Về Viên Thuyên, em cũng biết rồi, Sở tài chính kế toán của bọn anh hơn trăm
nhân viên, chuyên môn nghiệp vụ na ná nhau, đều là những người biết tính toán tỉ
mỉ, nhưng cô ấy còn cẩn thận hơn mọi người hàng chục lần. Nếu cô ấy có ý định gì
đó, chắc chắn sẽ làm cho thật trọn vẹn, trước khi xong việc không bao giờ tuỳ
tiện tiết lộ ra. Ví dụ như chuyện em chuyển nhà, cô ấy gửi quà cho em, cũng sắp
xếp đâu ra đấy, ngay anh cũng không hay biết. Phẩm chất và tính cách đó rất hợp
với ngành kế toán, cô ấy trẻ tuổi, mới vào nghề bốn năm mà đã được giữ vị trí
Phó tổng kiểm toán viên của Ban kiểm toán xây dựng cơ bản, toàn được nhận những
dự án lớn. – Dục Chu nói tới Viên Thuyên, thao thao bất tuyệt.
Sauk hi về đến Giang Kinh, Tư Dao lập tức hẹn gặp Dục Chu, mong anh ta có
thể giúp mình loại bớt những nỗi ngờ vực, nhưng khi nói chuyện lại tháy Dục Chu
cũng không biết gì nhiều hơn cô.
Hai người ngồi trong quán “Bách Gia Thôn”- một quán rượu nho nhỏ nằm ở cuối
phố, nổi tiếng nhờ có loại rượu vang ngon. Tư Dao chọn nơi này bởi cô còn nhớ
Dục Chu thích uống rượu vang. Vì có sợi dây liên hệ là Viên Thuyên nên hai người
đã rất thân quen. Sau khi Viên Thuyên chết, dù rằng chưa từng gặp lại nhau nhưng
qua hai lần điện thoại chuyện trò, an ủi lẫn nhau, họ vẫn duy trì được quan hệ
bạn bè.
Nhưng Tư Dao chú ý thấy Dục Chu chỉ gọi một cốc Coca.
-Nghe những điều anh nói, thì đúng là tính cách của Viên Thuyên! Em và cô
ấy học cùng lớp hồi cấp 3. Lên đại học tuy khác chuyên ngành nhưng ở cùng một
tầng ký túc xá, có thể coi là em hiểu rất cặn kẽ về Viên Thuyên. Cứ thế mà suy,
thì việc cô ấy đi điều tra hai lần về Kiều Kiều chắc chắn phải có chủ
đích.
Tư Dao cảm thấy Dục Chu đang truyền đạt thông tin một cách lòng vong.
-Em nói đúng, Viên Thuyên sẽ không làm những việc không có mục đích. Anh
nghĩ chắc là cô ấy cảm thấy nguyên nhân cái chết của Kiều Kiều ít nhiều có gì đó
kỳ lạ.
Lúc nói câu này, Dục Chu chỉ nhìn vào chiếc cốc thủy tinh, hình như cố ý
tránh ánh mắt Tư Dao.
-Chỗ cô ấy cho rằng đáng ngờ, có phải là… Anh nói thật với em đi, có phải
liên quan đến em không?
Dục Chu mím môi nghĩ ngợi một lúc mới nói : Dù sao thì cũng là chuyện đã
qua, anh nói cho em biết cũng chẳng sao. Cô ấy…đúng là cô ấy đã nói với anh, cảm
thấy…cảm thấy lần ấy trên núi Vũ Di, giữa em và Lâm Mang hình như có một…có một
sự hiểu ngầm gì đó không thể nói ra. Đướng nhiên cô ấy biết hai người đã từng
yêu nha, nhưng thái độ của cả hai không giống như lâu ngày gặp lại, mà là như
ngày ngày chạm mặt nhau vậy.
-Ngay cô ấy mà cũng nghĩ thế?! Dù đã dự liệu trước nhưng Tư Dao vẫn cảm
tháy rất bức xúc.
-Em đừng nghĩ ngợi gì, đây là một suy đoán hoàn toàn vô căn cứ của Viên
Thuyên, là muốn hỏi cho rõ ràng xem Kiều Kiều và Lâm Mang đã từng sâu nặng đến
đâu, yêu đương đến mức độ nào. Nhưng xem chừng kết quả thu được không nhiều, cha
mẹ Kiều Kiều không rõ mấy về tình hình con gái, còn người bạn trọ cùng Kiều Kiều
thì cứ như bẩm sinh đã xung khắc với Viên Thuyên, nên không chịu nói gì. Có lẽ
tại thái độ của Viên Thuyên hơi kẻ cả, bởi cô ấy còn trẻ mà đã làm việc rất xuất
sắc, nên đã bỏ qua cả những kỹ xảo giao tiếp thông thưuờng. May mà anh thực lòng
yêu cô ấy, đương nhiên anh luôn nhất nhất nghe lời cô ấy, chứ nếu là người thì
chưua chắc đã chịu như vậy.- Dục Chu nói đến câu “nhất nhất nghe lời”, ánh mắt
anh thể hiện nỗi nhớ nhung.
