Ngày hôm sau, tin tức trên mạng về vụ lật xe ở Đại Lý đưa thêm tin mới: “Vụ
tai nạn lật xe ở Đại Lý đã tìm được thi thể của 71 nạn nhân, một người may mắn
sống sót”.
Có người sống sót, vẫn cứ là tin tốt.
Chẳng mấy chốc, bức ảnh người sống sót được đưa lên mạng. Một người trung
niên toàn thân bị thương nặng, thảm thương đến mức không dám nhìn. Cuối buổi
chiều, phần tin tức tổng hợp của báo điện tử “Tân Đại chúng buổi chiều” được
truyền đi, đưa tin cụ thể về vụ lật xe.
Người may mắn sống sót cho biết: “Tai nạn lật xe ở Đại Lý là do con người
gây ra”
Điền Hâm Nguyên là một chuyên gia công trình xây dựng giao thông, trẻ trung
dồi dào sức lực, đáng lẽ giờ này anh đang ngồi trong phòng làm việc thẩm định
phương án thi công, nhưng tai nạn đến bất ngờ làm anh hầu như mất đi tất
cả.
Anh là người độc nhất may mắn sống sót trong vụ tai nạn lật xe ở Đại Lý,
cũng là người duy nhất còn lại, tận mắt chứng kiến vụ lật xe.
Lúc này Điền Hâm Nguyên đầu quấn đầy băng trắng, chỉ hở đôi mắt đầy những
tia máu và đôi môi dập nát. Chân trái của anh cần phải cưa, toàn thân có hơn 10
chỗ xương dập gẫy, gan và lá lách đều bị chấn thương nặng nhẹ khác nhau.
“Hôm qua tôi đã báo cáo với đội xe, lãnh đạo công ty và cả cơ quan công an.
Lúc đó tài xế Khâu chắc chắn đã gặp phải một tình huống kiến ông ấy không biết
phải ứng phó thế nào. Ông chỉ kịp nói với tôi: “Gay quá, đứa con gái đó muốn
giành vô lăng của tôi, không ai có thể ngăn cản được!” Sau đó trong máy truyền
thanh của phòng điều vận chúng tôi truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, cuối
cùng là một tiếng ấm lớn. Mấy người trong phòng điều vận mặt mũi đều trắng bệch,
nghĩ bụng: thế là hết, rõ rang là tiếng nổ!” Nhân viên điều vận Cận Hải- người
đã nói chuyện với tà xế chiếc xe buýt số 618 trước khi xe rơi và nổ, kể lại cảm
giác khi sự việc xảy ra.
Điều này đúng như miêu tả của Điềm Hâm Nguyên về tình hình trên xe lúc đó.
Sau khi tình trạng sức khỏe của anh Nguyên ổn định hơn, anh đã kể chi tiết sự
việc với bộ phận tin tức thời sự.
Điền Hâm Nguyên và một nhóm đồng nghiệp ở Viện thiết kế công trình giao
thông đến Đại Lý lần này để tham gia cuộc hội thảo do Bộ giao thông tổ chức từ
ngày 24-26/10. Ngày cuối cùng của hội thảo, đơn vị chủ quản đã tổ chức cho các
đại biểu đi tham quan khảo sát đập nước Hồ Khiêu Hiệp, thuê 3 chiếc xe buýt cỡ
lớn của tập đoàn du lịch Điền Trì; anh Nguyên ngồi ở xe thứ 3 cùng phần lớn đồng
nghiệp đến từ Vũ Hán.
“Đó là một đoạn đường vòng quanh núi, tình trạng đường cũng bình thường,
phong cảnh bên ngoài rất đẹp. Nhiều người trên xe đã quen thân nhau, mọi người
nói nói cười cười vui vẻ. Lúc đó, Tiểu Hạ (tên họ đã được thay đổi) của cơ quan
tôi đang ngồi ở hàng ghế trên đột nhiên nhảy lên”. Khi nhớ lại cảnh này, giọng
nói của anh Nguyên vẫn như chứa đầy kinh ngạc.
