Dục Chu cố đòi tiễn Tư Dao về tận nhà, chỗ anh ở cách hồ Chiêu Dương cũng
không xa, không có gì quá phiền phức.
Ngay khi xe vừa mới chạy Tư Dao đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Cảm giác này đã từng xuất hiện mấy lần. Đêm cô đi dạo với Lâm Nhuận, rõ
ràng giác quan thứ sáu mách bảo cô có một đôi mắt đang ngầm theo dõi trong bóng
tối.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, ánh đèn trước cửa quá yếu, mấy lần không tra
được chìa khóa vào ổ. Cô cảm thấy sống lưng lành lạnh vì bị đôi mắt nào đó theo
dõi, bèn bất thình lình quay người lại thì chẳng nhìn thấy một ai.
Ánh mắt của Tư Dao không thể xuyên thấu bóng đêm.
Hay tại mình yếu bóng vía?
Rốt cuộc cũng mở được cửa, Tư Dao vội bước vào ngay, đóng chặt ba tầng cửa
bảo vệ, bật đèn rồi đi lên gác.
Mở toang cửa sỏ, bên ngoài tối om, đôi mắt ấy có di chuyển lên đây
không?
Con mèo Linda cũng nhảy lên cửa sổ, cùng chủ nhân nhìn vào bóng đêm, kêu
lên một tiếng dài hào hứng.
-Linda, hãy cho ta biết, mi có nhìn thấy gì không?
Linda có vẻ như nghe hiểu, lại nhìn vào bóng đêm một lúc, rồi như mất hứng
quay mình nhảy xuống. Nó biết chủ nhân sắp tắt đèn đi ngủ, bèn xuống nhà dứoi đi
chơi.
Mở máy tính ra, Tư Dao chợt nhớ mình chưa cảm ơn hai người tốt bụng đã góp
ý kiến.
Yêu Yêu: Cảm ơn anh. May mà có lời khuyên của anh, tôi đã về quê người bạn
ấy, viếng mộ co ấy, thu hoạch được rất nhiều.
Hoàng Dược Sư: Ơn trời là bạn đã trở về.
Không biết tại sao, mấy ngày không nhận đựoc tin của bạn, tôi có cảm giác
bạn gặp nguy hiểm.
Yêu Yêu: Lạ nhỉ, anh là Hoàng Dưuợc Sư, mà cũng có lúc “không biết”
à?
Hoàng Dược Sư: Tôi là phiên bản.
Yêu Yêu: Nếu như ngay anh cũng không thể nói rõ, thì hơi kỳ lạ, tại có cảm
giác nguy hiểm? Anh đang ở đâu?
Hoàng Dược Sư: Có lẽ là một nơi rất xa chỗ bạn.
Yêu Yêu: Đảo Hoa Đào?
Hoàng Dược Sư: Còn xa hơn thế nữa.
Yêu Yêu: Anh không muốn nói cũng được, dù là không biết, tôi vẫn ngủ
ngon.
Hoàng Dược Sư: Thật không?
Yêu Yêu: Sigh, nếu như cô ấy không đến.
Tôi cảm thấy đã kết nối được với cô ấy rồi, ở trong nghĩa trang, thậm chí
tôi còn nghe thấy tiếng cô ấy khóc, chắc cô ấy có thể buông tha tôi.
Hoàng Dược Sư: Ít ra thì cô ấy cũng không gửi QQ cho bạn nữa
(Tư Dao nhìn lên tên Kiều Kiều trong danh sách bạn bè, cô thở phào)
Yêu Yêu: Đúng, không gửi nữa, tôi tìn rằng đã hiểu thêm một chút về cái
chết của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ buông tha tôi.
Hoàng Dược Sư: Nếu thực sự như vậy thì tốt quá. Phải đi làm rồi đây. 88
(bye bye)
Yêu Yêu: Làm đêm à?
Hoàng Dược Sư: Không, ở đây đang rực nắng.
