Sau giờ làm, Tư Dao về tới phòng khách ngôi biệt thự và lập tức cảm thấy
một không khí khác thường.
Ba người Lâm Nhuận, Lịch Thu, Tử Phóng vẻ mặt nghiêm trọng đứng trước ti
vi, mắt không rời khỏi mục tin tức lúc 7 giờ, cũng không quay đầu lại, dường như
không biết Tư Dao đi vào.
Hay là bọn học cố ý không quay đầu lại? Tại sao?
Cô đến trước ti vi, chỉ nhìn thấy một dốc núi đầy cỏ dại. Một nữ phóng viên
cầm micro nói câu cuối cùng : “Phóng viên Thôi Trí Lệ, đài truyền hình Vân Nam
đưa tin”.
Đài truyền hình Vân Nam?
Tử Phóng bấm điều khiển từ xa, màn hình ti vi nhanh chóng tua ngược lại.
Anh ta nhìn Tư Dao nói “Đoạn tin này tôi đã ghi lại cho cô, cô xem đi”.
Người dẫn chương trình: Khoảng 9h30 sáng nay, tại khu vực Đại Lý ở Vân Nam
đxã xảy ra một tai nạn lật xe, xin quý vị theo dõi bản tin chi tiết tại hiện
trường của phóng viên Thôi Trí Lệ- đài truyền hình Vân Nam.
Nữ phóng viên : Cảm ơn Trần Vi. Vào lúc 9h28 phút sáng nay, một chiếc xe
buýt cỡ lớn chở đầy hành khách đã bị lật rơi xuống núi trên đường Đại Lý đi Hổ
Khiêu Hiệp, sau đó đã phát nổ và bốc cháy. Các nhân viên công an, phòng cháy
chữa cháy và cứu hộ lập tức có mặt tại hiện trường để cấp cứu. Con số người chết
đã được xác nhận là 65 người. Cho đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa phát hiện
người nào may mắn sống sót. Sau lưng tôi chính là hiện trường nơi xe rơi xuống
núi, cũng là hiện trường cấp cứu của các lực lượng chức năng. Lúc này, các nhân
viên cứu hộ vẫn đang cố gắng tìm kiếm người sống sót.
Người dẫn chương trình: Trí Lệ, có số lượng đầy đủ về hành khách trên xe
không?
Nữ phóng viên: chiếc xe này được thuê trọn gói, nhân viên điều hành xe ở
công ty du lịch cho biết, đại đa số khách đều là những người đến dự hội nghị
Công trình xây dựng giao thông ở Đại Lý, thuê xe đi tham quan khảo sát đập nước
Hổ Khiêu Hiệp, chỉ nói cần thuê 3 xe buýt cỡ lớn, bởi vậy số lượng khách cụ thể
là bao nhiêu không rõ. Đây là chiếc xe chạy sau cùng trong số ba xe. Theo tài xế
nói với nhân viên điều hành xe trước khi đi, thì trên xe có 62 người; nhưng vẫn
thường có hiện tượng tài xế ‘bắt’ khách giữa đường và không báo cáo con số thực
cho ban điều hành. Căn cứ vào tình hình thực tế đã có 65 người chết, chứng tỏ
dọc đường xe này có bắt thêm khách.
Người dẫn chương trình : Hiện đã điều tra ra nguyên nhân tai nạn
chưa?
Nữ phóng viên: Nguyên nhân tai nạn cho đến giờ vẫn còn là một ẩn số. Tại
hiện trường không phát hiện thấy bất cứ xe nào khác gây va quệt, chứng tỏ chỉ có
một chiếc xe gặp nạn. Được biết người điều khiể xe này là một tài xế Hạng Vàng,
cách đây không lâu đã giành được giải thưởng “10vạn km lái xe không tai nạn”.
Tai nạn khủng khiếp này xảy ra khiến các nhân viên của công ty du lịch đều cảm
thấy khó tin. Tài xế và người điều hành xe vẫn có liên hệ sát sao, nhưng người
điều hành này có nắm được thêm tình hình gì không, ở vào giai đoạn đầu tiên và
là lúc quan trọng để điều tra nguyên nhân gây tai nạn, chắc chắn các cơ quan hữu
quan sẽ thận trọng xử lý, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Phóng viên Thôi Trí Lệ,
đài truyền hình Vân Nam đưa tin.