Nữ kỹ sư trẻ tên là Tiểu Hạ khi đó vừa tiến về phía tài xế vừa kêu to “Dừng
xe”, “Dừng xe”, “Quay lại”, “Quay lại”. Vị trưởng phòng của Tiểu Hạ đang có mặt
ở đó lớn tiếng quát cô hãy thôi đi, Tiểu Hạ quay lại, nước mắt đầm đìa nói với
ông: “Hãy tin em đi, giúp em khuyên bác tài, điều này liên quan đến tính mạng
của bao nhiêu người”.
Anh Nguyên nhớ lại nét mặt của Tiểu Hạ khi ấy rất chân thành. “Nhưng lái xe
cũng có cái khó của mình, lúc đó xe đang chạy trên đường núi quanh co, chiếc xe
lớn thế mà đõ trên đường là rất khó. Đỗ giữa đường thì nguy hiểm mà quay đầu lại
càng không thể được. Bác tài là người rất có chừng mực, bảo Tiểu Hạ “Đợi đến
điểm đỗ xe của đoạn đường sau sẽ dừng lại, không xa nữa đâu”
Không ngờ Tiểu Hạ đột nhiên lao về phía tài xế. Giữa tài xế và chỗ ngồi của
hành khách chỉ có một cái thanh chắn, Tiểu Hạ trèo qua đó rất nhanh, giằng lấy
vô lăng của bác tài. Bác không ngờ Tiểu Hạ đâm bổ đến chỗ mình, đâm ra hoảng
loạn, chiếc xe nghiêng ngả. Vài hành khách trong xe đã lên ngăn Tiểu Hạ, nhưng
đã muộn. Trong lúc 2 người giằng co, vô lăng hoàn toàn không điều khiển được,
chiếc xe buýt rời khỏi đường, lăn xuống sườn núi.
“Tôi nhớ trong xe vang lên những tiếng kêu thất thanh. Tôi vội lấy 2 tay ôm
chặt đầu. Chiếc xe đột nhiên bị vướng vào vật gì đó cực lớn, chắc là đá núi. Có
lẽ vì tôi ngồi ở vị trí bị chấn động mạnh nhất nên tôi bị bắn ra ngoài cửa xe.
Vây là đối với tôi, trong cái rủi có cái may, vì ngay sau đó xe phát nổ”. Đôi
mắt anh Nguyên nhòa lệ.
Tại sao Tiểu Hạ lại chó hành vi khác thường như vậy? Anh Nguyên nói nhẹ
nhàng độ lượng, không hề có ý kiển trách Tiểu Hạ “Cô ấy làm ở Viện thiết kế đã
3-4 năm, là một kỹ sư trẻ rất có ý thức phấn đấu, là một người có tiền đồ xán
lạn. Tuy nhiên tôi cũng để ý thấy trong 2 tháng gần đây hình như tâm trạng của
cô ấy không mấy ổn định. Cô ấy trẻ trung sôi nổi, có gì là bộc lộ ra ngay nên
rất nhiều đồng nghiệp cũng đã nhận thấy điều này. Bây giờ nghĩ lại thấy điều này
không phải là không có môt chút điềm báo”
Thật đáng tiếc, bi kịch đã xảy ra. Mong sao chúng ta đều ghi nhớ bài học
xương máu, để đề phòng những chuyện tương tự tái diễn.
Phóng viên bản báo: Cố Hướng Đông
Rất lâu sau khi đọc tin này, Tư Dao vẫn đắm chìm trong suy nghĩ. Trong số
14 người đến Tân Thường Cốc, đã có 8 người chết. Dường như không có biểu hiện gì
cho thấy tình trạng này sẽ dừng lại. Xem ra, phải đợi đến lúc cả 14 người cùng
mất mạng thì mới đặt được dấu chấm hết thật bi thảm mà hoàn chỉnh! Tại sao Tiểu
Mạn lại có hành động điên rồ như vậy? Hoàn toàn không giống với con người cô.
Đang nói chuyện điện thoại với mình, dường như tất cả đều bình thường, cho đến
lúc Tiểu Mạn nói nhìn thấy cái gì đó thì không nói chuyện nữa, chuyển sang ngăn
cản lái xe, thậm chí còn cướp vô lăng.
Cô ấy trông thấy thứ gì? Chi e, sẽ không ai biết được điều ấy.
Chuông điện thoại bỗng reo vang khiến Tư Dao giật thót.