Anh chàng Hoàng Đựoc Sư đó nói xong, lập tức thoát khỏi mạng. Tư Dao nghĩ
một lúc về chữ “rực nắng”: phải chăng anh ta ở nước ngoài? Người này thật là bí
hiểm, dường như rất chú ý giữ kín vè bản thân, cũng rất tôn trọng sự riêng tư
của mình, chưa từng hỏi gì thêm.
Cô lại gửi tin cho “Con cóc lõi đời”, cảm ơn về gợi ý của anh ta, nhưng cô
không nói mình đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì trong nhà thờ.
Những việc xảy ra trong nhà thời, liệu có phải lại là ảo giác? Hay đúng là
linh hồn của Kiều Kiều?
Tại sao đến hôm nay vẫn chưa hề thấy ảo ảnh về Viên Thuyên? Căn cứ vào sự
phân tích của Dục Chu, Viên Thuyên lúc sống đã nghi ngờ về cái chết của Kiều
Kiều, thậm chí nghi ngờ cả mình, nên trước khi chết mới gửi bức ảnh Tân Thường
Cốc đến đây. Còn quả cầu pha lê nữa ,không chỉ là một dự báo cho tương lai, phải
chăng cũng còn có ngụ ý gì đó?
Quả cầu pha lê trong suốt, Viên Thuyên hy vọng lòng mình không vướng chút
bụi trần, trong sáng long lanh như pha lê? Đúng, đây chính là tâm tư của Viên
Thuyên.
Trước khi ngủ, Tư Dao nghĩ đến đôi mắt trong bóng tôi ở ngoài kia, bèn đóng
chặt cửa sổ lại. Có lẽ cánh cửa sẽ chặn được ánh nhìn ấy, nhưng cô lại phải vật
lộn với một nỗi sợ khác.
Chính lúc cô đóng cửa sổ thì nỗi sợ hãi không gian khép kín đã trào dâng
như nước thủy triều.
Cô cũng không thể nói rõ từ khi nào mình bắt đầu sợ bị nhốt một mình ở
trong phòng. Trước khi thì có mẹ ở bên, khi ở ký túc xá thì còn có bạn cũng
phòng. Khi trưởng thành, vì mong có thể đối diện với cuộc sống độc lập, cô đã
phải nhờ đến sự trợ giúp của bác sỹ mới xóa bỏ được những trở ngại tâm lý này.
Nhưng mấy ngày gần đây, những nhược điểm trong tâm lý của cô dường như đang
“tổng động viên”, chứng bệnh sợ bị giam cầm tìm đến trước hết.
Có lúc cô nghĩ, sống thế này thực chẳng thú vị gì.
Có lẽ, lại đến phúc phải đi gặp bác sỹ tâm lý.
Hình như mỗi lần đi ngủ mà phải đóng cửa, đều gặp ác mộng.
Cảnh trong mộng tĩnh lặng như cõi chết, không thanh không sắc, nhưng chỉ
trong khoảnh khắc cô đã ngập chìm trong biển lửa.
Cô muốn kêu lên, lại bị sặc khói đến noĩi không thể há miệng, chỉ có thể
gào lên trong tiềm thức : cho tôi ra, cho tôi ra. Nhưng lại không có lối
ra.
Ra được sẽ an toàn hơn hay sao? Ngoài kia có ánh mắt theo dõi, lại có cả
bước chân bám theo trên con đường vắng ngắt ở ven hồ.
Biển lửa này, chẳng phải là thứ xiềng xích dành cho mình hay sao? Nỗi sợ
hãi và tự trách mình đã hóa thành lửa, thiêu đốt không thương tiếc.
Làn gió ẩm ướt từ hồ thổi tứi, lập tức thổi tắt đám lửa đang cháy dữ dội.
Mình vẫn nên mở cửa sổ thì hơn.
Gió mang theo hơi nước, đúng là gió từ hồ Chiêu Dương thổi lại.