Tư Dao đứng đờ đẫn một lúc, đầu như ngổn ngang trăm mối, lại hình như là
một khoảng trống rỗng. Cuối cùng, cô ủ rũ buông mình xuống ghế salon, khóc thút
thít.
Tử Phóng chừng như cũng hiểu rằng bây giờ không phải là lúc có thể lên
tiếng. Anh băn khoăn đi mấy vòng trong phòng khách, sau đó mới nói nhỏ : Trước
khi trên mạng và ti vi phát tin này, tôi đã lấy được tin ở tòa báo. Trong bản
tin chi tiết có tên Thương Tiểu Mạn ở Viện thiết kế. Tôi liền liên tưởng ngay
đến bạn cô. Hôm qua cô có nhắc đến lần du lịch ở núi Vũ Di, tôi đã nắm được về
tình hình mấy người bạn của cô, bởi vậy có ấn tượng rất sâu sắc với Tiểu Mạn ở
Vũ Hán…Xem ra, mối lo ngại của tôi đã đúng, Tiểu Mạn thật sự xảy ra chuyện
rồi.
Lịch Thu nói khẽ : Để Dao Dao bình tĩnh một chút đã.
Tử Phóng nói : Bình tĩnh thì đương nhiên là cần thiết, nhưng lần này, kiên
trì và bình tĩnh cũng không ngăn được bi kịch tiếp tục xảy ra. Điều cần thiết
llà phải truy ngược tới căn nguyên. Nói hơi khó nghe, theo ý tôi, ngay sau khi
người bạn của Tư Dao là Kiều Kiều chết lẽ ra đã phải tiến hành điều tra tỷ mỷ về
chuyến du lịch đó.
Lâm Nhuận nhướng mày, lắc đầu nói : “Câu nói của anh hơi thiếu logic. Chỉ
dựa vào một tia nạn mà tiến hành điều tra về chuyến du lịch chẳng có liên quan
gì đến nó? Bất cứ người tỉnh táo nào cũng sẽ không làm như vậy. Nếu là anh, anh
sẽ thế nào?
Tử Phóng lập tức phàn nàn : Tôi không mắc lừa luật sư đâu, ông giơ thong
lọng để tôi chui vào hả ? Tôi muốn nói là, Tư Dao nên mau chóng hợp tắc với tôi
để điều tra rõ sự thật về hang Thập Tịch.
-Để anh mau chóng viết ra một bài báo ly kỳ giật gân hết cỡ chứ gì? Cám dỗ
thêm những người to gan đi nộp mạng à? Tư Dao bỗng cất tiếng : Tôi hiểu, anh
muốn tôi cho anh biết làm thế nào để đến hang Thập Tịch. Nhưng anh nghĩ kỹ xem,
anh đi tới đó làm gì? Nộp mạng à? Hay là nói với công an vàcác ban ngành khác,
để họ phái người đi điều tra? Phái một lô người đi nộp mạng à?
-Tử Phóng bị truy hỏi cứng lưỡi. Một người mồm mép như anh ta mà cũng phải
im mất một lúc mới nói được : xem ra Tư Dao đã hoàn toàn chấp nhận cái giả
thuyết kia. Cô đã tin sâu sắc không chút nghi ngờ gì nữa rồi.
Có lẽ từ đáy lòng, giờ phtú Kiều Kiều ra đi, tôi đã tin sâu sắc không chút
nghi ngờ về lời nguyền ấy rồi. Không hiểu sao Tư Dao lại cảm thấy có phần nhẹ
nhõ, dù nỗi đau thương không hề vơi bớt.
-Ít ra cũng nên tìm cho được ông già bí ẩn mặc áo mưa ấy, có thể điều tra
xem ai đã tung ra bức thư điện tử?
Quách Tử Phóng cảm thấy chí ít mình cũng đã đưa ra được một đề xuất hợp
lý.
- Sao anh biết tôi chưa từng tìm kiếm, chưa từng điều tra?
Chương 26. Ẩn
số về kẻ bày đặt
Một giờ trước đó.
-Ông chủ của các anh đâu? Tư Dao vội vã hỏi người thanh niên làm thuê ngồi
sau quầy.