“Thường Uyển à? Đồ khỉ ạ! Vậy là cậu cũng đã gọi điện cho mình, biết mình
lo cho cậu thế nào không?” Tư Dao thở phào, hóa ra người gọi là Thường
Uyển.
Thường Uyển thở dài: “Mình vừa đi công tác về, gân đây lượng tiêu thụ của
bọn mình không tốt lắm, áp lực rất lớn. Nhưng lần trước mình đã để lại tin nhắn
cho cậu còn gì? Ngay sau đây mình lại phải đi công tác nữa”.
Tiếp theo, 2 người không hẹn mà cùng đồng thanh “Tiểu Mạn đã…”
Thường Uyển nói: “Vừa nãy mình đã xem tất cả “sự thật” trên mạng, mình quá
sợ. Phải nói chuyện với cậu mới thấy khá hơn”.
“Không những đáng sợ, mà còn kỳ quái nữa”. Tư Dao vẫn không dám tin vào
những điều vừa đọc được. Trên mạng đầy rẫy những tin rởm và tin tức thổi phồng.
“Mình cũng không biết có nên tin cái mẩu tin tổng hợp đó không”.
“Nhưng dù thế nào thì Tiểu Mạn đã gặp nạn, không đúng hay sao?” Thường Uyển
chắc là đã bật khóc, Tư Dao nghe thấy tiếng sụt sịt.
“Thường Uyển cậu đừng khóc, mình đã khóc khô hết nước mắt rồi. Cậu mà như
thế làm mình lại muốn khóc theo…” Quả thực măt Tư Dao lại bắt đầu ướt
nhòa.
“Được, mình không khóc. Không khóc, thì làm thế nào đây? Bên cạnh mình giờ
đây ngay anh chàng nào có thể an ủi mình cũng không có”.
“Kìa, sao lại bi quan thế? Gần đây cậu ổn không? Không xảy ra việc gì lạ
lùng chứ?” Tư Dao cảm thấy hình như đã rất lâu không chuyện trò với Thường Uyển.
Thời gian qua, những sự việc quái dị liên tục xảy ra khiến cô linh cảm dường như
một tai họa lớn hơn sắp xảy ra.
“Mình… vẫn ổn”. Thường Uyển nói có vẻ hơi do dự.
Tư Dao lập tức hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Cậu nhất định phải nói
thật với mình!”
“Không, không có, quả thực không có gì. Sao Tư Dao lại nhạy cảm thế… Thật
ra cậu có thể đoán ra… mình đang suy nghĩ, người tiếp theo sẽ là ai?” Cuối cùng
Thường Uyển cũng nói ra suy nghĩ thật của mình.
“Sao cậu lại nghĩ lan man như vậy?” Tư Dao cảm thấy sức chống đỡ của mình
ngày càng yếu ớt.
“Cậu đừng dối mình dối người nữa, Tư Dao!”
Tư Dao cảm thấy rất đau đớn. Cô vẫn cắm điện thoại nhưng không thốt nên
lời. Vô số cảnh tượng lướt nhanh trong đầu. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, bèn nhẹ
nhàng hỏi: “Có phải cậu cũng hận mình không, hận mình hôm đó đã nằng nặc đòi vào
hang Thập Tịch?”
Thường Uyển im lặng rất lâu, rồi mới nói giọng nài nỉ: “Dao Dao, xin lỗi
cậu, xin lỗi cậu, mình không kiềm chế nổi, mình không biết… không biết nên hận
ai, càng không biết nên làm thế nào, mình sợ mình thật sự rất sợ…” Trong điện
thoại lại vọng đến tiếng khóc rấm rứt.
“Kỳ thực mình không trách cậu, nếu mình ở vào địa vị của cậu, mình cũng sẽ
nghĩ như vậy… Nếu cậu thấy sợ thì buổi tối đến chỗ mình, ở cùng…”
“Không cần, không cần”. Thường Uyển cắt ngang, từ chối rất dứt khoát: “Dao
Dao cũng đừng nghĩ ngợi gì, mình cần được an ủi, cũng cần bình tĩnh một
chút”.
Đặt máy xuống, Tư Dao giống như đang nhập thiền, từ từ nhấm một trái đắng.