Tư Dao chợt tỉnh,nhớ ra trước khi đi ngủ cô đã đóng cửa sổ nên không thể
nào cảm thấy làn gió ẩm ướt ấy được.
Nhưng cô mở to mắt, và thấy cửa sổ đang mở toang.
Có một bóng người trong bóng tôi.
Kiều Kiều, là cậu à?
Gió mắt lạnh làm cô nhanh chóng tỉnh hắn. Bóng người đó thấp bé, không phải
là dáng vẻ thướt tha của Kiều Kiều. Động tác của hắng ta gọn nhẹ và nhanh, là
một người thật.
Phảu ứng đầu tiên của cô là kêu to một tiếng cho vơi bớt nỗi kinh hòang
đang tràn ngập, nhưng cô ngạc nhiên khi nhận ra mình lại có thể bình tĩnh một
cách khác thường, không những không kêu một tiếng , mà vẫn còn nằm bất động, như
đang ngủ. Có lẽ vì đã trải qua nhiều phen sợ hãi, cho nên có thể xử lý các tình
huống bất thường một cách lý trí hơn; hay chỉ là một dạng tê liệt, thậm chí là
một dạng buông xuôi chấp nhận.
Hoặc là, vì kinh hãi quá mức nên dã không biết phải làm gì để giải tỏa,
cũng không hiểu, giải tỏa rồi thì mình có thoát được tình cảnh nguy hiểm này
không?
Hét lên, vật lộn giằng co? Coi chừng mất mạng.
Kẻ đột nhập hoàn toàn có thể ra tay trong khi mình đang ngủ, nhưng hắn
không làm thế; đủ thấy giết người không phải là mục đích của chuyến “viếng thăm”
này. Nhưng tại sao hắn không dùng thuốc mê? Báo “Buổi Chiều” vẫn hay đăng tin
bọn trộm cướp dùng thuốc mê gây án, hay là tên này không phải tội phạm chuyên
nghiệp? Nhưng hắn tỏ ra rất linh hoạt, có thể đột nhập qua đường cửa sổ đã đóng
chặt mà mình không hề biết, hoàn thoàn không giống một tay mới vào nghề. Rốt
cuộc hắn muốn gì đây?
Cô quyết định tiếp tục nằm im, quan sát hành vi của kẻ đột nhập.
Một luồng sáng bất chợt lóe lên, Tư Dao vội nhắm mắt lại, khi xác định
luồng sáng đó không chiếu vào mình, cô mới từ từ mở ra. Thì ra bóng đen kia bật
đèn pin , ánh đèn pin đang soi vào một ngăn kéo ở bàn làm việc.
Hắn đang lục lọi thứ gì? Tiền? Thẻ tín dụng? Séc?
Ví tiền để ở dưới gối, tiền của mình phần lớn đều ở đây.
Mắt cô càng thích ứng hơn với bóng đêm. Bóng đen vẫn là bóng đen, áo đen
quần đen, khăn đen quấn quanh đầu, giốgn hệt bọn đạo tặc trong phim võ
hiệup.
Sau khi lục hết mọi ngăn kéo, kẻ đột nhập chuyển sang bàn trang điểm, lại
mở ngăn kéo ra tìm tiếp.
Tiền? Đồ trang sức?
Có vẻ hắn ta không tìm được thứ cần tìm, hai vai xuôi xuống có vẻ rất nản.
hắn lại chuyển sang bàn làm việc, bắt đầu lật giở chồng giấy tở, kế hoạch của
doanh nghiệp, và bản thiết kế mặt bằng. Chẳng lẽ là liên quan đến công ty? Là
“thám tử” do đối phương cạnh tranh sai đi đánh cắp bí mật kinh tế? Mình phải rút
ra bài học, sẽ không bao giờ mang “tài liệu mật” của công ty về nhà nữa. Không
phải!
Nếu đúng như là như vậy, thì hắn sẽ lục tìm chồng tài liệu này đầu tiên,
chứ không lục ngăn kéo trước.