-Đừng ăn cơm ở nhà ăn, chị đợi nhé, nhiều nhất là nửa tiếng nữa anh ấy sẽ
quay lại.
Gọi di động, bảo với anh ấy có người bạn cũ tên là Tư Dao đến thăm, không
thể đợi được, mời anh ấy về ngay.
Trương Sinh chạy vụt về quán, nét mặt vẫn còn vẻ không tin Tư Dao lại có
thể từ trên trời hiện xuống : Đúng là bạn à? Tôi cứ tưởng cậu Đường đọc trộm
nhật ký của tôi nên đã biết tên người tôi ngày dêm mong, rồi đem ra trêu tôi kia
đấy.
-Bạn viết nhật ký à?
-Không.
-Nói đùa thôi, tôi tìm bạn vì có vấn đề về kỹ thuật cần thỉnh giáo. Tư Dao
nhìn quán chật ních người.
-Bạn có cái máy nào lên mạng được mà không bị nhiều người nhòm ngó
không?
-Thế thì theo tôi vào trong “phòng trang nhã”. Trương Sinh ra hiệu cho Tư
Dao đi theo, vừa đi vừa hỏi “Chưa ăn tối phải không, tôi cũng mới ăn một nửa,
vẫn còn nửa bát mỳ rau cải trắng thịt viên, bạn có thể cùng ăn một chút..”
-Thế thì bạn ăn đã quá noi rồi. Tôi còn chưa về nhà đây này, vừa tan tầm là
đến đây luôn, vì có việc gấp cần thỉnh giáo. Tư Dao được dẫn vào phòng trang
nhã. Hóa ra phòng “trang nhã” là một phóng bé như cái chuồng chim, chỉ đặt vừa
hai máy tính. Đột nhiên Tư Dao thấy rất bức bối, cô hiểu căn bệnh của mình không
khá lên chút nào.
-Đây mà gọi là phòng trang nhã? Trói chân trói tay thế này, tôi thấy còn
kém ở ngoài kia- ngoài đó ít ra cũng rộng rãi hơn.
-Bạn muốn được riêng tư, thì phải hy sinh một chút tự do. Lời tôi nói không
chỉ là chân lý, mà còn có nghĩa kép nữa kia. Trương Sinh lộ rõ vẻ đắc ý.
Viết vào nhật ký của mình đi! Tư Dao ngồi xuống trước một máy, mở hộp thư
163 của mình.
-Trời ạ, đúng là có người như bạn thật : đúng là có người như bạn thật :
dùng ngày sinh của mình làm mật khẩu? Trương Sinh ngạc nhiên kêu lên.
-Nhìn trộm mật khẩu của tôi à? Đồ khỉ! Tư Dao quả thật không dám tin.
- Là đồ khỉ, mà còn nói cho bạn biết à? Hắn sẽ ngậm miệng chờ bạn đi khỏi
sẽ mở xem thư riêng, chẳng phải là quá vui hay sao? Tôi biết bạn thiếu những
kiến thức cơ bản về bảo mật trên mạng, nên tôi nhắc nhở thôi. Mau đổi mật khẩu
đi, nhớ đừng có dùng ngày sinh. Phải dùng số và chữ cái ABC… kết hợp lại phức
tạp một chút, sau đó để tâm mà nhớ. – Trương Sinh nói năng hùng hồn, Tư Dao thấy
anh ta có lý nên đành chịu.
- Nhờ bạn thử xem giúp tôi bức thư này, có thể tra ra thông tin về nguwoif
gửi không? Ví dụ người ấy là ai, ở đâu…” Tư Dao lấy ra bức thư quảng cao do Hội
du lịch đại học Giang Kinh gửi tới “Sự lựa chọn đầu tiên cho kỳ nghỉ hè năm nay-
Tân Thường Cốc ( New Dress Valley).
- Trương Sinh chỉ liếc qua : “Đương nhiên có thể”
- Nói đi, là do ai gửi?
- Ở đây, chẳng phải đã viết rõ ràng rồi ư: Hội du lịch đại học Giang
Kinh.
-Nói vớ vẩn gì vậy? Tôi muốn hỏi người đầu tiên gửi quảng cáo kia cơ
mà?