Một lần quyết định sai lầm, một lần khăng khăng mà lại thiếu lý trí, những cuộc
đời đang tươi đẹp lần lượt đi vào điểm kết. Còn cô, không những phải đối mặt với
sự uy hiếp của cái chết mà còn phải chịu đựng nỗi khổ khi bạn bè và người thân
quay lưng lại. Trong số những người bạn kia, còn có ai không hận cô?
Cô có cảm giác sống còn khổ hơn chết.
Ánh mắt đờ đẫn của cô dừng lại ở bản tin trên mạng. Bản tin bên dưới viết
điều gì?
Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên. Cô hy vọng Thường Uyển gọi lại và nói với
cô: “Dao Dao, vừa rồi mình trót nghĩ lung tung, mình không trách cậu đâu. Tất cả
những điều bất hạnh đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chúng ta vẫn là bạn thân,
tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé…”
Tuy nhiên, giọng nói mà cô nghe được lại không thích thú gì.
“Cái cô đang xem có phải thứ tôi đang xem không?” Tử Phóng cố làm ra vẻ
thâm trầm kín đáo.
“Anh thường tung bài lên như thế này à? Ngữ pháp thì như đồ giẻ rách!” Tư
Dao không có tâm trạng nào để nói vòng vo với anh ta.
“Cô đã xem đoạn tin tức tổng hợp đó chưa? Nhất định là xem rồi đúng không?
Cô đi nghỉ đi, trở về, tôi sẽ có quà cho cô”
Chương
28. Bước tiếp theo
Tư Dao vừa bước vào cửa đã trông thấy Tử Phóng ung dung đắc ý nhẩn nha cất
bước trong phòng khách.
“Tư Dao, đến đây mà xem!”. Anh ta chỉ mấy bức ảnh để trên bàn uống
nước.
Tư Dao tiến lại, ngây người xem một lúc. Khi cô ngẩng lên Tử Phóng đã nhìn
thấy trên mắt cô xuất hiện hai dòng nước mắt.
-Tử Phóng, có phải anh cảm thấy mọi việc xảy ra quanh tôi đều rất hay
không? Và là những tin rất có giá trị, đáng để một phóng vien tầm cỡ như anh
phải khổ công? Nếu như những cái chết của các bạn tôi, và cả tình cảh khốn cùng
của tôi có thể mang lại sự kích thích cho anh, mang đến cho anh cơ hội thăng
tiến trong sự nghiệp, thì bây giờ tôi nó để anh rõ, tôi chết hay sống cũng vậy,
không liên quan gì đến anh..
Nói xong, cô vơ mấy bức ảnh lại, giận dữ quăng vào người Tử phóng, không
nói gì nữa, quay người đi lên tầng, sập cửa đánh “rầm” một tiếng.
Tử Phóng không ngờ Tư Dao đột nhiên lại giận dữ đến vậy, trợn mắt há miệng
đứng đó. Vừa đúng lúc Lịch Thu về đến nơi, thấy Tư Dao vừa vừa lên tầng, vội đến
trước mặt Tử Phóng vẫn chưa định thần lại được, để mặc Lịch Thu xem ảnh.
Anh làm phóng viên mà thế à, lẽ nào nghiệp vụ của các anh không dạy môn tâm
lý học? Đây là những bức ảnh chụp hiện trường vụ lật xe ở Đại Lý đúng không? Dao
Dao đã quá đau buồn rồi, anh làm sao lại còn kích thích cô ấy thêm? Xem này, máu
tươi loang lổ, thê thảm tới mức không dám nhìn. Anh muốn gì vậy? Không thể đợi
vài ngày để Tư Dao bình tĩnh hơn mới đưa ra được à?” Lịch Thu cũng lộ vẻ tức
giận ít thấy ở cô, bỏ kính râm ra, ánh mắt có nét oán trách.
