.
- Đợi đã nào!
Lý Dật đột nhiên không dùng lực nữa.
- Đợi cái gì, còn đợi nữa chúng ta đều sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn đó!
Tác Mã Lý thét lớn, chỉ hận bản thân không có cách nào dùng Đấu khí.
- La Tuyết Phong đã nói, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều phải tiến lên phía trước, ta nghĩ chúng ta nên tin hắn một lần!
- Tin cái cọng lông ấy, ta không tin!
Sự thật máu tanh bày ra trước mắt, đi vào không gian giam cầm, kết cục chính là huyết nhục bị văng tung tóe.
Nhưng, đây cũng chính là những nghi vấn trong lòng Lý Dật, với sự thông
minh của La Tuyết Phong, mà không có sự chắc chắn nhất định nào, há
chẳng phải làm cái việc ngu xuẩn gần như là đâm đầu tự sát đó sao! Hơn
nữa La Tuyết Phong dường như đã dự liệu được sự phát sinh của tình huống thê thảm này, nếu không đã không nói “Bất luận xảy ra chuyện gì cũng
đều phải tiến lên phía trước”.
Lý Dật cảm thấy, có thể đánh cược một lần.
- Không giúp ngươi được rồi, tiểu thư Vũ Tình, còn cô thì sao? Ngươi thấy có thể tin La Tuyết Phong huynh không?
Lý Dật một mặt kháng cự sức lùi của Tác Mã Lý, một mặt quay đầu hỏi Ánh Vũ Tình.
- Mỹ nữ, chớ có tin hai tên điên này, kết cục của La Tuyết Phong hẳn nàng cũng thấy đấy!
Quái nhân chợt giật dây dưới bàn chân.
Lý Dật một cước khiến hắn phải gào khóc, nói:
- Xin lỗi, không xem ngươi là người, ngươi không có quyền lên tiếng!
- Được rồi, ta tin ngươi một lần… thật là muốn chết luôn, tiểu đệ đệ, ngươi sẽ hại chết chúng ta đó!
Ánh Vũ Tình rơi vào tình thế khó xử, kết cục thê thảm của La Tuyết Phong ở ngay trước mặt, sức mạnh của không gian vẫn không ngừng cuốn lấy da
thịt người ta, trước mặt là cối xay thịt, nhưng vẫn đưa ra được quyết
định tiến về phía trước, tuyệt đối là một việc có dũng khí khiêu chiến
cực kì.
- Tác Mã Lý, bây giờ là hai chọi một, dựa theo nguyên tắc số ít phục
tùng số đông, hãy dũng cảm tiếp nhận sự khiêu chiến của số phận đi!
Lý Dật nói, nghe đầy mãnh lực, toàn bộ cơ thể của La Tuyết Phong đã tiến vào máy xay thịt to lớn kia rồi, còn Tác Mã Lý cũng chỉ còn cách nó có
một thốn.
- Chết tiệt! Ngươi không thể thế được!
Tác Mã Lý hoảng sợ tới cực điểm, thân hình to lớn cố gắng ngả về phía
sau, giữa hắn là Lý Dật, tiểu Quái nhân cũng đang giúp đỡ. Nhưng với hợp lực của hai người, hắn hiển nhiên không chống đỡ nổi Lý Dật và Ánh Vũ
Tình. Cuối cùng, với một tiếng thét kinh thiên động địa, Tác Mã Lý bị
đẩy vào cỗ máy xay thịt kia.
Huyết nhục văng tung tóe!
Có thể thưởng thức cảnh huyết nhục văng tung tóe từ một khoảng cách gần
như vậy, ý nghĩ của Lý Dật dường như bị dao động. Chẳng lẽ La Tuyết
Phong thực sự sai rồi sao?
Tiếng thét thảm khốc kinh thiên động địa của Tác Mã Lý biến mất rất
nhanh, kế tiếp thân thể của hắn vô thanh vô tức bị nghiền nát, biến mất
theo sự dao động của không gian.
Quái nhân la hoảng, một bước bay vào trong, bây giờ là đến lượt Lý Dật.