Bọn họ đã từng là một cặp tuyệt vời biết bao.
-Xem ra Viên Thuyên cũng giống Kiều Kiều, đều cảm thấy em có lẽ đã không cố
hết sức cứu Kiều Kiều, cho rằng em là một người rất ích kỷ, mất hết lương tâm.
Ngán thật!- Tư Dao thấy muốn uống rượu.
-Theo anh thì không đến nỗi tệ hại như em tưởng tượng. Cô ấy chỉ là suy
đoán, lại chẳng có chứng cứ gì; vẫn rất tốt với em, giúp em tìm nhà mới. Trong
khi đang đi công tác vẫn thu xếp việc gửi quà tặng em. Nếu đúng là không tin em
nữa, thì sao lại nhiệt tình như vậy?
Tư Dao như chợt tỉnh ngộ ra, kêu lên “Thảo nào mà…chính vì món quà đó, nên
em mới nghĩ chắc là Viên Thuyên bất mãn với em”.
- Sao lại nói thế? Chắc chắn là Dục Chu cảm thấy Tư Dao đang nói ra những
chuyện giời ơi.
-Anh còn chưa biết, trong hộp quà đó còn có một bức ảnh chụp Tân Thường
Cốc. Em vừa trông thấy đã rụng rời, vì Viên Thuyên bất mãn với em.
- Sao lại nói thế? Chắc chắn là Dục Chu cảm thấy Tư Dao đang nói ra những
chuyện giời ơi.
- Anh còn chưa biết, trong hộp quà đó còn có một bức ảnh đó còn có một bức
ảnh chụp Tân Thường Cốc. Em vừa trông thấy đã rụng rời, vì Viên Thuyên biết sau
cái chết của Kiều Kiều, em sợ nhất là nghe nhắc đến Tân Thường Cốc, thì đâu có
thể dùng bức ảnh ấy trang trí cho căn nhà mới được? Nhất định là có ngụ ý sâu
xa. Đến hôm nay em mới hiểu, ngụ ý đó là một lời trách cứ thầm lặng.
- Dao dao nghĩ phức tạp quá rồi đấy – Thấy Tư Dao nước mắt giàn giụa, Dục
Chu hơi lúng túng.
- Anh hiểu Viên Thuyên, phỏng đoán được tâm tư của cô ấy, em không nghĩ
phức tạp sao được?
- Cô ấy không phức tạp như em tưởng tượng! Trong mắt anh, cô ấy bên ngoài
thì cứng rắn nhưng bên trong lại vô cùng dịu dàng, là một người tốt, có thể cùng
sống đến trọn đời. Đó là lý do tại sao anh đã không do dự cầu hôn với cô ấy, và
còn mong được cưới sớm, ngay em cũng đã từng xem phòng mới của bọn anh rồi còn
gì? Bây giờ anh đã hiểu, mong ước càng lớn, thất vọng càng nhiều. Giờ đây một
mình anh đối mặt với căn nhà trống trải, cảm thấy rất đau buồn.
- Em hiểu, hôm nay anh chỉ uống cô ca mà không uống rượu vang cũng vì chẳng
có hứng thú gì.
-Sau khi Viên Thuyên đi xa, anh chưa hề uống một lần nào. Những chai rượu
vang chỉ hiện lên ký ức về những lần ở bên cô ấy. Dục Chu ngao ngán.
-Dần dần rồi sẽ đỡ hơn…
- Có lẽ anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Nhưng ngày vừa qua, vì nhớ Viên
Thuyên khủng khiếp nên anh đọc kinh Phật theo lời khuyên của mẹ, đã giải tỏa và
bình tĩnh được một chút. Anh đã thấy hơi thích Phật học, thậm chí đã có ý nghĩ
cắt đứt trần duyên, suốt đời theo Phật. Ngày mai anh đi công tác ở Thành Đo,
cũng muốn nhân dịp này đến núi Nga Mi bái Phật, nói chuyện với các cao tăng ở
đó. Anh nói thật, tình cảm của anh và Viên Thuyên đạm sau như vậy, lại sắp cưới
nữa, dù sao anh cũng không thể gần gũi với một ai khác, thực không thể tưởng
tượng nổi.
-Viên Thuyên thật hạnh phúc vì có được một người chung tình như anh, nhưng
anh cũng cần phải nghĩ cho thoáng hơn. Tư Dao xúc động trào nưuớc mắt.