Tử phóng lại nghệt ra, chạy nhanh lên cầu thang, đứng ở cửa phòng đã đóng
chặt của Tư Dao, cổ họng lên xuống nhấp nhô một chập, nhẹ nhàng nói “Tư Dao, tại
tôi chẳng ra sao, cô đừng hiểu lầm, tôi không hề cảm thấy kích thích gì, hoặc có
ý nghĩ gì khác. Đại khái là tôi..thực tình cái gọi là bản năng nghề nghiệp đang
tác quái. Tôi rất muốn điều tra làm rõ những sự việc xảy ra xung quanh cô. Có lẽ
cô không cần tôi giúp đỡ, nhưng là một người bạn ở cùng nhà, dù chỉ là bạn rất
bình thường cũng không thể cứ giưưong mắt nhìn vận đen đang từng bước đến với
cô. Cô giáo Thu, Lâm Nhuận, hai người nói xem, đúng không?” Anh ta trông thấy
Lịch Thu và Lâm Nhuận cũng đang đi lên, vội ra hiệu nhờ hai người cùng khuyên
giúp.
Lâm Nhuận vỗ vỗ lên vai Tử Phóng, nói sang sảng : “Tư Dao! Tử Phóng nói rất
thành thật đấy. Tôi luôn luôn không tin những chuyện thần bí quỷ ma, nhưng gần
đây những chuyện cô gặp phải, có chuyện có thể- cũng có chuyện không thể dùng
logic thông thường để giải thích được; chỉ dựa vào sức của cô, hoặc trông chờ
vào công an điều tra theo đúng trình tự, đều không thể nào có câu trả lời trong
một thời gian ngắn. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, để ngăn chặn khả năng xấu nhất xảy ra,
thì đúng là phải chạy đua với thời gian. Tử Phóng và tôi đều thật lòng giúp
cô.”
Im lặng một lúc lâu, rồi cửa mở. Tư Dao mắt đỏ hoe bước ra nắm tay Lịch
Thu, cảm kích nhìn Lâm Nhuận, lườm Tử Phóng, rồi nói nhỏ: Vậy chúng ta xuống
dưới nhà, xem xem nên làm thế nào”.
Lâm Nhuận và Tử Phóng nhìn nhau, như muốn nói : Cô gái này bề ngoài có vẻ
nhạy cảm và yếu đuối, nhưng lại có một cái đầu lạnh và bình tĩnh.
Tư Dao nghĩ : việc mình có thể làm lúc này là giữ được bình tĩnh, tỷ mỉ,
quyết đoán, giống như Viên Thuyên.
Tuy nhiên, Viên Thuyên vẫn không tránh được cái chết đấy thôi?
-Tôi thấy hình như anh Lâm Nhuận đang có nhiều điều muốn nói với Dao Dao,
chúng tôi nghe có tiện không? Lịch Thu đỡ Tư Dao ngồi xuống ghế salon trong
phòng khách, nhìn Lâm Nhuận.
Lâm Nhuận nói : Tư Dao! Vì lo lắng cho sự an toàn của cô, nên tôi đã tự làm
việc này. Tôi hệ thống hóa các sự kiện gần đây, rồi sơ bộ tổng kết..Tôi mong cô
sẽ không thấy khó chịu..
Tư Dao cảm động, cô hiểu rằng ý nghĩ phải giúp đỡ cô của Lâm Nhuận và Lịch
Thu rất chân thành. “Em rất khó chịu, chỉ mong có một chiếc khóa để khóa cái bộ
não của anh ta lại mới yên”. Lúc nói câu này, mắt cô lại nhìn Tử Phóng.
Lâm Nhuận cười cười : Cô rất cừ, vẫn có thể có chút hài hước, cứ nên tiếp
tục đi! Cô đã không khóa được cái đầu, không khóa được cái miệng tôi, thì tôi
nói vạy, và xin hoan nghênh mọi người bổ sung.
Tôi đã thủ làm rõ các đầu mối của những sự kiện, mới thấy việc này quả là
rất phức tạp.
Điểm thứ nhất nổi bật và nổi bật nhất : mười bốn người, trong đó có Tư Dao
đi chơi vùng thung lũng ở núi Vũ Di, vào hang quan tài treo, trong vòng ba tháng
sau đó đã có tám trên mười bốn người mất mạng. Phải chăng điều này là ngẫu
nhiên?
Từ đó dẫn đến điểm thứ hai : ông già bí ẩn là ai? Ông ta chỉ một người nắm
rõ con số thống kê hay là người biết rõ nội tình? Nói cách khác, có phải ông ấy
là kẻ bày đặt ra tất cả những chuyện này hay không?