Nhìn một lần nữa sự dao động của không gian, Lý Dật không do dự nữa, cắn răng, nhắm mắt xông thẳng vào phía trước. Dường như lao vào một đầm
lầy, áp lực xung quanh đồng thời vọt mạnh, khiến Lý Dật không cách nào
hít thở được, nhưng may thay, không hề có cảm giác là cơ thể bị nghiền
nát như đã dự liệu. trước mắt là sự tiếp sức của sợi thừng, phía sau là
lực đẩy của Ánh Vũ Tình, nhưng rất nhanh sau Lý Dật đã qua được đầm lầy
này.
Ra ngoài đầm lầy, Lý Dật thở một hơi, đồng thời cảm thấy vô cùng nhẹ
nhõm. La Tuyết Phong và Tác Mã Lý đang cười mỉm nhìn hắn, còn tên Quái
nhân thì hưng phấn hoa tay múa chân:
- Chúng ta thành công rồi, ha ha, chúng ta thành công rồi!
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ tình cảnh bên trong không gian giam cầm. Nhìn thấy Ánh Vũ Tình còn chút do dự, nhưng cô nàng này thực ra là đang rất thận trọng, không cắn răng mà đưa toàn thân vào, rồi chậm rãi
duối bàn tay xanh nhạt như ngọc non, chậm rãi tiếp cận với sự dao động
của không gian.
Lý Dật cực kỳ vui, không dùng đến lực kéo của dây thừng bên hông, mà muốn xem cô nương Ma tông này phản ứng như thế nào.
- La Tuyết Phong, ngươi phán đoán rằng không gian giam cầm này chỉ là một huyễn trận thôi ư?
Bên cạnh là Tác Mã Lý vừa bội phục vừa nghi vấn.
Thành công thoát khỏi sự trói buộc của không gian giam cầm, La Tuyết Phong cũng rất đắc ý, thoải mái hồi đáp:
- Trừ việc không thể sử dụng Đấu khí, tất cả những thứ chúng ta nhìn
thấy trong không gian đều là giả, mũi tên đá đó căn bản không bị vỡ vụn, cái chúng ta nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác, mà ảo giác này chỉ là
vì ánh sáng bị bẻ cong đường đi theo một quy luật nhất định nào đó. Lực
cản của biên giới không gian thực sự có tồn tại, nhưng sức mạnh đó, một
người bình thường có thể nhẹ nhành qua được. Chỉ là, nhìn thấy ảo ảnh cơ thể bị xé nát, đoán chừng không có mấy người có can đảm vượt qua ảo
trận kia.
Đối với sự giải thích của La Tuyết Phong, hứng thú của Lý Dật ngược lại lại đặt vào Ánh Vũ Tình.
Ánh Vũ Tình duỗi ngón tay, đưa nhanh vào trong không gian dao động, rồi
lại nhanh chóng rút về, sau đó nghiêm túc xem xét ngón tay của mình. Sau khi xác nhận là không có bất kì vấn đề nào, Ánh Vũ Tình mới cẩn thận
từng chút bước vào bên trong không gian dao động, nhưng khi có cảm giác
huyết nhục văng tung tóe lại khiến Ánh Vũ Tình kêu gào thê lương.
- Đừng đùa nữa, Lý Dật, kéo nàng ra đi!
- Cô nàng này rất thú vị đó!
Lý Dật cười, kéo sợi thừng trong tay, kéo Ánh Vũ Tình đang liều mạng lùi ra khỏi không gian ấy.
- Cô ấy rất nguy hiểm!
La Tuyết Phong đáp lại một câu.
Ánh Vũ Tình nguy hiểm sau khi ra khỏi không gian giam cầm, lập tức cười
tươi như hoa, thấy trong mắt La Tuyết Phong như tràn ngập những ngôi
sao:
- La Tuyết Phong huynh thật lợi hại, nếu không phải là huynh, chúng ta lần này thật sự biến thành những quả trứng đồ chơi rồi!