Tên này rõ ràng không hứng thù vời trò gián điệp kinh tế, hắn mau chóng rời
khỏi bàn làm việc.
Rồi bước về phía giường ngủ của Tư Dao.
Theo bản năng, Tư Dao nín thở, nhưng nín thở chác sẽ khiến kẻ đột nhập kia
cảnh giác sinh nghi. Bửi vậy cô lại bắt đầu thở đều đều, tiếng thở nhẹ và dài
giống y như một người đang say giấc.
Hắn dừng lại trước giường, Tư Dao nghĩ, cho dù chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn
cũng được, nếu hắn là kẻ điên rồ, có thú tính thì mình phải chủ động tấn công
trước.
Nhưng cô không thể mở mắt.
Tuy nhiên cô có thể cảm thấy hắn ta cũi xuống, tiếp theo là cảm giác như
chiếc gối hơi nhúc nhích, chắc chắn là tay hắn đụng vào. Ví tiền và điện thoại ở
dưới gối, tên này hẳn là có kinh nghiệm, biết giường con gái thường cất những
thứ quan trọng dưới gối khi đi ngủ.
Bàn tay đã rút ra, tin chắc là không phải tay không. Kỳ lạ là sau một
thoáng, chiếc gối lại nhúc nhích, hình như hắn trả lại đồ.
Nhưng hắn vẫn chưa đi. Tư Dao vẫn thở đều đều, he hé mắt, thấy hắn đứng
thẳng, hình như đang nhìn mình chằm chằm. Cô khép mắt lại, tự hỏi : rốt cuộc hắn
muốn gì?
Đột nhiên, cô cảm thấy có hai ngón tay lạnh giá vuốt trên khuôn mặt mình,
nói đúng hơn đó là ngón tay đi găng, có vẻ như găng tay dệt bằng sợi tơ hoặc sợi
cô-tôn mỏng ôm sát tay. Hắn muốn làm gì đây?!
Sự trấn tĩnh mà cô đã giữ được rất lâu đang lung lay, không biết lúc nào sẽ
sụp đổ. Nỗi sợ hãi đang bao trùm lên cô, cũng giống như bóng đen kia.
Bình tĩn, Tư Dao, ngươi không còn lựa chọn nào khác. Căn cứ vào hành động
vừa rồi, có lẽ hắn thuộc loại lưu manh rất thận trọng. Loại lưu manh như thế có
tính mục đích rất cao, không muốn để lộ, nên sẽ không thay đổi chủ đích ngay tức
thời. Hắn vuốt má mình, đương nhiên là do bản năng của “giống đực”, điều này
hoàn toàn có thể hiểu được. Chỉ cần ý định của hắn không phải là hại người, thì
mình chắc sẽ an toàn, nếu bây giờ phản kháng, tức là đánh động hắn ngay. Bọn lưu
manh thận trọng thường rất chú ý tự vệ, nhất định mang theo hung khí, sự phản
kháng của mình chỉ dẫn đến hậu quả thiệt thân thôi.
Nghĩ vậy Tư Dao lấy lại sự bình tĩnh, lặng lẽ “ngủ say”.
Quả nhiên, hắn ta chỉ vuốt rất nhẹ lên mặt Tư Dao, rồi lập tức rút tay về
đi ra chỗ khác. Nghe âm thanh nhè nhẹ trên sàn có thể đoán rằng hắn đi ra cửa
sổ.
Tư Dao lại hé mắt nhìn, chỉ thấy bóng đêm bám tay vào bậu cửa sổ, nhảy lên
bệ cửa, chui ra, đứng bên ngoài đóng hai cánh cửa lại, tất cả những động tác này
chỉ diễn ra trong chớp mắt đã xong. Lại nghe thấy một tiếng “cách” khẽ vang lên,
Tư Dao lúc này đã nhổm dậy, rất kinh ngạc khi phát hiện ra cái chốt ở giữa hai
cánh cửa sổ đã tự động tra vào.
Hắn là người hay ma?