-Trương Sinh cúi sát nhìn kỹ hơn : “Người này dùng hộp thư 263, bó tay! Ông
anh gửi thư này có thể ở bất cứ quán nét nào trên toàn cầu đăng ký qua hộp thư
263. Tức là dù tra ra IP, cũng có thể là IP của quán net. Hơn nữa, hộp thư loại
này căn bản không thể tra ra người đăng ký. Đương nhiên anh ta đã biết hộp thư
của Hội du lịch của các bạn, nếu không thì không có cách gì gửi được, đúng
không?
-Đương nhiên! Vì trên trang web của đại học Giang Kinh sẽ có địa chỉ thư
điện tử của Hội Du Lịch. Bạn xem xem có những ai đã nhận được thư này?
-Xem này, địa chỉ người nhận thư là địa chỉ của chính người gửi, cho thấy
người gửi đã dùng BCC để gửi thư cho Hội du lịch, cũng chính là “gửi bí mật”,
trong danh sách người nhận có còn ai khác hay không, thì không thể biết
được.
Tư Dao thất vọng thở dài, còn Trương Sinh đã đọc hết bài quảng cáo. Xem
chừng đó là một nơi rất tuyệt, tôi thấy đặc biệt hứng thú với nước suối dưới
chân vách núi Niết Bàn. Chắc là lũ cóc trong cái hồ đó sẽ cầu gì được nấy, đã
được ăn cả thịt ngỗng.
“Thiên Nga chứ! Ôi, bạn thì biết gì, trò quảng cáo này là một cái bẫy, cái
bẫy chết người”.
Tiểu sinh muốn được nghe cho tỏ tường.
Chuyện là thế này: nhóm chúng tôi đã đi đến đó, gặp một ông già kỳ dị ở
trên núi cảnh cáo rằng chớ đi vào hang quan tài treo, ai vào đó trở về không lâu
sau đều chết. Chúng tôi bỏ ngoài tai lời khuyên ấy, cứ vào xem động quan tài,
thế rồi Kiều Kiều chết đầu tiên, chính là người mà tôi đã nhắc tới trên mạng.
Cái chết của cô ấy khiến tôi rất không yên lòng, không chỉ vì tôi không kéo nổi
cô ấy lên khỏi vách núi mà còn vì tôi đã ra sức động viên mọi người đến xem cái
hang đó. Nếu tôi không nằng nặc như thế thì chưa biết chừng những chuyện này sẽ
không xảy ra.
Lẽ ra mỗi lần thuật lại chuyện này thì gánh nặng trong lòng Tư Dao phải vợt
bớt đi mới phải, nhưng cảm giác trút được gánh nặng chỉ thoảng qua, mà gánh nặng
lại càng thêm nặng.
- Tại sao cô không tin lời ông già ấy? Nên thấy rằng ông ấy chẳng có ác ý
gì. Sao cái gã Trương Sinh đầu óc trống rỗng này chẳng có được một chút đồng cảm
với mình nhỉ. Tư Dao nghĩ?
-Sở dĩ tôi cứ nằng nặc là vì…nói ra bạn đừng cười, tôi cảm thấy hình như
toàn cảnh Tân Thường Cốc đó nom quen quen.
-Tôi không cười, bạn cũng chẳng sai gì. Điều cấp thiết là chúng ta phải
giải quyết vấn đề.
-Chúng ta?
- Tôi sẽ giúp bạn.
-Thật sao? Bạn không giúp nổi tôi đâu…Thế này vậy, nếu tôi gặp vấn đề giống
như hôm nay, nhất định tôi sẽ đến nhờ bạn giúp, được không?
-Bước thứ nhất chúng ta phải làm là đi tìm ông già kia. Trương Sinh phớt lờ
câu nói của Tư Dao, chìm đắm trong suy nghĩ.
-Bạn biết không, chỉ trong vòng hai tháng tôi đã đến Tân Thường Cốc ba lần.
Chuyện này tôi chưa hề kể với bất kỳ ai, sợ họ sẽ cười tôi lại đi tin lời ông
già ấy. Nhưng tôi rất sợ…nó sẽ là sự thật, nên muốn tìm ra ông ta, để làm rõ mọi
chuyện. Tuy vậy lần nào đi cũng không thể gặp được. Tôi đã hỏi cả bản làng dưới
chân núi, dân vùng đó hình như đều không biết ông ta. Quả núi thì to như vậy,
tôi không biết làm thế nào để gặp được ông ta.