Đối với những lời nịnh khéo của Ánh Vũ Tình, La Tuyết Phong lạnh lùng
làm ngơ, sự chú ý lại đặt vào phía trên của không gian giam cầm. Sau khi Ánh Vũ Tình ra khỏi, dường như cảm nhận được bên trong ảo trận không có ai tồn tại, sự dao động bên trong ảo trận đột nhiên biến đổi, ảo giác
về năng lượng to lớn dần dần biến mất.
Ảo giác về không gian giam cầm biến mất, một khối thạch bích với vầng
sáng màu xanh rực rỡ từ chỗ đám người Lý Dật đứng xuất hiện, thạch bích
nơi đây trong ánh sáng xanh mờ ảo dần dần hòa tan, sau đó hiện ra một
thông đạo xán lạn.
- Chỗ này chính là Vạn Thần mộ sao?
Ánh Vũ Tình vẻ mặt rạng rỡ, dẫn đầu đám người đi vào lối thông đạo kia.
Đám người Lý Dật không chút do dự, nếu như đã đến nước này, cho dù là
cạm bẫy, cũng phải xông vào một lần. Huống gì, ma thú mặc dù rất hận
loài người, mặc dù thô bạo hung tàn, nhưng luận về giảo quyệt âm hiểm,
so với con người thì kém rất nhều. Nếu Thành chủ Ma thành nói phá vỡ
không gian giam cầm này, sẽ có thể tiến vào Vạn Thần mộ, thì thông đạo
này nhất định là dẫn tới Vạn Thần mộ. Chỉ có điều, còn cửa ải thứ năm
khiến người ta thấy bất an, rốt cuộc là nó cổ quái như thế nào chứ?
Tiến vào bên trong thông đạo màu xanh xán lạn, Lý Dật mới cảm thấy nơi
đây vốn là một truyền tống trận nhỏ. Sau khi kinh qua dao động không
gian kịch liệt, xung quanh vầng sáng từ từ nhạt dần, cuối cùng mắt đã có thể thấy mọi vật rồi.
Trước mắt, bên dưới đỉnh núi tuyết mây trắng vờn quanh, vẫn là một mảng
băng thiên tuyết địa, chỉ là, trong băng thiên tuyết địa, có vô số
người. Những người này, hình thái khác nhau, hoặc ngồi xếp bằng, trông
giống như tu luyện; hoặc ngẩng đầu lên trời, như đang hát vang; hoặc
nghiêng mình, như đang ngủ…
Chỉ bất ngờ là, đám người Lý Dật liền hiểu ra, những “người” này trông
có vẻ rất sống động nhưng thực ra lại không có chút sinh khí nào, chỉ là cái xác mà thôi?
Lẽ nào những người này chính là những Đấu Thần vẫn lạc?
Mọi người không khỏi hít vào một luồng khí lạnh, nếu những người này là
Đấu Thần, những người trong Đấu Thần Đại lục đã từng tu luyện đến cảnh
giới Đấu Thần cũng nhiều. Trong không gian rộng lớn này, những cái xác
trông sống động như người sống ấy nhiều không đếm nổi, khiến cho cái nơi quỉ dị này trở thành một phiên chợ lớn không chút âm thanh.
- Những người này đều là Đấu Thần?
Ánh Vũ Tình tò mò tiến đến trước mặt một người chết như sống, đưa tay ra quơ quơ trước mặt ông ấy, dường như muốn xem người này đã chết thật hay giả vờ chết.
- Yên tâm đi, đều chết hết rồi!
Lý Dật thì tiện tay lần mò bên trong di thể một Đấu Thần, muốn xem trên cơ thể Đấu Thần đó có ngọc bội gì hay không.
- Tìm bảo bối à!
Ánh Vũ Tình vui vẻ kêu to như một đứa trẻ, sau đó chạy tới di thể của
một Đấu Thần đang ngồi đối lưng về phía bọn họ, bàn tay như ngọc trắng
đưa ra định mò trên cơ thể Đấu Thần.
Chỉ có điều, khi tay của Ánh Vũ Tình chưa tiếp xúc tới thì “di thể” kia liền động đậy, sau đó xoay người lại.