Điểm thứ ba, cô gái tên là Kiều Kiều đã chết. Sau đó không những liên tiếp
xuất hiện trong giấc mơ của Tư Dao mà còn gửi QQ cho Tư Dao. Ít lâu sau, người
bạn thân nhất của Tư Dao là Viên Thuyên qua đời, cũng xuất hiện trên mạng
QQ.
Điểm thứ tư, mấy lần Tư Dao thấy bị bám theo. Đây tuyệt đối không phải là
Tư Dao quá nhạy cảm. Tôi cũng đã trải nghiệm một lần. Điều kỳ lạ là, hình như
không chỉ có một người bám theo Tư Dao.
Điểm thư năm, có một kẻ đang đêm đột nhập vào phòng Tư Dao, dường như tìm
kiếm thứ gì. Đó là một cao thủ, không để lại vết tích gì rõ rệt.
Điểm thứ sáu, cô gái tên là Tiểu Mạn qua đời, làm náo động giới truyền
thông, bởi vì xảy ra tai nạn lớn. Cái gì đã khiến cô ấy nảy sinh hành động cực
đoan như vậy? nên thấy rằng cái chết của cô ấy là khó hiểu nhất vì lúc sắp chết
cô ấy còn nói chuyện với Tư Dao rằng cô ấy nhìn thấy cái gì đó, sau đó chạy lên
cướp vô-lăng. Tư Dao đã liên lạc với người phụ trách điều tra ở Sở công an tỉnh
Vân Nam phải không?
Tư Dao gật đầu: Đương nhiên rồi, đó là một tình tiết quan trọng, tôi đã gọi
đến đường dây nóng, họ nói sẽ liên lạc lại với tôi.
Lâm Nhuận gật đầu tán thành: Tôi vừa liệt kê ra chỉ những điểm nghi vấn
đáng kể; vẫn còn nhiều chi tiết chúng ta phải quan tâm, nhưng trước tiên nên
quyết đinh xem đâu là trọng tâm cần làm rõ.
Hoàng Dược Sư:Thật không thể tưởng tượng được! Tôi đã xem trên mạng
Yêu Yêu:Tôi cũng không ngờ. Hôm nay lúc về tới nhà, tôi cảm thấy lòng mình
tan nát.
May mà có người láng giềng tốt bụng cùng tôi phân tích, rồi vạch ra kế
hoạch hành động.
Hoàng Dược Sư:Láng giềng của bạn?
Yêu Yêu:Một người cùng thuê nhà, quên rồi à? Tôi đã từng nói với bạn về họ
rồi.
Hoàng Dược Sư: Phải!
Yêu Yêu:Chúng tôi quyết định, anh chàng luật sư đó tiếp tục thăm dò tung
tích tên áo đen đột nhập phòng tôi. Anh ấy quen người bên công an, có thể biết
một vài kết quả điều tra vụ việc. Vị phóng viên giải trí giang hồ thì phụ trách
theo dõi kết quả điều tra vụ lật xe và tìm một vài tư liệu liên quan tới Tân
Thường Cốc.
Hoàng Dược Sư:Còn bạn?
Yêu Yêu:Tôi phụ trách việc ăn những món ăn chị Lịch thu làm hàng ngày còn
lại. Chứ tôi còn có thể làm gì nữa?
Hoàng Dược Sư: Phải!
Yêu Yêu:Hình như bạn hơi ấp úng.
Hoàng Dược Sư:Tôi không muốn xuất phát từ một chút xíu ác ý nào đó để suy
đoán về người khác. Bạn cũng nên nhận rõ, mình đã hiểu được bao nhiêu về những
người nhiệt tình này?
Yêu Yêu:Hiểu không nhiều lắm, mấy người này hình như đều rất bí hiểm.
Hoàng Dược Sư:Anh luật sư không có GF (bạn gái), cô gái đẹp không có BF
(bạn trai), phóng viên giải trí không rõ đã uống thuốc gì, có vẻ như mãi mãi
high (cao kều)
Yêu Yêu:Tôi cũng chẳng hay ho gì : vốn là một người rất thích cười, mà ây
giờ cả ngày khóc lóc như Lâm Đại Ngọc.