- Đâu có dễ thế… Dục Chu định nói nhưng ròi lại thôi, ngửa cổ uống cạn cốc
Côca, có vẻ như tỏ ra đã quyết tâm : Nói thật với em, anh đọc kinh Phật cũng là
bất đắc dĩ. Anh…anh.. vẫn luôn trông thấy cô ấy, trông thấy Viên Thuyên.
Tư Dao suýt đánh rơi cốc rượu trong tay, kinh ngạc nhìn Dục Chu. Ánh mắt
anh càng lộ rõ vẻ sợ hãi.
-Chắc chỉ là ngủ mê…là ác mộng. Em cũng thường gặp mà.
-Có lẽ vậy, nhưng anh cảm thấy rất thật. Nhất là trong căn hộ mới của bọn
anh. Anh vốn không muốn đến ở vì sợ lại đau lòng nhưng một buổi tối, cũng vừa
tuần trước, mấy người họ hàng từ Hà Bắc về Giang Kinh, ở kín hết căn nhà nhỏ của
anh hiện giờ, nên anh đành sang ở nhà mới. Đến cửa anh cảm giác thấy có gì không
ổn lắm: cánh cửa sắt chỉ khép hờ! Anh nhờ rất rõ lần trước đã khóa rồi. Anh
tưởng là có kẻ trộm, nhưng lại nghĩ căn phòng trống hoác thế này, bên trong chỉ
có vài thứ đồ dùng giản dị, chắc bọn trộm đã mất công toi. Ai ngờ khi vào trong
bật đèn, anh sợ thót tim.
Anh thấy trên mặt bếp có một bó hoa tươi sắc màu rực rỡ cắm trong lọ. Còn
trong phòng làm việc thì vọng ra tiếng hát bài “Giang Nam” của Lâm Tuấn
Kiệt.
Dục Chu bắt đầu thở gấp hơn, trán vã mồ hôi, cầm lấy cốc rượu, hình như
định uống một hớp côca nhưng khổ một nỗi trong cốc đã không còn một giọt.
- Lẽ nào..anh cho rằng…- Tư Dao cũng cảm thấy rờn rợn.
- Em và anh biết rõ thói quen của Viên Thuyên, cô ấy rất thích các loại hoa
sắc màu rực rỡ. Trước kia gân như tuần nào cô ấy cũng mua hoa về cắm trong
phòng, đúng không? Căn hộ mới đó bỏ trống đã lâu, anh vốn chẳng có tâm tư nào để
mua hoa về trang trí. Bài hát “Giang Nam” cũng là bài Viên Thuyên rất thích. Lúc
ấy ý nghĩ đầu tiên đến với anh là Viên Thuyên vẫn còn ở trong căn nhà ấy.
- Lẽ nào chính vì bó hoa đó…
-Vẫn còn nữa, em nghe anh nói hết đã. Đêm ấy, vì bó hoa đó mà anh cứ nằm
trằn trọc mãi, thế rồi lơ mơ ngủ, không rõ có phải là trong mơ hay không. Anh
nghe thấy từng tiếng, từng tiếng thở dài. Anh mở mắt, trên đầu giường có một
bóng người. Anh sợ quá kêu lên, vội vàng giật công tắc đèn trên bàn nhỏ ở đầu
giường nhưng giật đi kéo lại mãi mà đèn vẫn không sáng. Còn bóng người ấy đã bay
ra khỏi phòng ngủ rồi. Tuy anh nói đó là “bóng người”, nhưng anh có thể nhận ra
dáng vẻ ấy chính là Viên Thuyên!
Anh bước theo ra ngoài phòng ngủ, gọi tên cô ấy, rồi lại bật đèn phòng
khách nhưng vẫn không sáng. Trong bóng tối, chỉ thấy Viên Thuyên đi chầm chậm,
vòng quanh phòng khách, tay khẽ đưa lên. Vì anh nhơ thương cô ấy rất nhiều, nên
dù khiếp sợ nhưng vẫn muốn nói chuyện với cô ấy. Tuy nhiên bất kể anh nói gì cô
ấy cũng không đáp lời. Cô ấy cứ đi vòng quanh như vậy khoảng 10 phút, rồi đột
nhiên tan biến đi như làn sương khói.
Cùng lúc đó, các ngọn đèn anh đã cố bật, lại cùng sáng lên. Anh đứng đối
diện với lọ hoa rực rỡ kia, chợt cảm thấy bó hoa ấy hơi khác thường, có một vẻ
kỳ quái rất khó diễn tả. Anh bước lại nhìn kỹ, thì lại không thấy có gì khác lạ,
bèn đưa tay ra, khi vừa chạm vào một cánh hoa thì lập tức cả trăm cánh hoa lớn
nhỏ cùng rơi xuống.
Dục Chu nói xong, thở ra một hơi dài, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.