Hoàng Dược Sư:Cô đối với bọn họ, cũng nên giống như đối với tôi, đã không
hiểu sâu thì đừng tin một cách mù quáng.
Yêu Yêu:Nhưng tôi rất tin bạn mà.
Hoàng Dược Sư:Đó là bạn tự nguyện, tôi đương nhiên rất cảm động vì sự tín
nhiệm của bạn. Phải thấy rằng bạn tin cậy tôi, dù tôi xấu bụng, nhưng đang ở tận
bên kia bờ Thái Bình Dương, thì cũng không làm gì nổi bạn. tôi muốn nhấn mạnh
rằng những việc xảy ra xung quanh bạn thật quá kỳ lạ, nếu không phải cái gọi là
chuyện kinh dị thì chính là có kẻ đang ngầm giở trò. Trích dẫn lời của thám tử
Hecquin Poiro trong truyện trinh thám của Agatha Christie: hung thủ ở ngay trong
số các người. Những gì bạn trải qua không hoàn toàn chỉ xảy ra trong và ngoài
căn phòng nhỏ của bnạ, hoặc nói cách khác, trong và ngoài biệt thự, đúng
không?
Yêu Yêu:Hình như bạn rất chuyên nghiệp đấy.
Hoàng Dược Sư:Lý thuyết suông thôi mà, tôi hay xem tiểu thuyết trinh
thám.
Yêu Yêu: Bạn nói thế, nhưng tôi vẫn hơi sờ sợ.
Hoàng Dược Sư:Cứ đề cao cảnh giác là được, và đừng nghĩ ai cũng là người
xấu. Rốt cuộc vẫn cần sớm tối giúp đỡ nhau. Tuy nhiên, phải luôn nắm số phận
trong tay mình, chứ không thể hoàn toàn dựa vào người khác.
Yêu Yêu: Vậy tôi nên làm thế nào?
Hoàng Dược Sư:Hãy động não, suy nghĩ vấn đề dưới góc độ khác thật tỉ mỉ,
không bỏ qua một chi tiết nào.
Yêu Yêu:Anh suy nghĩ rất giống Viên Thuyên.
Hoàng Dược Sư: Viên Thuyên là ai?
Yêu Yêu:là bạn thân nhất của tôi, người hồi trước lái xe bị tai nạn giao
thông.
Hoàng Dược Sư:Lão Đông Tà này già rồi, không nhớ rõ bạn đã có mấy người bạn
đã chết?
Yêu Yêu:Ba người.
Hoàng Dược Sư:Bọn họ ngoài việc đến thăm núi Vũ Dir a, còn có điểm gì giống
nhau nữa?
Yêu Yêu:Để tôi nghĩ xem. Viên Thuyên ra đi rất đột ngột. Kiều Kiều và Tiểu
Mạn có một điểm không rõ có phải là manh mối không: trước khi Kiều Kiều rơi
xuống vách núi, cứ nói đi nói lại “Mình buồn ngủ quá”. Còn Tiểu Mạn, lúc gần
chết hình như xuất hiện ảo giác gì đó. Đúng, cô ấy còn kể là mấy hôm đó đang bị
cảm, sức khỏe không tốt, tin trên mạng cũng nhắc đến “tâm trạng không ổn định”.
Hễ gặp tôi thì cô ấy rất hung, hơi một tý là nổi trận lôi đình, có lẽ chính là
“tâm trạngkhông ổn định”. Có thể coi đây là điểm giống nhau giữa Kiều Kiều và
Tiểu Mạn; trước khi chết hai người đều có vấn đề về sức khỏe.
Hoàng Dược Sư:Đây là một cách nhìn rất mới mẻ.
Yêu Yêu:Còn nữa: dù rằng trước khi chết Tiểu Mạn nhìn thấy thứ gì, chắc
chắn có liên quan đến việc cô ấy đã trải qua. Tôi cảm thấy trong cuộc sống của
cô ấy xảy ra vấn đề khá lớn, tôi nhớ cô ấy từng kể đã cãi nhau với cha mẹ. Tôi
bỗng có một ý nghĩ…
Hoàng Dược Sư: Lẽ nào…